Vương Phi Hắc Đạo Chiếm Nhà Giữa

Chương 37: Nữ nhân ngốc, tỉnh lại cho ta!




Lấy ra bức họa của Chu Tử Ngữ, nhanh chóng đối chiếu một lần, trưởng quan này rất trung thực nói, "Không phải." Rồi mang theo đám người đó đi.

Nhìn theo nhóm người bọn họ, vẻ mặt Chu Tử Mặc không thư giãn tí nào mà còn càng nghiêm túc thêm, theo khuynh hướng này, đây nhất định là đợt lục soát liên tục thứ nhất, tra dò sẽ càng ngày càng nghiêm mật, đến cuối cùng không khéo còn bị những vệ binh kia phát hiện ra.

Như vậy, rời đi lúc này mới là lựa chọn chính xác nhất, nhưng mà. . .

Hắn biết rõ tính tình của Tử Lan, Chu Tử Ngữ ở chỗ này bị uất ức lớn như vậy, theo tính cách của nàng nhất định sẽ vì Tiểu Ngữ mà báo thù, dù đối đầu là thái tử một nước lớn nàng cũng tuyệt đối không lùi bước.

Vì vậy hiện tại việc rời đi sẽ nói sau khi nàng tỉnh lại.

"Tử Lan. . . rốt cuộc nàng muốn ta làm thế nào bây giờ?" Chu Tử Mặc vuốt khuôn mặt nhỏ bé nóng bỏng của Tử Lan, đau lòng nói, người đối mặt với tiểu tử này, khiến hắn thật sự không biết mình nên làm như thế nào mới có thể làm nàng hài lòng. Nhưng hắn lại muốn làm cho nàng hài lòng!

Không trả lời, tiểu nhân trên giường giống như lâm vào hôn mê, không hề biết đến mọi chuyện phát sinh ở bên ngoài.

"Ai. . ." Chậm rãi than thở một hơi, hiện tại Chu Tử Mặc cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước, thuyền tới cầu tự nhiên thẳng, nhìn trước một chút thôi.

Có lẽ nam nhân kia chỉ không cam lòng người trong cung điện của hắn cứ vô duyên vô cớ biến mất như vậy, đợi qua một thời gian ngắn thì sẽ quên thôi.

Cũng hi vọng Tử Lan có thể quên chuyện này, nói thật, hắn không hy vọng Tử Lan chống lại nam nhân kia, thay vì nói nam nhân kia là kẻ địch với hắn, còn không bằng nói bọn họ là bằng hữu.

Chỉ là chuyện này hắn thật sự đã quá phận.

"Lửa. . . Nước. . ." Tử Lan đột nhiên tự lẩm bẩm khiến lòng Chu Tử Mặc căng thẳng.

"Tử Lan, muốn uống nước sao?" Chu Tử Mặc nắm tay nho nhỏ của Tử Lan mới phát hiện, thì ra tay Tử Lan lại lạnh lẽo như vậy. Mà gò má của nàng lại y hệt lửa nóng.

Tử Lan trong giấc mộng cái gì cũng không biết, nàng chỉ mơ mơ hồ hồ cảm giác mình nằm trong một giấc mộng, ở trong mộng của nàng, nàng rõ ràng nhìn thấy nước lửa tương dung (dung hợp ~> lửa nước hòa tan một chỗ).

Cũng nhìn thấy rất nhiều người muốn ngăn cản nước lửa tương dung, vậy mà nước với lữa vẫn ở chung một chỗ, kia sinh ra. . . là quái vật gì?

Tử Lan. . . Tử Lan. . .

Có người đang gọi nàng sao? Tại sao lại quen thuộc như vậy? Là ai chứ?

Một bóng dáng màu đỏ thoáng qua, một bóng màu lam thoáng qua, cuối cùng ngừng ở một bóng dáng màu vàng, rõ ràng như vậy mà Tử Lan Thanh thấy không rõ cái gì cả.

Muốn đưa tay lên lại phát hiện tay của mình đã mất đi tất cả hơi sức, hơi sợ hãi nhưng nhiều hơn là hi vọng, giống như biết có người sẽ tới cứu nàng.

Khi bóng dáng màu vàng ở trước mặt nàng từ từ giơ tay lên, chạm vào mặt của nàng, hơi thở cũ quen thuộc kia ngay lập tức thêm vào chỗ trống trong nội tâm nàng.

Chu Tử Mặc. . .

Nàng cũng biết, bất kể nàng đang ở nơi nào hắn cũng sẽ đến cứu nàng, giống như cùng như bây giờ vậy, di-nđàn,l_'qus-yđô,n hắn vẫn tìm được nàng, đứng trước mặt của nàng.

Dù thân thể không thể cử động, nhưng chỉ cần dấu tay của hắn ở trên mặt nàng, nàng đã cảm thấy thật an lòng, Chu Tử Mặc. . . A. . .

Khi Tử Lan Thanh tỉnh lại, quan binh phía ngoài đã điều tra phòng ba lượt, hơn nữa mỗi một lần đều nghiêm ngặt hơn lần trước, một lần cuối cùng thì trưởng quan thậm chí tra xét mặt của hai người bọn họ, nhưng mặt nạ da người của Chu Tử Mặc chân thật quá mức, cho nên vẫn chưa phát hiện ra cái gì.

Chu Tử Mặc biết, nhất định là nam nhân kia gây áp lực càng lúc càng lớn, cho nên kiểm tra phòng mới càng ngày càng nghiêm, nói không chừng một lần nữa thật sự sẽ bị phát hiện ra.

Đến lúc đó sự tình cũng lớn lên!

"Chu Tử Mặc. . ." Giọng nói yếu đuối của Tử Lan truyền vào trong tai Chu Tử Mặc, khiến Chu Tử Mặc lập tức vui mừng cúi đầu nhìn thấy tiểu nhân đang vô cùng yếu đuối, nhất thời vô cùng đau lòng.

"Ta ở đây." Chu Tử Mặc thương yêu mở miệng.

"Tiểu Ngữ. . ." Tử Lan Thanh giùng giằng muốn ngồi dậy, nàng nhớ lại Chu Tử Ngữ nằm trên mặt đất khắp người toàn vết thương.

"Nàng đang ở bên cạnh ngươi." Không ngăn cản tiểu nhân nhi kia đứng dậy, ngược lại đỡ thân thể yếu đuối của nàng dậy. Chu Tử Mặc biết tính khí quật cường của nàng, nếu mình không đồng ý thì nàng cũng sẽ tự ngồi thẳng lên, đến lúc đó không chỉ một mình nàng khó chịu.

Tử Lan Thanh nhìn Chu Tử Ngữ đã rất tốt rồi, tò mò nháy cặp mắt tinh khiết của mình, vui mừng hỏi, "Chu Tử Mặc, là ngươi cứu tiểu Ngữ sao?"

Nghe được câu hỏi của nàng, Chu Tử Mặc cau mày, nàng không nhớ rõ hả?

"Ngươi. . . còn nhớ chuyện sau khi chúng ta nhìn thấy Tiểu Ngữ không?" Chu Tử Mặc cẩn thận hỏi, hắn không biết có phải vì Tử Lan mạnh mẽ vận dụng Huyết Mạch Chi Lực nên mới để lại di chứng hay không, nhưng nếu như nàng thật sự không nhớ rõ, thì đó cũng là một chuyện tốt.

Nếu không chỉ cần nghĩ tới mình bị Tử Lan nhẹ nhàng đẩy đã ngã xuống trên mặt đất, hắn cảm thấy thật mất mặt.

Xem ra bắt đầu từ bây giờ, hắn càng phải cố gắng phấn đấu thêm rồi, nếu không võ công yếu là chuyện nhỏ, bị Tử Lan đánh đòn chính là chuyện lớn!

Cô gái nhỏ này rất hay mang thù, nhớ ngày đó mình hung hăng đánh nàng mấy cái vào cái mông nhỏ, nàng nhất định sẽ ghi nhớ trong tâm, chỉ cần có cơ hội sẽ tìm mình báo thù.

"Chuyện sau khi nhìn thấy Tiểu Ngữ. . . Chuyện sau đó. . . không phải là vì cuối cùng ta bi phẫn quá độ dẫn đến hôn mê sao?" Tử Lan Thanh nghi hoặc hỏi, tại sao nàng không nhớ chuyện xảy ra sau này nhỉ?

Nàng chỉ nhớ Chu Tử Ngữ máu me đầy người té xỉu ở trên đất, sau đó toàn thân nàng nóng lên rồi không nhớ cái gì cả. . .

"Ừ, là ngươi ‘ hôn mê ’ thôi." Chu Tử Mặc nghiêm túc gật đầu.

"Ta nói này, thật sự là ngươi chữa cho tiểu Ngữ sao? Không ngờ ngươi còn rất có bản lãnh đó!" Mặt Tử Lan Thanh tràn đầy ánh sao nói.

Được người khen thưởng sẽ vui vẻ, được chính người mình thích khích lệ là hạnh phúc. Nên hiển nhiên bây giờ Chu Tử Mặc rất hạnh phúc, vì rất hạnh phúc liền chủy tiện, "Không có gì, chút vết thương nhỏ này không làm khó được ta!" Lời nói hào khí vạn trượng thốt ra từ trong miệng Chu Tử Mặc, đổi lấy kinh mộ trong mắt Tử Lan.

Dễ nhận thấy, nàng đã hoàn toàn tin tưởng lời nói của Chu Tử Mặc.

"Vậy. . . vì sao bây giờ Tiểu Ngữ vẫn chưa tỉnh, ngươi có thể làm cho nàng tỉnh lại hay không?" Tử Lan Thanh nhìn về phía người đang hôn mê kia, bận tâm hỏi.

"Éc. . ." Lúc này Chu Tử Mặc mới phát giác mình mạnh miệng nói qua lẹo đầu lưỡi rồi.

"Không được sao? Vừa mới nói mình cường đại như thế, hiện tại lại không được! Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc. . ." Ngón tay nho nhỏ không ngừng nhấn vào đầu Chu Tử Mặc, khiến Chu Tử Mặc lập tức nhức đầu .

Sớm biết thì hắn đã học tập một chút y thuật, dù không thể để cho Tiểu Ngữ lập tức tỉnh lại cũng sẽ không trở thành người không làm được chuyện gì như hiện tại.

"Không phải là ta không làm được, mà là Tiểu Ngữ không muốn tỉnh lại." Bộ mặt Chu Tử Mặc buồn bực nói, bị nữ nhân mình thích nói không làm được, tại sao cảm giác này cứ quái dị như vậy. Thật ra hắn thật sự rất muốn để người nho nhỏ này biết rốt cuộc mình có được hay không, nhưng nàng còn quá nhỏ.

"Không muốn tỉnh lại? Có ý gì?" Không tiếp tục nhấn vào đầu Chu Tử Mặc nữa, Tử Lan Thanh chau mày hỏi, thật ra nàng cũng mơ hồ đoán ra ý tứ của Chu Tử Mặc, nhưng nàng không muốn tin tưởng.

Ba năm trước, Chu Tử Ngữ rời khỏi, nàng đã biết một chuyện, nhưng khi đó Chu Tử Ngữ mới chỉ có bảy tuổi, mà nàng cũng chỉ có năm tuổi, nàng cho rằng nữ nhân ở cổ đại này sẽ không trưởng thành sớm như vậy, nhưng xem ra bây giờ thật đúng là như vậy.

Chu Tử Mặc không mở miệng, hắn không biết mình nên nói rõ với Tử Lan như thế nào.

"Tiểu Ngữ thích người nam nhân không thích nàng, nên nàng không muốn tỉnh lại?" Những lời này, cuối cùng Tử Lan hỏi ra đáp án, nhưng vừa nghe thấy đáp án liền cảm thấy tim mình như bị cây kim châm một cái, rất đau!

Vẫn không trả lời, nhưng Tử Lan đã biết đáp án chân chính, quả thật như thế. . .

"Nữ nhân ngốc, tỉnh lại cho ta! Người nam nhân kia không hề đáng giá!" Hơi thô bạo kéo cổ áo Chu Tử Ngữ, Tử Lan Thanh dùng hết hơi sức của mình muốn kéo nàng lên, nhưng Chu Tử Ngữ giống như không có cảm giác, an tĩnh nằm ở tại chỗ.

Nếu không phải bộ ngực thỉnh thoảng phập phồng, thậm chí Tử Lan đã hoài nghi nàng đã rời khỏi cái thế giới này.

"Nữ nhân ngốc, ta biết ngươi có thể nghe thấy lời của ta, bây giờ ngươi hãy nghe ta nói! Nam nhân tốt ở thiên hạ này không chỉ một, nếu nam nhân chết tiệt kia không thích ngươi... thì ngươi cần gì phải treo cổ trên một thân cây, chân trời chỗ nào không có cỏ thơm cơ chứ, cần gì phải vì một cây cỏ thối mà nửa chết nửa sống. . ." Tử Lan Thanh thì thầm nói với Chu Tử Ngữ đang hôn mê nửa canh giờ, mà trong vòng nửa canh giờ này, Chu Tử Ngữ không có một phản ứng nào cả.

Cuối cùng bức Tử Lan Thanh nóng nảy!

"Cho ngươi mười giây, ngươi nhất định phải tỉnh, không ta sẽ trực tiếp chém chết nam nhân chết tiệt kia, tiết kiệm phiền lòng của mình!" Đây là thông điệp cuối cùng của Tử Lan Thanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.