Vương Phi Áp Đảo Vương Gia

Chương 12: Làm cha ta, như thế nào?




Thư Nhã Phù đáng chết, một tiểu tạp chủng cũng dám mở miệng mắng nàng, đợi xem ngươi còn cười được nữa không!

Trên mặt Thư Hương Di tràn đầy mềm mại, đáy mắt mang theo vẻ vô tội và uất ức, có vẻ muốn nói rồi lại do dự, cuối cùng vẫn là nặn ra một nụ cười nhìn có chút khó chịu: "Tỷ tỷ, chúng ta đi vào đi! Đừng để mọi người chờ đợi quá lâu!"

Thư Nhã Phù nắm tay con trai mình, đuôi lông mày hếch lên, nhìn nét mặt ra vẻ bị uất ức của Thư Hương Di, đáy lòng cười nhạo, nữ nhân này lại giả vờ làm mỹ nữ yếu ớt, bộ dáng của nàng ta bây giờ làm người khác không nhìn ra nàng ta là một người thâm độc như rắn rết, chuyên môn khi dễ người khác.

Ánh mắt chuyển tới lầu một Trân Bảo Các, khoảnh khắc này trong Trân Bảo Các, có người nào đó đứng ở vị trí cửa ra vào này thì có thể nhìn không sót thứ gì.diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn

Đúng lúc liếc qua một người nam tử mặc áo lam nào đấy một cái, phong cách dịu dàng nho nhã, khuôn mặt như hòa góc cạnh rõ ràng, gương mặt anh tuấn khiến người nhìn không khỏi có thiện cảm, chỉ có điều khi đối phương phát giác ánh mắt của nàng lướt qua, thì lại nhíu mày, đáy mắt mang theo sự khinh bỉ và chán ghét.

Nhận thấy được sự hiện hữu của hắn, một lần nữa ánh mắt Thư Nhã Phù rơi vào người Thư Hương Di, cánh môi đỏ thắm khẽ nâng lên, mang theo vẻ lười biếng và khinh thường nhàn nhạt: "Thật là phải tạ ơn muội muội đã tỉ mỉ an bài!"

Dứt lời trực tiếp nhấc chân kéo Thư Vũ Trạch đi vào, còn Thư Hương Di nghe thấy nàng thấp giọng nói một câu như vậy, đáy mắt không kìm được thoáng qua một tia mừng thầm.

Nàng ta quả nhiên vẫn còn quan tâm đến An công tử, bây giờ nhìn thấy hắn ở đây, liền muốn cảm tạ nàng.

Thư Hương Di vẫn đang nghĩ tới dụng tâm của mình, nên không chú ý tới vẻ khinh miệt trong giọng nói của Nhã Phù vừa rồi, ngược lại còn cảm thấy vui vẻ trong lòng vì hôm nay mình có thể thấy Thư Nhã Phù bị mất mặt, trong lòng vẫn còn đang cười mặc dù bảy năm qua Thư Nhã Phù có thay đổi nhưng đầu óc vẫn chưa đủ thông minh, căn bản không nhận thấy được ý đồ chân chính của nàng, nên mới cảm tạ nàng.

Nhã Phù vào trong Trân Bảo Các, ánh mắt của mọi người đều đảo quanh trên người nàng và Thư Vũ Trạch đang được nàng dắt tay, dường như muốn tìm tòi nghiên cứu nữ nhân trước mắt này có đúng là đại tiểu thư Thư gia đã biến mất bảy năm hay không.

"Nữ nhân kia chính là Thư Nhã Phù? Ta nghe nói nàng ta vẫn rất thích An đại ca, thật sự là như vậy sao?" Lâm Tuyết Vi khẽ cau mày, mang theo cảnh giác nhìn nữ nhân đang đi tới, nhìn nữ nhân có phong cách và dung mạo hoàn toàn bất đồng như trong lời đồn, không kiềm được sự lo lắng dâng lên trong tim.diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn

Hôm nay Nhã Phù ra cửa, cũng không có ăn mặc tỉ mỉ, trên búi tóc chỉ xuyên qua một cây trâm ngọc bích đơn giản, trên người cũng chỉ là một chiếc váy màu tím nhạt thanh lịch, đơn giản tùy ý không nhiều đồ trang sức, nhưng càng khiến phong cách quyến rũ của nàng biểu hiện ra ngoài, phấn trang điểm màu hồng, từ lúc đi vào bên môi vẫn mang theo nụ cười thản nhiên, tròng mắt trong veo như nước dường như trong mỗi giây mỗi phút đều mang theo nụ cười và sự linh hoạt, nhất cử nhất động đều hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Nữ nhân như thế, chính là nữ nhân ngu dại không biết liêm sỉ kia sao?truyện được đăng tại dienndaanleequyydonn

Sau khi đi vào, ánh mắt linh động màu hổ phách của Thư Vũ Trạch đảo nhìn xung quanh một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà khẽ mím miệng, nhìn dễ thương vô cùng.

Đột nhiên rút tay khỏi tay Nhã Phù, dưới ánh mắt nhìn soi mói của mọi người, Thư Vũ Trạch chạy thẳng về hướng của An Hoằng Văn, con ngươi màu hổ phách sâu thẳm thoáng qua một tia sáng, sau đó là mang theo thần sắc vô tội, đáng yêu và thuần khiết.

Nếu như cậu không nhớ lầm, nam nhân kia chính là nam nhân lần trước ở quán rượu không xa Trân Bảo Các xem trò vui, không ngờ tới hôm nay lại có thể gặp gỡ ở đây!

"Tỷ tỷ, tỷ mau kêu Vũ Trạch trở lại đi, chuyện này. . . . . . Nhiều người ở đây như vậy, tỷ kêu Vũ Trạch đi tìm An công tử sợ rằng không tốt lắm!" Đáy mắt Thư Hương Di thoáng qua một tia vui vẻ, sau đó là thần sắc lo lắng, nhìn về phía Nhã Phù nhỏ giọng nói.

Tuy nhiên lúc này ở trong Trân Bảo Các, vì mấy người các nàng đi vào đã hấp dẫn tầm mắt của mọi người, trong lúc nhất thời ở đại sảnh lầu một trở nên yên tĩnh, mặc dù âm thanh của Thư Hương Di có nhỏ hơn nữa, mọi người vẫn rất dễ dàng nghe thấy.

"Không ngờ nữ nhân này thật sự không biết liêm sỉ như vậy, bây giờ lại còn kêu con trai của mình đi tìm An công tử!"

"Đúng vậy, vốn ta còn tưởng rằng chuyện chưa cưới đã sinh con chỉ là tin đồn, bây giờ nàng ta lại trực tiếp mang theo đứa bé chạy đến đây, sẽ không đem đứa bé đổ thừa cho An công tử chứ!"

"Cái này cũng khó nói, ngươi xem đứa bé kia vừa tới liền chạy tới chỗ An công tử, một đứa bé nhỏ như vậy thì biết cái gì, còn không phải là nghe lời của mẹ mà làm sao."

"Ngươi đã nghe nhị tiểu thư Thư gia nói chưa, khẳng định có chuyện ở chỗ này."diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn

"Nhưng nghe nói An công tử cùng thiên kim phủ Học Sĩ đang chuẩn bị hôn lễ, sợ rằng không bao lâu nữa sẽ thành hôn, bây giờ nàng ta lại tới dây dưa. . . . "

Vì một câu nói của Thư Hương Di, đã phá vỡ sự yên tĩnh trong đại sảnh, những thiên kim tiểu thư cùng công tử, tất cả đều tụ tập to nhỏ với nhau, ánh mắt càng thêm khinh bỉ liếc nhìn Thư Nhã Phù, âm thanh mặc dù nhỏ nhưng cũng khó tránh khỏi việc bị người khác nghe thấy, tuy nhiên họ cũng không kiêng kỵ.

Ánh mắt của Nhã Phù lạnh lẽo quét qua từng nhóm người một, thần sắc bén nhọn lãnh khốc, khiến mọi người không kiềm được đem những lời sắp thốt ra khỏi khóe miệng lập tức thu hồi lại.

An Hoằng Văn ở bên kia, nhìn đứa bé đang chạy tới gần, đáy mắt mang theo khinh bỉ, ngước mắt nhìn ra phía sau đứa bé thấy Nhã Phù cũng đang đi tới, sự chán ghét ẩn trong đáy mắt càng không cần che giấu, gương mặt tuấn dật căng cứng: "Đem đứa bé của ngươi mang đi, đừng đến đây dây dưa với ta!"

Đuôi lông mày nhướng lên, Nhã Phù nhìn An Hoằng Văn mang theo vẻ kinh ngạc: "An công tử, có phải ngươi có hiểu lầm gì hay không, hay là. . . . . . Ngươi bị mắc chứng vọng tưởng, tự mình cho rằng tất cả mọi người đều muốn vây quanh ngươi!"

Sắc mặt của An Hoằng Văn lập tức đen lại, giống như mây đen che kín bầu trời, càng khó coi thêm mấy phần, trong lòng tràn đầy tức giận, nhưng trong tiềm thức vẫn cảm thấy người trước mắt là cố tình nói như vậy, trước kia Thư Nhã Phù quấy rầy hắn cũng không ít, chiêu trò gì cũng đều đã dùng, không nghĩ tới bây giờ thông minh hơn, lại còn biết dùng trò vờ tha để bắt thật.

Nhã Phù nhìn sắc mặt biến đổi của An Hoằng Văn, cũng lười để ý tới hắn, hắn lại còn nghĩ bảo bối của mình muốn chạy về phía hắn? Thật đúng là tự sướng, nếu nàng không nhìn lầm, thì ánh mắt con trai mình từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn vào một người đàn ông khác bên cạnh An Hoằng Văn. truyện được đăng tại dienndaanleequyydonn

Đôi mắt hoa đào nhướng lên, môi mỏng treo một nụ cười phong lưu, bộ dạng tuấn dật phi phàm kèm theo mấy phần yêu nghiệt, tuy nhiên khi lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông này, trong lòng Nhã Phù đã đánh một dấu chéo thật to cho Nam Cung Triệt, loại nam nhân này vừa nhìn chính là loại phong lưu, loại hoa hoa công tử không muốn rời xa khóm hoa, có lẽ là loại công tử quần áo lụa là..., hơn nữa trên người hắn là cẩm y cao quý, hoa văn tinh xảo xinh đẹp quý khí, làm cho người ta vừa nhìn vào đã biết là thiếu gia con nhà có tiền.

Loại nam nhân này, nhất định là loại động vật khi nhìn thấy phụ nữ liền động dục!

Mặc dù Nhã Phù tự đánh giá mình cũng có sắc đẹp, nhưng tên nam nhân trước mắt này chính là kẻ thường đi trêu hoa ghẹo nguyệt, nàng không muốn trêu chọc vào.

"Dung mạo ngươi không tệ, xem ra cũng rất giống người có tiền, nếu không ngươi làm cha của ta nhé, như thế nào?"

Nhã Phù đang từ từ đi tới đột nhiên lảo đảo, chỉ vì con trai mình đứng ở trước mặt Nam Cung Triệt hồn nhiên nói những lời trên.

Con trai, mẹ con còn chưa bại hoại tới trình độ này, vậy mà con lại tùy tiện ở trên đường lớn bắt người xem ra không tệ, giống như đàn ông có tiền đưa cho mẹ! Nhã Phù tức giận liếc mắt, con trai của mình vẫn luôn rất rõ ràng, bây giờ lại chạy thẳng tới người nam nhân trước mắt này, nhất định là có ý đồ gì đó.

Nhưng con trai . . . . . Con viện cớ bắt chuyện mặc dù không cũ, nhưng đừng kinh hồn động phách như thế được không, ai không biết sẽ thật sự nghĩ ta đặc biệt kêu con đi tìm nam nhân cho mẹ con.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.