Vương Phi Bướng Bỉnh

Chương 2: Mười năm sau




Một nữ tử nằm ở trên giường tóc đen để xoã thả dài như thác nước, khuôn mặt trái xoan, chiếc cầm khéo léo, mày ngài lá liễu ,mi thanh tú, làn da trắng nõn, vòng eo mảnh khảnh, bàn tay thon ngón tay dài như được khắc bằng ngọc thạch. Hình dung là chim sâu cá lặn, quốc sắc thiên hương nói cũng không quá

“Công chúa, mau tỉnh đi trời lên cao lắm rồi” Một tiểu cô nương 15 tuổi. Nếu ai mà nhìn thấy vị công chúa mà mọi người tôn sùng nhất mà ngủ nướng trên giường thì không biết thế nào. Nha hoàn lại gọi tiếp:“ Công chúa dậy đi ,trời đã lên cao lắm rồi'

“Ngọc nhi, để ta ngủ đến trưa ngươi gọi ta dậy như mọi ngày là được” Mỗ nữ nhắm mắt ngủ nói. Ngọc nhi thở dài rồi ra ngoài (Mỗ nữ ngủ trên chính là Lăng Tâm Lan nữ chính của chúng ta đó)

Mười năm trước Lăng Tâm Lan được hoàn hồn nàng rất vui có thể trở về bên gia đình ấm áp của mình ,nhưng không ngờ bị lão Diêm vương lừa. Lúc nàng mở mắt ra là một lều rơm nàng phát hiện có gì không đúng nàng nhìn thân thể mình sao thân thể mình lại nhỏ vậy một nguồn trí nhớ xa lạ tràng về thân thể này tên là Lăng Ngọc Châu 6 tuổi chết do dịch bệnh và đói. Ở đây có sáu nước:

+Nước giàu tài nguyên phát triển nhất có hai nước là Đông Ly quốc và Phương Tây quốc ( nước phương tây quốc có phong tục giống Phương tây ở nước Mỹ ,rất văn minh)

+Nước kinh tế khá xếp thứ hai là Tây Tạng Quốc, ở đây ngựa chiến đều là ở đây mà ra

+Còn hai nước Bắc Tống và Nam Kì Quốc là phát triển không đến nỗi tệ

+Thiên Long Quốc của Lăng Tâm Lan đang sống thì quá tồi tàn, Ngân khố và lương thực rỗng chỉ có sỏi đá, Mang tiếng là công chúa mà ăn mặc áo rách nát ,nhà ở làm bằng rơm (Thiên Long Quốc là một nước giàu có ,quân đội hùng mạnh nhưng đó là sau này). Lăng Tâm Lan cố gắng nhớ lại lỉch sử nàng đã học nhưng trong lỉch sử không có ghi

Một hôm Lăng Tâm Lan đi Ngoài đường nhìn xác chết xếp hàng đống ở ngoài đường. Nàng lắc đầu thở dài rồi đi về khu rừng phía trước nàng muốn dừng nhưng không dừng được nó như không phải là chân của nàng nữa

đi đến một cái hồ có một ông lão tóc trắng bụt , râu dài mặc quần áo trắng ngồi đó .

“Ngươi là Lăng Tâm Lan ở thế giới bên' Ông Lão mở mắt hỏi

“Đúng ,sao ông biết ta hay vậy” Lăng Tâm Lan ngạc nhiên hỏi

“Ngươi sẽ không trở về thế giới kia được nữa ngươi phải hoàn thành sứ mệnh và tiếp tục sống ở đây” Ông Lão nói rồi ngắt

“Ta phải hoàn thành sứ mệnh và phải sống tiếp ở đây. Vậy sứ mệnh của ta là gì” Nàng lại hỏi

“Sứ mệnh của cô là phát triển đất nước Thiên Long Quốc, bỏ tính bướng bỉnh đi, và tìm chân mệnh thiên tử của ngươi .Đối với ngươi là việc rất dễ nha. Ta tặng ngươi hộp này về cung mới được mở ra” Ông Lão nói rồi vuốt râu dặn dò, rồi biến mất

“Này lão già quay lại đây, sao lại có sứ mệnh phải tìm châ mệnh thiên tử cho đời mình cơ chứ . Mấy vấn đề kia ta là được còn vấn đề tìm chân thiên tử rất khó nha nam nhân ở thời này không trung tình, mà ta còn rất nhỏ mà” Lăng Tâm Lan nói

“Chân mệnh thiên tử ngươi không phải tìm” Ông lão nói rồi cười một tiếng .

“Này lão già...” Nàng gọi khản cả giọng mà không ai trả lời

Nàng về đến hoàng cung mở hộp ra có ba quyển sách ,một quyển là y thuật, quyển hai là phép thuật, quyển ba là võ công” lương tâm tốt quá nga” Lăng Tâm Lan nghĩ thầm

* * *

“Lão bát cảm tạ đã giúp ta nga” Diêm vương nói rồi nhét vào tay áo bát tiên một phong bì

“Không có gì, lần sau có gì nhờ lại gọi ta nga” Lão bát nói rồi cáo từ

“Tất nhiên rồi” Diêm vương cười nói

“Diêm vương chết bầm, sao ngươi có thể đưa cháu gái bảo bối của ta đến nơi tồi tàn vậy chứ. Đáng lẽ phải cho nó một nơi tốt chứ. Ta về xoá tên và cắt đứt dây tơ duyên của ngươi để cho ngươi sống độc thân “ Lão tơ Nguyệt nói rồi đi

“ấy đừng mà ,chuyện là như thế này...” Diêm vương kể lại và giải thích

“Tạm tha cho ngươi” Lão tơ Nguyệt nói .Diêm vương lau mồ hôi trên chán thầm nghĩ” cuối cùng đã thoát nạn”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.