Vương Phi Độc Sủng Thật Yêu Nghiệt

Chương 44: Tìm được nương tử rồi!!




Xin phép dành chút ít thời gian giải thích:>

Còn nhớ trước khi Tình nhi xuyên, nàng tên là Ngôn Hoài không?

Còn Tần Uyển Thanh, danh phận có chút rắc rối, từ từ sẽ hiểu ra thôi, có nhiều bạn hỏi tại sao Thanh Lan là tỷ tỷ ruột của nu9 mà lại hại nu9 đúng không? Thì tớ đang cố gắng đan xen câu trả lời trong cốt truyện cho các bạn đây:>

Còn việc nhiều nhân vật, quả thật là khá nhiều, đôi lúc kể cả tớ cũng quên thôi <3 Nhưng tớ đã cố nhấn mạnh các nhân vật liên quan rồi

Riêng phần Lí thái y, chương này sẽ làm rõ cho các bạn, vả lại Thiện Châu đã từng xuất hiện ở mấy chương đầu rồi đấy, mặc dù em ý hơi mờ nhạt một chút

Cảm ơn đã đọc dòng giải thích sơ sài này của tớ <3 Tớ rất vui khi các bạn đặt ra câu hỏi, tớ rất sẵn lòng rep toàn bộ những thắc mắc của các cậu <3

.....

Phủ thái hậu

Tiểu Hoài sắc một ấm thuốc, mùi thuốc thơm nồng dễ chịu, lại khiến người ta thư thái

Nơi thái hậu ở rất an tĩnh, khắp nơi đều đặt một tượng phật bằng ngọc, vàng hoặc bạc, nhưng không hề tạo cảm giác xa xỉ, mà ngược lại là thanh tịnh

" Quả thật là nơi để sống " Thiện Châu cảm thán, nhắm mắt lại còn nghe được tiếng nước chảy, mùi thơm của hoa cỏ

Nữ nhân che mạng nhẹ nhàng châm trà, vừa đúng mùa sen nở rộ, lại được thưởng thức chén trà hương sen ngay giữa hồ thế này, quả là thỏa mãn

Lí thái y nhàn nhạt nhận lấy một tách, tâm trạng của hắn thoải mái hơn đôi chút

" Ta đi đưa thuốc cho thái hậu, Tú Yên, ngươi tiếp khách " Tiểu Hoài múc một chén thuốc màu nâu nhạt, quay lại dặn dò nữ nhân che mạng

Tú Yên gật đầu một tiếng, rồi tiếp tục châm trà

" Rốt cuộc chuyện này là sao? " Thiện Châu hỏi, giọng rất nhẹ, nhưng lòng hắn gấp gáp chết mất, hắn đâu còn tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp

" Thì như những gì ngươi thấy đấy " Lí thái y chống cằm, nhìn về phía hồ sen

" Ta thấy? Ta.. " Thiện Châu hơi cao giọng, nhưng hắn ngó nghiêng xung quanh một lát, lại thôi

Tú Yên như nhận ra điều hắn lo lắng, liền tốt bụng nói:

" Thoải mái đi, ở đây đều có ám vệ canh gác cẩn mật, không ai nghe lén được đâu "

" Lưu Tâm, sao tự dưng ngươi lại chạy về hoàng cung vậy, hại ta tìm kiếm "

" Công chúa có việc cần nhờ, ta chỉ góp sức thôi " Lí thái y nhíu mày, sau đó đạp cho Thiện Châu một cái rõ đau " Vả lại ta với ngươi chẳng có gì cả, ngươi kiếm ta làm gì "

" Rõ ràng ta trao tất cả cho ngươi rồi, chúng ta hẹn ước bên cây tương tư còn gì nữa, bây giờ ngươi cải trang thành cái dạng già nua gì đây, hả? Hả? " Thiện Châu không phục đứng phắt dậy, uất ức vô cùng

" Khụ.. khụ " Tú Yên sặc nước trà, gương mặt đều đỏ bừng lên, vội lấy khăn tay che miệng, quay mặt đi chỗ khác " Các ngươi tiếp tục, ta không quan tâm đâu "

Công chúa ơi, người mau tới nhanh giúp nô tì đi

Cái lũ không biết xấu hổ này đang làm cái trò gì trước mặt nô tì vậy???

" Ngươi.. ngươi.. ngươi có biết xấu hổ không vậy? Phát ngôn không suy nghĩ à " Lưu Tâm từ nhỏ da mặt mỏng, lúc này mặt đã đỏ tận mang tai, cái gì mà thanh cao, cái gì mà công tử đều vứt cho chó hết rồi " Vả lại ở đây còn có người "

" Nương tử.. ta sai rồi, nhưng ngươi phải thông báo cho ta chứ "

" Ta.. ừm.. lần sau sẽ " Thấy dáng vẻ nhận lỗi của hắn, Lưu Tâm cũng dịu đi chút ít

" Ngươi còn đòi lần sau à, nhất định Không-có-lần-sau "

Nhìn gương mặt bị dịch dung thành cái dạng già nua như vậy, lòng Thiện Châu càng đau như cắt

" Ngươi lại bị làm sao vậy? " Lưu Tâm hơi gắt lên, nhìn ánh mắt của Thiện Châu, hắn liền vỡ lẽ

" Chẳng lẽ.. ngươi ngại vì gương mặt của ta " Tâm trạng Lưu Tâm bỗng cảm thấy khó chịu

" Không có! Chẳng qua ta sợ ngươi bị uất ức thôi, ta sợ.. ngươi bị ăn hiếp " Thiện Châu ngập ngừng đáp, thật sự là dù người trước mắt có xấu xí đến dường nào, hắn cũng không thể ghét bỏ được

Mặt Lưu Tâm liền đỏ bừng lên, hận không thể kiếm chỗ trú

Dừng! Cái không khí ám muội này rất dễ khiến người khác khó chịu đấy

Tú Yên làm ngơ đi chỗ khác, để tránh bị chọc mù mắt

....

Tiểu Hoài cho lui vài nha hoàn canh cửa, nhẹ nhàng bước vào

Nàng thay một cây nến thơm mới, cả căn phòng đều tràn ngập hương trầm dễ chịu

" Thái hậu, đến giờ uống thuốc rồi ạ "

Thái hậu còn đang niệm phật, nghe giọng nói quen thuộc liền dừng lại, cất chuỗi ngọc vào hộp gỗ nhỏ tinh xảo

" Tình nhi, vất vả cho con rồi " Người cười hiền hòa, sắc mặt hồng hào đầy sức sống, đâu giống như lão bà ốm yếu lúc ấy

Tiểu Hoài bưng lên chén thuốc thơm dịu, nhẹ nhàng thổi nguội, rồi đưa cho người, vị thuốc hơi đắng trượt xuống cổ họng, thái hậu càng hài lòng uống hết

" Hoàng thái hậu, thứ cho lúc ấy Tình nhi vô lễ, để người phải diễn trò cùng "

" Haha, ai gia cũng vì nước vì dân thôi " Thái hậu một chút cũng chẳng hề trách nàng, ngược lại còn có cảm giác tự hào khi có cháu gái thông minh xinh đẹp như vậy

" Người chịu khó ở trong phòng thêm vài ngày nữa thôi "

" Được "

Tiểu Hoài ở lại trò chuyện thêm vài câu, rồi xin phép cáo lui

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.