Vương Phi 18 Tuổi Mang Tâm Hồn 13 Tuổi

Chương 33: Cái kết đau đớn (1)




Gửi người con trai tên Hoành: Anh phụ tình em,tại sao anh nỡ ?... Em hận anh...Rất hận một người đã khiến trái tim em,vừa mới yêu được,lại bị rỉ máu.Con trai là loại như thế sao? Haha * cười trong nước mắt *.Xin đừng ai ngu si như mình,thật là ngu ngốc khi tin vào tình cảm của lũ con trai! Chỉ đáng là rác rưởi.

_ Tâm sự nhỏ của Tiểu Yên _

Xin lỗi làm gián đoạn truyện,tác giả bị thất tình...giờ rất buồn....Có lẽ chap này viết trong đêm khuya thật không ổn...Nhưng thực sự không còn tâm trạng,thôi thì viết cho xong...

* * * Sáng hôm sau * * *

Buổi sáng nó cùng hắn thức dậy, khí trời se se lạnh,mới hôm qua còn nắng chiếu ấm áp đó mà, gió nhẹ thoảng qua lay động cành cây để lộ những giọt sương mai trong vắt trên lá. Khắp một vùng biển mờ mờ trong sương sớm. Ở phía Đông,không thấy mặt Trời mọc,mà nó lặn đi đâu mất tích..... Nhưng trên không, từng đám mây trắng trôi nhè nhẹ....Từng hình thù khác nhau...Vẫn đang thi nhau chuyển động,là do gió thổi làm bay...

Rồi nó bước ra,đi bên cạnh hắn,nhìn qua hắn với ánh mắt có gì đó hơi thẫn thờ,hắn cũng nhận thấy,quay sang:

- Em có chuyện gì hả?

- Không.....Chỉ là thời tiết lạnh,hơi buồn....

- Ừm...Sao hôm nay không thấy nắng nhỉ? - Hắn run run,tự mình hỏi...

- Chắc sẽ có một chuyện buồn.... - Nó vô hồn nhìn khung cảnh ở ngay trước mặt, nói đan xen tiếng thở dài....

Hắn nhìn nó.Chợt thấy một tia buồn bất tận trong ánh mắt. Linh cảm cho thấy nó không được vui...Thực sự đã xảy ra chuyện gì đó rồi....Nhất định hắn phải hỏi nó cho ra lẽ mới được..

Vả lại,là vợ chồng mà,thì phải chia sẽ ngọt bùi cay đắng cùng nhau chứ...Như thế mới hợp đạo lý...

Hắn ôm nó, vuốt nhẹ mái tóc mềm dịu, thủ thỉ bên tai:

- Đừng buồn,không anh sẽ buồn theo...

- Ừm.Không buồn nữa..Chúng ta ra biển chơi được không? - Nó gật đầu, rồi nhìn hắn vẻ năn nỉ. Nó muốn đi dạo với hắn,nắm tay hắn bước nhẹ nhàng trên bãi cát, hưởng thụ những cảm giác hạnh phúc mà nó nhận được khi ở bên nhau...

Hắn mỉm cười, gật nhẹ đầu, rồi nắm tay hắn kéo đi, nó cũng đi theo,nhưng bước chân rất hờ hững thiếu sức sống,giấc mộng đêm qua làm nó buồn lắm rồi....Nó không muốn phải buồn thêm nữa...

Nhưng phải rồi,nó đang ở bên hắn mà...Nó phải cố gắng tận hưởng những giây phút này chứ....

- Biển mát ghê - Hắn vừa sờ tay chạm vào mặt nước, cảm thán nhìn nó.

- Là do anh nghĩ - Nó lạnh lùng.

- Hôm nay em sao vậy chứ? Em của ngày hôm qua đâu rồi? - Hắn nhíu mi,nắm lấy tay nó nói...

- Không biết,đừng hỏi nữa...

Nó lắc đầu,rồi sau đó chợt nhăn mặt rồi khụy xuống...Ngã gục xuống đất:'' Sao lại đau như vậy hả ''?. Nó nói không ra lời,cơn đau hôm qua lại ập đến lần nữa...Làm sao nó sống nổi đây? Ông trời ơi....sao ông lại hành hạ tôi như vậy hả? Tôi đã làm gì sai rồi...Nó suy nghĩ,mà rớt nước mắt ..

Hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả...Hoảng hốt ôm lấy nó,tròn mắt nhìn với sự lo lắng không hề nhẹ:

- Em sao vậy? Em bị đau chỗ nào sao?

-... - Nó dường như muốn trả lời,nhưng không được.Nó như bất lực,nhắm mắt dựa vào bờ vai chững chạc của hắn,nó mệt mỏi,muốn tựa...

Nhưng dường như hắn cảm nhận được một luồng âm khí tràn qua,người nó phát sáng,hắn giật mình...nhìn nó....Sao lại như thế? Minh Anh...em rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Có chuyện gì với em hả?

- Minh Anh,em tỉnh lại đi,mở mắt ra - Hắn đau đớn,lay lay mạnh người nó..

Vẫn thế...không một động tĩnh....

Hắn làm đủ mọi cách,mà nó vẫn không tỉnh,hắn liền ôm chặt lấy nó,để nó không đi đâu mất.

Đột nhiên,lại một luồng sáng nữa hiện ra...Ngọc ấn hiện hình,và nhìn hắn,với một ánh mắt dường như là hình viên đạn,cô ta trợn lên,nói:

- Buông cô ấy ra.

- Tại sao chứ? Cô ấy là vợ tôi - Hắn đáp lại.

- Không,hết thời gian rồi...Người mặt đất không thể làm chồng của công chúa...

- Ta là chồng cô ấy,đừng nói nhiều,ta không cho cô đem Minh Anh của ta đi.... - Hắn gào thét,ôm chặt khư khư giữ lấy nó,như là giữ một món đồ rất rất quan trọng,dù chết cũng không được xa rời...

- Buông ra! - Ngọc Bội Ước Tỷ (tên ngọc ấn) phán một câu,khiến hắn lạnh cả sóng lưng.

Nói rồi,cô ta chiếu một luồng sáng màu đen vào người hắn,hắn liền bị mấy cây gai cuốn chặt lại,không cho nhúc nhích,hắn đau đớn nhìn nó biến mất từ từ trước mắt mình,hắn cố vùng vẫy:

- Đừng mà...Minh Anh....Xin em đừng bỏ anh...

- Công chúa không phải thứ để cho ngươi tùy tiện yêu, đồ đáng chết! - Nói xong,Ước Tỷ tạo phép làm Minh Anh biến mất,rồi lại ẩn vào trong tim của nó...

Lúc này,nó cảm thấy rất kỳ lạ....mình đã xa anh Khải sao? Rốt cục mình đang đi đến chỗ nào? Đó là trong suy nghĩ của nó nghĩ....Còn nó,thì chưa tỉnh lại được....Vẫn còn nhắm mắt,vì Ước tỷ không muốn công chúa trốn mất....Làm hỏng nhiệm vụ của tử thần giao...

* * *

- Xong rồi chứ? Cháu gái ta đâu? - Thấy Ước tỷ hiện ra,tử thần ngồi trên ngai vàng nói vọng xuống,hỏi trong thắc mắc.

- Vâng,công chúa ở trong phòng,đang ngủ...

- Được,để ta đi thăm cháu gái ta...Ngươi đừng ở trong tim công chúa nữa,sẽ làm cho nó nhớ thương Khải hơn....

- Rõ - Cúi đầu xuống,Ước tỷ lễ phép đi ra ngoài,rồi làm tiếp công việc mình phải làm....

Tử thần với vẻ nghiêm trang.Nhưng trông đang mưu tính gì đó,bước chậm rãi đến phòng của nó- công chúa đáng thương...Không có được tình yêu của mình....

Tại sao ông ấy lại nhẫn tâm như vậy? Một lần nữa lặp lại....Như chuyện tình của ba mẹ nó sao?? Bị ngăn cấm hả??? Thật là đáng chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.