Vương Phi Cường Hãn

Chương 7: Nhạc mẫu nổi giận




Dạ Tinh Thần nghiêng người dựa vào giường, đôi mắt như màn đêm nhìn Bắc Tiểu Lôi. Tóc đen như thác nước hỗn độn mà rối tung trên vai, lộ ra làn da trắng càng tuấn mỹ xinh đẹp. Lông mi dày run nhẹ, miễn cưỡng mà hỏi thăm.

Yêu nghiệt này…

Bắc Tiểu Lôi oán hận trừng mắt nhìn hắn, con ngươi như mực trong suốt, tựa như có một ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt. Gió thổi, tóc bay. Bàn tay mềm nắm lại nắm, trong đầu lướt qua cực nhanh từng màn tối hôm qua, gò má trắng ửng hồng, nóng bỏng. Rõ ràng là nàng muốn ăn hắn, kết quả là người nam nhân này lại đảo ngược đem chính mình ăn sạch, làm hại nàng hiện tại eo mỏi lưng đau.

“Ngươi—“

Gắt gao trừng, dùng sức trừng, tay nàng nắm chặt lại nới lỏng, hiện tại nếu như không phải cố kỵ thân thể xích lõa dưới chăn, thật sự hận không thể cầm lấy roi da bên cạnh cho hắn một roi. Cư nhiên dám khi dễ nàng, thật sự là muốn bị đánh.

“Ngươi cái gì mà ngươi?” Không đợi Bắc Tiểu Lôi tức giận, lão nương nàng Nam Thi Phượng phát hỏa đầu tiên. Chỉ thấy người kia vốn là phong hoa tuyệt đại, nhìn như nữ nhân thanh nhã đột nhiên từ bên người trượng phu Bắc Phong Phi cất bước mà ra, con ngươi lưu ly trừng mắt nhìn hai người vẫn còn kề bên ở trên giường, bàn tay mềm hướng Bắc Tiểu Lôi chỉ. “Nha đầu chết tiệt này a, cư nhiên dám thừa dịp ta với cha con đi vắng vụng trộm thành thân, con còn đem chúng ta để vào mắt sao?” “Còn ngươi nữa—“ nàng vừa giận vừa trừng mắt nhìn Dạ Tinh Thần lười nhác, tuy rằng nam tử này bề ngoài rất đẹp, cùng nữ nhi trái lại vô cùng thích hợp. Nhưng khi dễ nữ nhi nàng, thì không được. “Ngươi rốt cuộc từ nơi nào xuất hiện?”

“Đúng vậy, xú tiểu tử, ngươi đến tột cùng là ai?”

Bắc Phong Phi cũng trừng mắt nhìn vào Dạ Tinh Thần, tiểu tử này rốt cuộc từ đâu ra? Mạc danh kỳ diệu liền lừa gạt Lôi Nhi, thiệt sự là chọc tức người khác.

“Ai nha, cha, mẹ, các người sao lại quay về?” Bắc Tiểu Lôi vội vàng cắt ngang câu hỏi hai người, nếu để cho bọn họ biết tướng công này là tự mình đi cướp, còn không biết sẽ hành hạ như thế nào?

“May mắn là ta đã trở lại, bằng không, chỉ sợ trong bụng con cũng nhảy ra vật nhỏ.” Coi y phục ngổn ngang trên đất, có thể hiểu rõ tối hôm qua hai người điên cuồng như thế nào. Có lẽ trở về muộn, sẽ thật sự có vật nhỏ hướng bọn họ kêu ông ngoại, bà ngoại.

“Mẹ, người nói cái gì đó.”

Gò má Bắc Tiểu Lôi đỏ lên, tuy rằng tính cách xưa nay ngang ngược, chung quy vẫn là ở trước mặt người ngoài. Ở trước mặt cha mẹ mình, nàng vẫn có một mặt e thẹn.

“Không cần đổi chủ đề.” Nam Thi Phượng phất phất tay. “Nói, hắn rốt cuộc là từ nơi nào xuất hiện?” Ngón tay thẳng tắp chỉ vào Dạ Tinh Thần, xú tiểu tử, bề ngoài thật sự là đẹp. Xem hắn tùy ý tựa vào đầu giường như vậy, cả người không tự chủ mà tản mát ra một cỗ tôn quý, hơi thở lười nhác.

“Nhạc mẫu, nhạc phụ, hai người có muốn cho chúng ta đem y phục mặc lên trước hay không?” Dạ Tinh Thần cảm giác được Bắc Tiểu Lôi cấu mình, tuấn mi nhíu lại. Hướng phu phụ Bắc Phong Phi nói.

“Hừ, chúng ta ở bên ngoài chờ các ngươi.”

Bắc Phong Phi cũng cảm thấy hai người trông coi hai hài tử như vậy thật sự có điểm bất nhã, liền lôi kéo thê tử đi ra ngoài.

“Phu quân, chúng nó…”

Nam Thi Phượng vẫn còn chưa hết giận, hung hăng trừng mắt nhìn hai người. Hiển nhiên bị hai người chọc giận không nhẹ, bất quá đổi lại là người nào gặp phải cảnh con gái của mình cùng với nam nhân nằm ở trên một cái giường, còn tuyên bố đã thành thân cũng sẽ không thoải mái.

“Đi thôi.” Bắc Phong Phi lắc lắc đầu, dù sao cũng không thể không cho bọn nhỏ mặc y phục vào đi.

Hai người đi ra ngoài phòng, đã thấy một đống người đang đứng ở trong viện, đang xì xào bàn tán. Bọn họ nhìn lên thấy phu phụ Bắc Phong Phi đi tới, lập tức dừng lại.

“Trại chủ, phu nhân, hảo.”

Nhất tề khom người, hiển nhiên đã ở trong sân viện được một thời gian ngắn rồi. Chỉ sợ tình hình trong phòng đã nghe được rõ ràng, đối với hai người trở lại sơn trại cũng có chút ngạc nhiên, nhưng chỉ trong chớp mắt ngẫm lại, hai người từ trước đến nay vẫn là như thế, cũng không có suy nghĩ gì.

“Hừ−−“ Nhìn đến đám người kia, phu phụ Bắc Phong Phi lạnh lùng hừ một tiếng.

“Hảo, có thể không tốt sao? Nói, lúc chúng ta đi đã dặn dò các ngươi như thế nào?” Nam Thi Phượng trừng mắt nhìn mọi người, nàng cũng chỉ có lúc ở một mình với trượng phu mới có thể nhu mì động lòng người. Đối mặt với người khác thì chính là mười phần nóng nảy.

“Trông coi sơn trại, trợ giúp Đại tiểu thư.”

Mọi người cúi thấp đầu, lẩm bẩm nói. Thảm rồi, sớm biết nếu như bị trại chủ, phu nhân biết chuyện Đại tiểu thư thành thân nhất định sẽ gây nên một trận cuồng phong bão táp. Nhưng mà không nghĩ tới đã đến nhanh như vậy rồi, bọn họ thật đáng thương, một bên là Đại tiểu thư, một bên là trại chủ, phu nhân. Chính là bất kể bên nào, bọn họ cũng không có khả năng kháng cự lại được.

“Kết quả đâu?” Bắc Phong Phi trừng mắt, hướng trưởng lão đứng ở một bên quát: “Các ngươi đang làm cái gì? Lại để Đại tiểu thư hồ đồ cùng người khác thành thân.” Tuy rằng tiểu tử đó thoạt nhìn không tồi, nhưng tri nhân tri diện bất tri tâm(1), ai biết hắn đến tột cùng là cái gì?

“Thuộc hạ biết sai.” Trưởng lão cúi thấp đầu, đã biết sẽ như vậy.

“Rõ ràng là tiểu thư đoạt người.” Tiểu Thục cùng tiểu Lục đứng ở một chỗ, nói thầm.

“Tiểu Thục, ngươi nói cái gì?” Lỗ tai Nam Thi Phượng khẽ động, không bỏ qua lời nói thầm của tiểu Thục.

“Phu, phu nhân, tiểu Thục không nói gì a.” Tiểu Thục hoảng sợ, không nghĩ tới lỗ tai phu nhân thính như vậy. Tiếng nói thầm nhỏ như vậy cũng nghe được.

“Ân?” Lông mày Nam Thi Phượng nhíu lại, lạnh lùng nhìn vào nàng.

“Là, là tiểu thư cướp cô gia đến a.” Bị nhìn như vậy, tiểu Thục sợ đến mức lập tức nói ra.

Lời nàng vừa ra, toàn trường một hồi yên tĩnh.

“Bắc Tiểu Lôi.”

__________________________

(1): Biết người biết mặt không biết lòng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.