Vương Phi 18 Tuổi Mang Tâm Hồn 13 Tuổi

Chương 55: Ngoại truyện 9 (phần 2)




Trong căn phòng màu trắng tinh, dùng để trưng bày những bông hoa đẹp nhất, điều khiển mọi hoạt động của hoa trong vương quốc Hoa, có tiếng bước chân cộp cộp liên hồi đang đi vào. Đó chính là đoàn người của cung đức vua, dẫn đầu là đức vua Nghiêm Vũ Thần, nàng đang đi bên cạnh hắn, còn đằng sau là những người hầu đi theo và có cả hậu vệ của cung. Vừa bước vào phòng mang tấm biển: '' Hoa chủ '', thì ngay lập tức có một nam nhân bước nhanh ra, cúi đầu và chậm rãi hỏi nhưng vẻ còn rất thắc mắc:

''Đức vua, tại sao hôm nay người lại đến đây? ''

''Ta là vua, chẳng lẽ không được đến sao? Hay các ngươi cấm ta trị bệnh cho các loài hoa? '' Vũ Thần hơi nghiêng đầu, đôi lông mày anh vũ chau lại, mặt tối xầm, nhưng chưa đến mức nóng giận nói, thực sự là không coi đức vua này ra gì rồi, nếu coi ra gì thì làm sao phải hỏi cặn kẽ từng hành động của đức vua như vậy chứ?

''Thuộc hạ không có ý đó, mời đức vua vào.... '' Người kia cúi đầu, vẻ mặt đã biết hối lỗi, cảm thấy có chút chua xót cho mình vì bị vua quở trách, rồi y lại quan sát nữ nhân bên cạnh đức vua, trạng thái chuyển sang ngạc nhiên:

- Cô gái này là....? Đức vua, Hoa chủ không cho phép nữ nhân vào đâu.

''Đây là người của ta, dù cho Hoa chủ không cho phép, ta vẫn cho nàng ấy vào, ngươi muốn cãi lại chủ ý của trẫm hay sao? '' Giọng rất là hung dữ.

'' Không, thuộc hạ do không biết, mời điện hạ theo lối này ''

Nói rồi, y chìa tay dẫn lối, trong lòng thì run sợ, đắc tội với đức vua như thế, chắc hẳn sẽ không được trọng dụng trông coi khu Hoa chủ này nữa, vậy thì chỉ có nước về quê làm ruộng thôi.

Y nhắm mắt cho đức vua và nàng bước vào như gió thoảng qua... trong lòng y cũng không tin đức vua vì một nữ nhân mà phá lệ, ngay cả hoàng hậu cũng chưa làm được như thế. Chắc hẳn đức vua đã thay đổi, chỉ vì nàng....

Còn Vũ Thần, hắn thản nhiên lôi tay nàng vào trong, để lại một cái lườm khi đi ngang tên thuộc hạ kia, loại người như thế, hắn ta phải diệt trừ ngay, không sẽ có lúc làm phản mất!

* * *

Nguyệt Minh bước vào, đập vào mắt nàng là một khoảng không toàn là hoa với hoa, từng đóa hoa nhiều màu sắc, nhưng tất cả đều mang màu tối, khác hẳn so với ngoại thành. Nàng thấy kỳ lạ, khi mà ở đây toàn là những bông hoa màu đen, trắng, xám, đen trắng, xanh đen, trắng xám...vv... Đúng là rất nhiều màu tối, nhưng sao lại có sức hút nhiều hơn những bông hoa ở ngoài?

Nàng đem câu hỏi này truyền đến tai Vũ Thần:

''Tại sao toàn hoa này? ''

''Nàng muốn biết lý do sao? '' Vũ Thần cười, nhìn nàng hỏi lại.

Phải rồi, hắn thừa biết câu trả lời là có, sao còn hỏi nàng nhỉ? Đúng là một người thích đùa... Nàng vẫn ung dung nhìn hắn chờ tiếp phản hồi, một hai giây sau, hắn ngắt một bông hoa màu đen, khẽ miết nhẹ từng cánh mỏng của nó, hắn ta nói trong sự u sầu:

''Thực ra...nơi này là để tưởng niệm một cặp đôi, là người của vương quốc bóng đêm, chính bọn họ đã cứu vương quốc này thoát khỏi sự diệt vong, phụ hoàng của ta từng rất là thân thiết với họ, coi họ là bằng hữu, và từng có một hôn ước giữa ta với con gái của họ nữa... Nhưng họ lại tự tử, vì không đến được với nhau, phụ hoàng ta đâm đau buồn cho họ, nên từ nay đổi Hoa chủ thành màu của đêm tối... ''

- Cặp đôi...? Hôn ước nữa...? - Nghe đến đây, nàng sững sờ... Hắn ta đang nói, có phải là cha mẹ của nàng không? Thực sự là vương quốc này có liên hệ với hai người đó sao....?

Nhưng hắn còn nói, hắn có hôn ước với nàng??? Vậy.... thì ra....

Rắc rối quá! Sao lại có thêm chuyện nữa rồi?

''Nàng biết họ? '' Thấy vẻ mặt nàng, coi như đoán được phần nào, Vũ Thần đưa đôi mắt xoáy sâu vào, như là đang tra khảo phạm nhân...

Hẳn luôn nghĩ rằng, nàng là người của bóng đêm, vì nàng cư xử rất kỳ lạ... Hơn nữa là... hắn tình nguyện yêu nàng, và mong nàng là người của bóng đêm... Nàng biết họ nhất định là người của vương quốc đó!

''Ta không biết '' - Nàng vẫn chối, trong thâm tâm nàng biết, nàng nói ra sẽ không có ích lợi, còn bị Vũ Thần hắn cưỡng hôn nữa, vì nàng từng đọc ngôn tình năm còn 13 tuổi, nàng biết sẽ bị đè ra mà hôn...

Còn nữa, hắn mà vì chuyện hôn ước đòi cưới nàng thì khổ!

''Hoa chủ là bông hoa màu đen kia đúng chứ?'' Nàng không kịp để cho hẳn nói, chỉ tay vào bông hoa màu đen to nhất, xung quanh đó toàn là gai và gai, nàng nhanh chân bước đến và chợt nghĩ ra điều gì đó...

Hắn vẫn trầm ngâm nhìn nàng hành động, nhưng chưa kịp nhìn đã bị nàng chỉ thẳng mặt, ánh mắt nàng trông vẻ khó chịu, lộ rõ sự ích kỷ:

''Ta sợ ngươi ăn cắp bí quyết của ta, ngươi đi ra ngoài để ta làm việc ''

''Nhưng....'' Hắn ta ngạc nhiên, mặt chuyển sang chế độ '' ngu ''...

Lần đầu có người dám ra lệnh cho hắn ra ngoài... Thật thú vị, nàng gây cho hắn biết bao nhiêu là bất ngờ... Chắc hắn sẽ điên vì nàng mất...

''Ra! '' Nàng ra lệnh, mắt trừng lên. Tên này cũng cứng đầu quá đấy! Nam nhân như ngươi ta không sợ đâu... hừm..

- Thì ra...

* * *

Đến lúc trời sẩm tối...

''Thành công rồi '' Sau bao nhiêu giờ đồng hồ ròng rã, nàng cất tiếng nói trong mừng rỡ, nhưng bông hoa ấy đã tiếp tục nở rộ, diệp lục đã được chuyển hóa nâng lên cấp cao, có thể coi như bất tử, những bông hoa này sẽ không bao giờ chết nữa...

Nghe nàng nói vậy, Vũ Thần cùng tên thuộc hạ trông coi Hoa chủ chạy vào, nhìn nàng rồi như không tin vào mắt mình, còn riêng hắn thì mừng rỡ khôn xiết, hắn biết nàng sẽ làm được mà, vì nàng không tầm thường như hoàng hậu của hắn...

Nàng mỉm cười, khẽ đụng nhẹ vào cánh hoa màu trắng cạnh đấy, rồi nói trong vui vẻ:

''Ngươi thấy ta giỏi không? ''

''Giỏi lắm, ta sẽ suốt đời nhớ đến công ơn của nàng... ''

''Không cần đâu.. '' - Nàng lại cười lần nữa, rồi nhìn vào những bông hoa trong trạng thái thoải mái, nàng lại đâm ra nghĩ vẩn vơ vì chiến công của mình, nhất định hắn sẽ không bắt nàng cưới đâu... Nàng phải làm gì đó...

Nhưng... Sao bây giờ đầu nàng lại đau thế??..

Nàng ngã xuống, nàng đang cảm nhận cơ thể mình đang nóng lên.... Chẳng lẽ dược xuân sao?

''Hình như cô ấy ở lâu quá nên trúng độc xuân rồi! '' Thấy nàng ngất, tên thuộc hạ chạy tới đỡ, sờ trán nàng rồi bắt mạch, sau đó nói với hắn ta...

Hắn chết đứng ngay tại chỗ, mặt tái lại, không ngờ để nàng liên lụy rồi:

''Mau gọi thái y, tới cung ta ''

* * *

''Cảm ơn cô nương đã cho chúng tôi ở nhờ... Chúng tôi có ít tiền, cô nương... ''

Y với hắn sau khi ăn xong bữa tối, cảm thấy rất vui và hạnh phúc, y cất tiếng cảm ơn, mang một nụ cười nở trên môi, trong lòng chắc hẳn không thân thiện như ngoài này rồi...

Hắn cứ chằm chằm nhìn y, nhưng lại đang nghĩ về nàng..

''Hai công tử không cần khách sáo đâu... Đã muộn rồi... mau đi ngủ thôi ''

''Cảm ơn, cô tốt quá ''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.