Vương Phi Hắc Đạo Chiếm Nhà Giữa

Chương 26: Ý nghĩa của trưởng thành là lấy vợ




Mới vừa ăn xong điểm tâm, con nhóc béo ú Chu Tử Ngữ đã xuất hiện ở trước mặt Tử Lan Thanh, khiến Tử Lan Thanh mừng như điên, sau đó nhìn Chu Tử Mặc, ánh mắt càng phát ra nhu hòa.

Tiểu quỷ Chu Tử Mặc này thật đúng là bạn chí cốt!

Sau đó, Chu Tử Mặc mang theo hai con bé mập này đi câu cá.

Về cái vận động câu cá này, là do cô nàng Tử Lan đề nghị, lí do rất đơn giản, bởi vì nàng muốn ăn cá nướng, cho nên rất tự nhiên yêu cầu Chu Tử Mặc câu cá, về phần nàng và Chu Tử Ngữ, đương nhiên là phụ trách ăn cá.

Chu Tử Mặc nghe xong lời nàng nói, khẽ há mồm, sau đó đã nén giận. Thôi, hôm nay là sinh nhật của nàng không nên so đo với nàng như bình thường.

Hạnh phúc ăn cá do tiểu quỷ Chu Tử Mặc kia nướng, Tử Lan Thanh hơi cảm động nhìn Chu Tử Mặc, chẳng biết tại sao, hiện tại nàng càng nhìn càng thấy Chu Tử Mặc thuận mắt.

"Con ngươi đều lòi ra ngoài rồi." Rõ ràng Chu Tử Mặc không nhìn Tử Lan Thanh, nhưng lại nói ra những lời này, khiến Tử Lan Thanh đáng yêu le lưỡi một cái, le.quy.don sau đó hơi mơ màng nói, "Thật hy vọng có thể vĩnh viễn hạnh phúc như vậy."

Đúng, thật hy vọng có thể quên hắc đạo, hy vọng Chu Tử Mặc có thể vẫn sủng ái mình như vậy, hy vọng giây phút này không trôi qua. . .

A, thật hy vọng!

. . .

"Tiểu tổ tông, mau xuống đây!" Bà vú hơn ba mươi tuổi lo lắng nhìn tổ tông trên cây cột, nhìn cái chân liên tục đung đưa của tiểu tổ tông này, thiếu chút nữa làm con ngươi của nàng choáng váng.

"Bà vú, gấp cái gì, phụ thân đã lâm triều rồi, vương phủ này ta lớn nhất!" Trong tiếng trẻ con ngây thơ đã không còn non nớt lúc ba tuổi, nhiều hơn một phần giọng trẻ con ngây thơ.

Nhưng mà trong giọng nói này. . .

Được rồi, Tử Lan Thanh cũng thừa nhận, trong tiếng nói của nàng có bất giác xen lẫn một bộ khí phách lão đại hắc đạo, ai bảo đời trước nàng lăn lộn trong xã hội đen nhiều năm như vậy.

"Tiểu tổ tông, ngộ nhỡ té xuống thì làm sao!" Dưới tàng cây, bà vú gấp đến độ loay hoay, làm sao tiểu tổ tông này lại nghịch ngợm như vậy chứ?

Lúc sáu tuổi, thật sự không nên yêu thương nàng, mà nên bọc chân nhỏ của nàng lại, để cho nàng không nghịch ngợm như thế!

"Ngã xuống bò dậy là được." Tử Lan Thanh coi thường nói, cao ít như vậy, quăng người cũng không chết, làm gì mà ngạc nhiên như vậy. Nghĩ đến đời trước, lúc nàng tám tuổi, leo lên nóc nhà người ta là chuyện thường xảy ra đó.

Hiện tại không phải chỉ là một gốc cây nhỏ thôi sao?

"Cách cách à, đáng lẽ vương gia nên lấy một vương phi về để quản giáo người thật tốt, nếu không thì ai dám lấy người chứ!" Tử Lan bướng bỉnh khiến bà vú hận không tóm nàng xuống đây đánh vài trượng, nhưng mà cuối cùng. . . nàng lại không xuống tay được.

Một đứa bé khả ái như vậy, nàng làm sao có thể nỡ lòng đánh nàng.

Nghe thấy lời nói của bà vú, khuôn mặt nhỏ nhắn đang hả hê của Tử Lan Thanh vội vụt qua, Chu Tử Mặc. . . đến tuổi nên cưới vương phi rồi.

Hôm nay nàng tám tuổi, Chu Tử Mặc mười lăm tuổi, nam tử ở cái cổ đại này 14 tuổi đã trưởng thành. Hiển nhiên, Chu Tử Mặc cũng đã trưởng thành.

Mà ý nghĩ của trưởng thành là lấy vợ sinh con.

Tử Lan Thanh không dám tưởng tượng, nếu Chu Tử Mặc thật sự gặp được cô gái mình thích, hắn còn có thể cưng chiều mình như hiện tại hay không.

Mà nàng. . . đã sớm quen với sủng ái của Chu Tử Mặc, nếu như không có sủng ái của hắn, vậy nàng nên như thế nào đây?

Nhẹ nhàng từ trên cây nhảy xuống, Tử Lan Thanh tám tuổi đã xuất hiện ở trong mắt bà vú.

diễn đàn lê quý đôn ~ chan chan

Một bộ quần áo màu hồng tôn lên vóc người coi như mảnh mai của nàng, kết hợp với khuôn mặt nhỏ bé thanh tú, không khó nhận ra, sau khi lớn lên Tử Lan Thanh tuyệt đối là một mỹ nữ, chỉ là không biết có thể mỹ tới trình độ nào.

Dù sao hiện tại khuôn mặt của nàng còn nhỏ, còn chưa nẩy nở.

"Ôi trời ơi!!, cao như vậy, người. . . người cứ thế nhảy xuống. . ." Bà vú cực kì khoa trương che ngực của chính mình, cả khuôn mặt thanh tú vì khẩn trương cực độ mà hơi trở nên trắng bệch, khiến Tử Lan Thanh có chút đau lòng.

Khéo léo vỗ sau lưng của bà vú, Tử Lan Thanh ngọt ngào nói, "Mẹ, sau này Tử Lan sẽ không như thế nữa." Những lời này, Tử Lan Thanh không biết mình đã nói qua bao nhiêu lần, nhưng lần nào bà vú cũng lựa chọn tin tưởng nàng.

Mình ở trong mắt nàng, vẫn luôn là khéo léo hiểu chuyện, dù là có lúc phản nghịch, cũng chỉ biểu hiện của hài đồng.

"Sẽ không là tốt rồi, một canh giờ trước ta hâm canh nấm hương gà cho người, hiện tại có thể ăn rồi." Bà vú vuốt vuốt mấy sợi tóc lộn xộn của Tử Lan, dịu dàng nói.

Thấy vẻ mặt này của bà vú, Tử Lan Thanh biết, bà vú đã không còn tức giận, vì vậy kéo tay bà vú tay chạy đến hướng phòng bếp.

"Ngươi có nghe nói không? Vương gia hình như muốn lấy vương phi rồi." Lúc đi ngang qua vườn hoa nhỏ, đối thoại của hai nha hoàn truyền vào trong tai Tử Lan Thanh rõ ràng, khiến Tử Lan Thanh đang hưng phấn đột nhiên hạ xuống cực điểm.

Trong nháy mắt, tiểu quỷ Chu Tử Mặc kia cũng đã trở thành thiếu niên, cũng đến lúc lấy vợ rồi.

"Tử Lan, đừng nghe họ nói bậy, vương gia còn hơi sớm để lấy vợ." Chăm sóc Tử Lan nhiều năm như vậy, mặc dù bà vú không nói gì, nhưng lại để toàn bộ chuyện trong mắt.

Tâm tư của vương gia với Tử Lan, còn có tâm tư của Tử Lan với vương gia, nàng đều biết tất cả. Vậy mà đứa trẻ Tử Lan này, lại giống như cái gì cũng không biết.

Cũng đúng, đứa bé tám tuổi, ngươi có thể trông cậy nàng biết cái gì. Cho dù bình thường nàng biểu hiện rất thông minh, nhưng tám tuổi chỉ là tám tuổi.

Nhưng bà vú không biết, thật ra thì số tuổi tâm lý của Tử Lan thật ra cũng không dừng lại ở tám tuổi. Nhưng . . . có liên quan đến yêu, nàng còn không bằng một cô gái tám tuổi ở cổ đại này.

"Mẹ, ngươi không cần gạt ta, ta không phải người ngu, nam tử 14 lấy vợ là chuyện từ cổ chí kim mà." Tử Lan Thanh hơi si ngốc nhìn hai nha hoàn này, không biết tại sao lòng của mình lại đau đớn như vậy.

Chu Tử Mặc không nói sau khi lấy vợ thì không hề cưng chiều mình nữa, nhưng mà. . .

Tại sao lại chán ghét Chu Tử Mặc lấy vợ sinh con như thế, giống như. . . Hắn chỉ có thể là của nàng!

"Tử Lan, thật ra thì phụ thân ngươi. . ." Bà vú thật sự muốn nói toàn bộ chuyện cho Tử Lan, nhưng còn chưa nói tố, nụ cười sáng rỡ đã lưu lạc lại trở lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng một lần nữa, "Đúng, hắn là phụ thân ta." Nói xong câu cực kì không hiểu nổi này này, Tử Lan nhảy nhảy nhót nhót đi khỏi nơi này.

Nhìn bóng lưng hoạt bát này của Tử Lan, tay bà vú đột nhiên dùng sức nắm chặt, vì sao nàng cảm nhận được cô tịch của Tử Lan.

Loại cô tịch không ai có thể đi vào trong lòng của nàng.

"Tam thúc thúc, ta muốn xuất phủ." Tử Lan không đi về phía phòng bếp, mà quẹo khúc quanh chạy tới phòng của Tiểu Tam.

Vì Tiểu Tam là người hầu bên người của vương gia, từ ngày Vương Gia rời cung đã bắt đầu hầu hạ vương gia, cho nên hắn có một gian phòng nhỏ trong vương phủ của mình.

"Cách cách, vương gia có biết không?" Tiểu Tam cực kì lấy lòng nói.

Nói không chừng tương lai sau này cách cách sẽ là vương phi, hắn không lấy lòng cũng không được, huống chi hắn thật tâm thích tiểu cách cách khả ái này.

Mỗi lần, Tử Lan Thanh xuất phủ đều thừa dịp Chu Tử Mặc không có ở đây mà len lén chạy ra ngoài, nhưng lần này, nàng muốn trắng trợn đi ra ngoài. Tiểu quỷ Chu Tử Mặc kia có thể tìm nữ nhân, tại sao nàng lại không thể đi tìm nam nhân!

Phải biết rằng, bây giờ nàng đã tám tuổi, nam tử 14 trưởng thành. Ở cổ đại này, nữ tử 12 tuổi đã có thể lập gia đình!

"Biết mà ta còn phải tới tìm ngươi!" Tử Lan Thanh khinh bỉ nhìn Tiểu Tam, hắn biết rõ còn hỏi.

Bị tiểu Cách Cách vạch trần, Tiểu Tam hơi xấu hổ cười làm lành hai tiếng, sau đó mới tiếp tục mở miệng, "Không có mệnh lệnh của Vương gia, nô tài. . ." Ý tứ của Tiểu Tam rất rõ ràng, không có mệnh lệnh của Vương gia, hắn tuyệt đối sẽ không thả người.

"Hắc hắc. . . Tiểu Tam thúc thúc, ta nhớ mấy ngày trước đây ngươi mới lôi kéo với nha hoàn Tiểu Thúy, mười mấy ngày trước thua người đánh xe mười lượng bạc, một tháng trước len lén chạy đi uống rượu còn có kỹ nữ hầu hạ, hai tháng trước. . ."

"Tiểu cô nãi nãi, đừng nói nữa!" Tiểu Tam cực kì hốt hoảng che cái miệng nhỏ nhắn của Tử Lan Thanh, cũng không ngừng tức giận ở trong lòng, tiểu tổ tông này sao lại biết nhiều như vậy.

Thóp của hắn, đều bị nàng đặt tại lòng bàn tay rồi.

"Những việc này, Tiểu Tam chị dâu không biết chứ?" Tử Lan Thanh đắc ý nhìn Tiểu Tam, nàng tất nhiên biết, Tam thúc thúc này cực kì sợ vợ.

Mà nàng vừa vặn bắt được một chút nhược điểm nhỏ của hắn.

"Tiểu tổ tông của ta, coi như Tiểu Tam van ngài, những chuyện này ngài ngàn vạn lần không thể nói cho thím ngươi biết, d.d.l.q.d nếu không. . ." Sắc mặt Tiểu Tam càng trắng bệch.

Nếu như bị người phụ nữ trong nhà kia biết, ít nhất một tháng sẽ không cho hắn lên giường, vậy cuộc sống sau này của hắn thật sự không biết có bao nhiêu bi ai.

"Hắc hắc. . . Không muốn chị dâu Tiểu Tam biết cũng dễ thôi, ngươi dẫn ta đi, quang minh chính đại đi ra ngoài!" Tử Lan Thanh hả hê nhìn Tiểu Tam.

"Mang người đi ra ngoài. . ." Nghe thế, Tiểu Tam đột nhiên có kích động muốn chết. Ở chỗ nương tử khó đối phó, thì chỗ vương gia dễ đối phó sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.