Vương Phi Của Bạo Vương

Chương 84: Chân tướng (1)




Lãnh Như Tuyết bồng Ưu Lạc Nhạn dậy, tỉ mỉ xem xét vết thương trên trán ả, dịu dàng hỏi: “Lạc Nhạn, nàng sao rồi? Vẫn ổn chứ? Tất cả đều là lỗi tại ta, ta không nên dẫn ả điên ấy đến đây!”

Kì thực Ưu Lạc Nhạn bị thương không nặng, bởi vỉ,ả chỉ cố ý, khi thấy Lãnh Như Tuyết xuất hiện cách đó không xa, cho nên mới giả vờ kích nộ Ưu Vô Song, sau đó Ưu Vô Song động thủ với ả, ả giả vờ đụng phải hòn non bộ.

Nhưng mà, ả lại giả vờ suy yếu, nhìn Lãnh Như Tuyết, khí yếu nói: “Như Tuyết, thiếp không sao…. Chàng hãy mau đi xem tỉ tỉ đi….”

Sau khi xác định Ưu Lạc Nhạn không sao, Lãnh Như Tuyết thở phào, nghe thấy Ưu Lạc Nhạn nhắc đến Ưu Vô Song, ánh mắt thoáng qua tia nộ khí, hắn bồng lấy Ưu Lạc Nhạn, quay mạnh người, tức giận nói: “tiện nhân đó! Ả dám làm hại nàng, bổn vương tuyệt đối không bỏ qua cho ả….”

Tuy nhiên, khi Lãnh Như Tuyết thấy Ưu Vô Song khuôn mặt đầy máu, nói định nói đều bị nghẹn lại.

Bởi vì, Ưu Vô Song lúc này đang nhắm mắt, ngã dưới đất không động đậy, chỉ thấy sắc mặt nàng trắng bệt, phảng phất như đã không còn hơi thở, vết thương do đụng phải hòn non bộ trên trán không ngừng chảy máu, máu tươi theo khuôn mặt nàng mà chảy xuống, làm cho chiếc vày màu lam nhạt trên người nàng nhuộm một mảng đỏ, hơn nữa, còn xuông váy từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất.

Trên nền đất trải thạch ngọc (đá hoa cương), máu tươi đỏ chót ấy tựa như là bông hoa đang nở rộ, khiến người khác kinh ngạc.

Lãnh Như Tuyết thấy bộ dạng suy yếu của Ưu Vô Song, lòng bỗng thắt lại, ánh mắt thoáng qua tia hoảng loạn, trong phút chốc, hắn cơ hồ như muốn tiến về phía trước ôm nàng vào lòng.

Nhưng chính tại lúc này, Ưu Lạc Nhạn trong lòng hắn khẽ động đậy, dùng âm thanh cực kì đau khổ nói: “Như Tuyết, đầu thiếp đau….á…. tỉ tỉ bị thương rồi…. Như Tuyết, đừng lo cho thiếp…. Mau đi xem tỉ tỉ thế nào…..”

Nghe thấy lời của Ưu Lạc Nhạn, Lãnh Như Tuyết khẽ do dự một lúc, hắn cúi đầu nhìn Ưu Lạc Nhạn đang đau đớn, không nhịn được cơn hoảng loạn trong lòng, lạnh lùng nói: “bổn vương vốn không nặng tay với ả, hơn nữa, ả vốn dĩ biết võ công, ả như vậy, chẳng qua là muốn giở thủ đoạn với bổn vương thôi!”

Nghe thấy Lãnh Như Tuyết nói thế, Ưu Lạc Nhạn cúi đầu vào ngực Lãnh Như Tuyết cười thầm, sau đó nhìn Lãnh Như Tuyết với ánh mắt do dự, nói: “nhưng mà tỉ tỉ…. tỉ ấy bị thương nặng như vậy……”

Lãnh Như Tuyết hừ nhẹ một tiếng, nhìn Ưu Vô Song một cái, ép buộc bản thân hạ quyết tâm, lạnh lùng đáp: “mạng ả ta còn lớn, không chết đâu, nàng cứ yên tâm!”

Dứt lời, Lãnh Như Tuyết bế Ưu Lạc Nhạn quay lưng rời khỏi.

Ưu Vô Song tuy rằng nhắm mắt, nhưng thần trí nàng vẫn còn tỉnh táo, lời nói của Lãnh Như Tuyết và Ưu Lạc Nhạn, nàng nghe rõ mồng một, nàng cố gắng mở to mắt, lớn tiếng nói với Lãnh Như Tuyết, nàng căn bản không thèm sự quan tâm của hắn, nhưng mà, đầu lại rất đau, khiến nàng không thể cử động, nàng chỉ cảm thấy mơ mơ hồ hồ, tựa như bị người ta ném vào hồ nước đá, cơ thể không ngừng chìm xuống, cảm giác rất lạnh rất lạnh.

Tuy nhiên, lúc Lãnh Như Tuyết đang chuẩn bị rời khỏi, đột nhiên một âm thanh lạnh lùng truyền lại: “xem ra thất hoàng đệ đối với bổn thái tử phi tình cũ chưa dứt nhỉ! Chính phi của mình bị thương, không thèm quan tâm, ngược lại lại hết sức quan tâm đến thái tử phi của bổn thái tử, thất hoàng đệ, bổn thái tử có nên cảm tạ hậu ái của ngươi đối với thái tử phi?”

Theo sau là bóng người của Lãnh Như Băng và Lãnh Như Phong xuất hiện.

Lãnh Như Tuyết quay đầu lại, nhìn người đến là Lãnh Như Băng, cơ thể bất giác khẽ bất động.

Còn Ưu Lạc Nhạn, khi nghe thấy tiếng của Lãnh Như Băng, trên mặt thoáng qua tia hoảng loạn, vội vàng vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của Lãnh Như Tuyết.

Nhưng mà, Lãnh Như Tuyết lại không buông tay, vẫn ôm chặt lấy Ưu Lạc Nhạn, đôi mắt nhìn Lãnh Như Băng, lớn tiếng nói: “đại hoàng huynh, thần đệ và Lạc Nhạn cả hai tâm đầu ý hợp, hôm đại hôn, thần đệ vốn dĩ cưới Lạc Nhạn, nhưng bởi vì ả điên kia bày kế, kết quả khiến Lạc Nhạn trong cơn hoảng loạng, lên nhầm kiệu hoa của đại hoàng huynh! Đây tất cả đểu là sai lầm của ả điên đó!”

Nói tới đay, Lãnh Như Tuyết ngừng chút, lại nhìn sắc mặt âm trâm của Lãnh Như Băng nói: “Lạc Nhạn trở thành thái tử phi của đại hoàng huynh, vốn dĩ thần đệ không thể mong nàng trở về bên thần đệ, cho nên khi nãy trên yến tiệc, thần đệ mới ngăn cản ả điên ấy nói ra chân tướng! Nhưng mà, Lạc Nhạn yêu thần đệ. Nàng ấy lưu lại bên cạnh đại hoàng huynh vốn không hạnh phúc, cho nên, thần đệ quyết định, vì Lạc Nhạn, nói ra chân tướng sự thật! Mong đại hoàng huynh thành toàn cho thần đệ và Lạc Nhạn!”

Nghe những lời này, mặt Ưu Lạc Nhạn trở nên trắng bệt, ả làm sao cũng không ngờ rằng, Lãnh Như Tuyết nói những lời này trước mặt Lãnh Như Băng.

Và việc ngoài ý muốn hơn nữa là Lãnh Như Băng nghe xong lời của Lãnh Như Tuyết lại không nổi giận, chỉ cười nhẹ một tiếng, giễu cợt nhìn Lãnh Như Tuyết nói: “vậy sao? Thất hoàng đệ chắc chắn thái tử phi và thất hoàng đệ tâm đầu ý hợp? Nếu đã như vậy, muốn bổn thái tử thành toàn các ngươi không phải không thể, nhưng, thất hoàng đệ có thể để thái tử phi chính miệng nói với bổn thái tử?”

Lãnh Như Tuyết nhìn ánh mắt giễu cợt của Lãnh Như Băng, không biết tại sao, trong lòng dâng lên cơn hoang mang, đang định nói gì với Ưu Lạc Nhạn, nhưng ả lại đột nhiên vùng vẫy, thoát khỏi vòng tay của Lãnh Như Tuyết, và đẩy hắn ra, mặt đầy nước mắt vẻ mặt đáng thương nhìn Lãnh Như Băng nói: “thất vương gia, ta yêu thái tử gia, mong thất vương gia đừng làm khó ta….ta và thất vương gia….đã là quá khứ rồi…….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.