Vương Phi Của Bạo Vương

Chương 89: Bí mật của Lãnh Như Băng (1)




Lãnh Như Băng trầm mặt, nhìn Lãnh Như Tuyết, nói: “thất hoàng đệ, bây giờ cơ thể nàng ta đang rất yếu, không phải là lúc ngươi đấu khí!”

Lãnh Như Phong cũng lo lắng nhìn Ưu Vô Song hôn mê kia, nói: “thất hoảng đệ, có việc gì đợi khi nàng ấy tinh 3lai5 hãy nói, đệ bây giờ như vậy sẽ làm nàng ấy bị thương đấy!”

Lãnh Như Tuyết không vì thế mà xiêu lòng, hắn cảm thận ôm lấy Ưu Vô Song, lạnh lùng nhìn Lãnh Như Phong một cái, nói: “lục hoàng huynh hãy tự lo việc của mình và công chúa Tử Việt quốc đi!”

Nói tới đây, Lãnh Như Tuyết lại dừng lại, sau đó lạnh lẽo nói với Lãnh Như Băng: “đại hoàng huynh, đạ ta huynh đã mời, cáo từ!”

Dứt lời, Lãnh Như Tuyết bế Ưu Vô Song, quay người rời khỏi.

Nhìn theo hình bóng của Lãnh Như Tuyết, Lãnh Như Phong định nói gì nhưng hắn mở miện rồi lại không nói được gì, chỉ thấy khuôn mặt tuấn mĩ không gì sánh bằng lộ ra vẻ cô tịch.

Còn Lãnh Như Băng không ngăn cản Lãnh Như Tuyết đưa Ưu Vô Song rời khỏi, hắn ta chỉ trầm mặt, nhìn chằm chằm bóng dáng của Lãnh Như Tuyết, ánh mắt thoáng qua tia nguy hiểm.

Qua một hồi lâu, Lãnh Như Băng mới thu lại ánh mắt, lạnh lùng nhìn Lãnh Như Phong, nói: “lục hoàng đệ, ngươi nên về cung đi! Đoàn người tiễn thân (đưa tiễn cô dâu) của Tử Việt quốc không lâu sau sẽ đến, hôn sự lần này liên quan đến quan hệ giữa Tây Diệm và Tử Việt quốc, sự nghiêm trọng trong việc này, bổn thái tử tin lục hoàng đệ cũng hiểu! Chỉ mong lục hoàng đệ lấy đại cuộc làm trọng, đừng tự ý rời cung! Để trách chọc giận phụ hoàng, nếu không đến lúc đó, không ai cứu được ngươi đâu!”

Lãnh Như Phong cô độc cười nhẹ, đột nhiên quay lại nhìn chằm chằm Lãnh Như Băng, nói: “đại hoàng huynh, kì thực, sự việc lên nhầm kiệu hoa, ngay từ đầu huynh đã biết? Nếu như đệ đoán không lầm, tuy đây là chủ ý của Ưu Lạc Nhạn, nhưng cũng là đại hoàng huynh cố ý, đúng không?”

đối diện với ánh mắt của Lãnh Như Phong, Lãnh Như Băng quay đầu đi, xem như thầm công nhận lời của Lãnh Như Phong.

Ánh mắt của Lãnh Như Phong đột nhiên trở nên cổ quái, hắn ta nhìn Lãnh Như Băng, tiếp tục nói: “đại hoànghuynh, việc này tuy không kiên can đến thần đệ, nhưng mà, có một điểm, thần đệ không hiểu, tuy rằng khi ấy lên nhầm kiệu hoa, người muốn cưới Ưu Lạc Nhạn là đại hoàng huynh, vậy nay hà tất lại thay đổi chủ ý? Thậm chí không tiếc dùng Ưu Lạc Nhạn để đổi lấy Ưu Vô Song? Không lẽ, đại hoàng huynh làm như vậy chỉ vì sỉ nhục Ưu Lạc Nhạn và thất hoàng đệ?”

Đối diện với sự ép hỏi của Lãnh Như Phong, Lãnh Như Băng đột nhiên cười một tiếng, quay đầu nhìn Lãnh Như Phong, lạnh lùng nói: “nếu như lục hoàng đệ đã biết việc này không liên can đến ngươi, hà tất lại hỏi nhiều?”

Trước thái độ của Lãnh Như Băng, Lãnh Như Phong không chút để tâm, hắn ta vẫn không chút sợ hãi tiếp tục khích Lãnh Như Băng: “không lẽ đại hoàng huynh còn có bí mật gì không thể nói ra? Nếu như đại hoàng huynh vì thế lực của Ưu thừa tướng mới làm vậy thì hà tất phiền phức thế, Ưu Vô Song vì từ nhỏ không còn mẫu thân, thậm chí được Ưu thừa tướng yêu chuộng hơn, nhưng mà Ưu Lạc Nhạn dù sao cũng là con gái của Ưu thừa tướng, hơn nữa so với Ưu Vô Song, Ưu Lạc Nhạn tuy tâm địa có chút thâm độc, nhưng là một mĩ nhân khó có được, và còn có một điểm không cần thần đệ nói, trong lòng đại hoàng huynh ắt biết rõ, Ưu Lạc Nhạn so với Ưu Vô Song càng thích hợp trở thành thái tử phi của đại hoàng huynh!”

Nói tới đây, Lãnh Như Phong đột nhiên mỉm cười, trầm giọng nói: “có thể để đại hoàng huynh làm vậy, chì có một nguyên do, đó là, đại hoàng huynh cũng động lòng với nàng ta! Đúng chứ?”

Sắc mặt Lãnh Như Băng cực kì khó coi, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm Lãnh Như Phong, lạnh lùng cười: “xem ra, bổn thái tử thật sự quá xem thường lục hoàng đệ rồi, thật không ngờ lục hoàng đệ lại là người thông minh như vậy! Xem ra, tài trí thông minh của lục hoàng đệ không hề thua kém so với thất hoàng đệ, sau này bổn thái tử phải cẩn trọng hơn mới được!”

Lãnh Như Phong cười khiêu khích, nói: “đại hoàng huynh đang tránh né việc gì vậy? Tại sao không dám trả lời câu hỏi của thần đệ?”

Lãnh Như Băng tức quá hóa cười, hắn ta nhìn Lãnh Như Phong, lạnh lùng nói: “lục hoàng đệ, ngươi tự cho rằng mình thông minh mà nói ra những lời này! Ưu Vô Song kì thực mĩ mạo song tuyệt, nhưng mà, ngươi cho rằng bổn thái tử vì dung mạo của nàng ta mà yêu nàng ta sao? Nếu như ngươi muốn biết nguyên do như vậy thì bổn thái tử nói cho ngươi biết vậy! Nguyên do bổn thái tử làm vậy, vốn không có ý gì khác, bổn thái tử chỉ muốn thành toàn thất hoàng đệ thôi!”

Nghe thấy lời của Lãnh Như Băng, Lãnh Như Phong đột nhiên cười lạnh nói: “đại hoàng huynh, huynh nói như vậy, e là không phải hoàng toàn là như vậy? Nếu như đại hoàng huynh muốn thành toàn thất hoàng đệ, tại sao không ngay hôm đại hôn lật tẩy âm mưu của Ưu Lạc Nhạn? E rằng, điểm này, đại hoàng huynh khó lòng giải thích nhỉ?”

Mắt Lãnh Như Băng trầm xuống, bởi vì những lời này của Lãnh Như Phong, chạm ngay vào chỗ đau trong lòng hắn ta, khi ấy hắn ta không lật tẩy âm mưu của Ưu Lạc Nhạn, đích thật là thất trách của hắn ta, bởi vì hắn ta căn bản không tin lời của người đó, không tin một người từ nhỏ ngốc nghếc lại đột nhiên thanh tỉnh lại, hơn nữa, hôn sự ấy vốn dĩ trong kế hoạch của hắn ta, nhưng hắn cũng biết tất cả là âm mưu của Lãnh Như Tuyết, Lãnh Như Tuyết muốn hắn cưới một ả ngốc làm thái tử phi, còn hắn ta, lại chằng qua vì lời của người đó mà cố ý đề ra hôn sự này với phụ hoàng!

nhưng mà, đến cuối cùng, hắn ta lại không nghe theo lời của người đó, bởi vì hắn không thể cưới một con ngốc làm thái tử phi, nếu thế hắn sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ!

Cho nên, khi hắn phát hiện ra Ưu Lạc Nhạn cố ý lên nhầm kiệu hoa, vẫn để sai cứ sai, cưới Ưu Lạc Nhạn về thái tử phủ!

Nhưng mà, lời của người đó, lại linh nghiệm thật, Ưu Vô Song— người ngốc nghếch từ nhỏ, thật sự đột nhiên thanh tỉnh lại, hơn nữa còn y như lời người ấy nói, căn bản như một người hoàn toàn khác!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.