Vương Gia Xuyên Không Bị Ép Làm C

Chương 11: 11: Đoán Xem Tôi Là Ai





"Anh, là em, đứng đây đừng nhúc nhích."
Nói xong câu đó Sở Ưng Trừng liền nhẹ nhàng linh hoạt rời khỏi bên người Nhạc Quân.

Nhạc Quân vươn tay muốn bắt thì không thể bắt được nữa.
Không biết tại sao fan lại thấy động tác bắt trúng không khí của Nhạc Quân rất dễ thương, nhìn tới mức kích động.

Các cô lại không dám lớn tiếng nói chuyện chỉ có thể bịt miệng sợ quấy rầy Sở Ưng Trừng đi tìm khách mời nữ còn lại.
Sở Ưng Trừng xử lý nữ khách mời cuối cùng liền đơn giản hơn rất nhiều, cậu nghe được đối phương hẳn là đang ngồi xổm hành động liền chầm chậm tới gần cô.

Chờ cô phán đoán sai vung một gậy đánh vào không khí Sở Ưng Trừng liền giơ gậy mềm lên nhẹ nhàng gõ nhẹ lên đầu cô một cái.
Dịu dàng như khẽ vuốt ve vậy, khách mời nữ mờ mịt xoa xoa đầu: "Tôi thua rồi sao?"
Ván này cứ thế kết thúc rồi.
Lúc Sở Ưng Trừng vừa kéo bịt mắt xuống mắt còn bị ánh sáng kích thích mà híp híp sau đó liền nghe người dẫn chương trình hỏi: "Tranh Tử, lúc nãy Tín An nói cậu sờ cằm của anh ta một cái liền biết được anh ta là ai, thần kỳ đến thế sao?"
"Gần như thế, dù sao không phải anh ta thì là Nhạc Quân không khó đoán trúng nha." Sở Ưng Trừng cười cười tùy ý nói, "Chẳng qua tôi quả thật biết chút về sờ cốt, Tằng Tín An và Nhạc Quân chênh lệch rất nhiều tôi sẽ không nhận nhầm."
"Sờ cốt? Oa, từ này cảm thấy chỉ có trong tiểu thuyết võ hiệp mới có." Người dẫn chương trình vừa trả lời vừa lơ đãng liếc thoáng qua phương hướng của đạo diễn ở bên ngoài rồi lập tức cười, "Vậy thì chúng ta thêm một vòng nữa thế nào?"
Đây là chuyện lúc trước đã được đánh tiếng rồi nhưng vẫn phải hỏi: "Thi thêm gì nữa?"
"Để Tranh Tử một khiêu chiến N" Người dẫn chương trình ngừng một lúc rồi nói, "Sờ người!"
Lần này mọi người thật sự mờ mịt luôn không giống với những gì đã nói nha.

Sờ Ưng Trừng cũng mờ mịt: "Sờ người? Sờ thế nào?"
"Thì mọi người không mang gậy ra sân chỉ có Tranh Tử bị bịt mắt, không thấy gì sờ soạng, biết không?" Đầu của người dẫn chương trình xoay chuyển rất nhanh chỉ chốc lát đã nghĩ ra quy cách trò chơi, "Người bị sờ trúng không được lên tiếng, Tranh Tử phải gọi đúng tên mới tính là bắt được, được không?"
Được không?
Tô Vu Mân và Nhạc Quân đều nhìn về phía Sở Ưng Trừng, phản ứng của Sở Ưng Trừng lại rất nhanh: "Vậy đừng để con gái lên sân."
Mọi người đều biết cậu có ý gì đương nhiên là gật đầu đồng ý, khách mời nữ lúc trước bị cậu gõ đầu còn đứng ra khuấy động bầu không khí: "Thực ra tôi lên cũng được thôi chỉ sợ bị fan của cậu ghen ghét à, ha ha ha!"
Fan hâm mộ cũng ở bên dưới cũng cười theo cô.

Sở Ưng Trừng lại hỏi: "Ai lên nha? Tôi phải nhận ra mấy người?"
Người dẫn chương trình mở miệng điẻme danh, vẫn là mấy người trước đó đã nói là sẽ thêm một vòng.
Có Tằng Tín An lúc nãy còn có một khách mời nam khác cộng thêm hai thành viên còn lại của Fan9, tổng cộng bốn người.

Sở Ưng Trừng nhân lúc chuẩn bị đi sờ một chút xương quai hàm và xương ót của khác mời nam, nhớ kỹ rồi.

Lúc đi ngang qua người của Tô Vu Mân cũng "Thuận tay" giống như đang giỡn mà nắn hai lần cằm của anh.
Trong lòng Tô Vu Mân hiểu rõ đoán được Sở Ưng Trừng hẳn là đang nhớ mấy người chưa sờ qua cũng phối hợp ôm lấy vai của cậu nửa thật nửa giả nhỏ giọng nói đùa: "Nếu cậu sờ không ra tôi thì tôi mất mặt hay cậu mất mặt đây?"
"Yên tâm đi, mặt mũi vẫn cần phải có." Sở Ưng Trừng vỗ nhẹ mặt của anh ta hai lần xác nhận chính mình đã nhớ rõ liền rút tay lại.
Tô Vu Mân cũng buông cậu ra: "Cậu đừng có sờ rớt kính áp tròng của tôi nha."
"Tôi lại không móc mắt của cậu." Sở Ưng Trừng nhíu mày quay người rời khỏi chuẩn bị lên sân.
Người dẫn chương trình còn cố ý chơi xấu để nhân viên dẫn Sở Ưng Trừng tới bên cạnh đeo bịt mắt lên rồi bắt đầu xoay.

Sau đó lấy cớ này để mấy người Nhạc Quân thay đổi hết mấy thứ đồ trên người như áo khoác, dây chuyền lắc tay vân vân để làm nhiễu loạn cảm giác của Sở Ưng Trừng.
Chờ bọn họ đổi xong ngay cả nhân viên công tác cũng không nhớ rõ chính mình đã xoay Sở Ưng Trừng mấy vòng.
Sở Ưng Trừng cũng không nhớ rõ, cậu bị xoay tới có chút mất phương hướng lúc vừa mới ra sân mơ màng hết một lúc.

Chẳng qua điểm đáng xem trong vòng này không phải là bịt mắt bắt người nên mấy người trên sân sẽ cố ý vỗ tay để Sở Ưng Trừng đi qua, khán giả cũng không cần hoàn toàn yên tĩnh.

Sở Ưng Trừng rất nhanh liền phân biệt rõ ràng phương hướng của khán giả, sau đó liền thuận theo tiếng vỗ tay đi tìm người.
Trùng hợp là người sờ trúng đầu tiên vẫn là Tằng Tín An.
Ngay cả góc độ cũng rất giống cho nên Sở Ưng Trừng vừa sờ tới má của anh ta liền vỗ một cái lên mặt anh ta: "Tằng Tín An, đi xuống đi!"
"Ô, cậu thần kỳ thế hì." Tằng Tín An nói, "Cậu sờ chút tôi còn đổi cả dây chuyền của Tô Vu Mân, cậu chạm cũng không chạm tới nha."
"Nó có tác dụng sao? Tôi cũng không dựa vào mấy thứ đó để phân biệt người." Sở Ưng Trừng cười cười, "Được rồi, người tiếp theo."
Tằng Tín An đi thì phải đi rồi nhưng vẫn cố túm lấy Sở Ưng Trừng xoay nửa vòng hòng xoay hỗn loạn phương hướng của cậu.


Nhưng cảm giác cơ thể của Sở Ưng Trừng rất tốt xoay nửa vòng không tính là gì chỉ chốc lát lại xông về phía người khác.
Đi chưa được mấy bước Sở Ưng Trừng đột nhiên cảm giác được bên cạnh có người.

Người kia không vỗ tay không di chuyển bước chân thậm chí còn không nhúc nhích.

Chỉ là một loại cảm ứng nào đó của Sở Ưng Trừng ý thức được có người đứng ở đó.
Vươn tay túm quả nhiên bắt được một người.
Thứ cậu túm được là cổ tay, vừa sờ tới tay có khớp xương mảnh khảnh kia cậu liền cong cong khóe miệng.
Lúc này thợ quay phim còn chưa chạy tới chính diện, Sở Ưng Trừng hơi có chút quay lưng lại với ống kính chỉ có Nhạc Quân nhìn thấy nụ cười thoáng hiện ra một giây kia.
Đúng vậy, người bị bắt trúng là Nhạc Quân.
Nhạc Quân nhìn nụ cười kia của Sở Ưng Trừng còn tưởng rằng cậu đã nhận ra mình rồi.

Sau đó khi máy quay xoay tới đây gương mặt cười của Sở Ưng Trừng đã biến mất, một cánh tay dắt lấy cổ tay của anh một tay khác chậm rãi vươn lên trước mò lên mặt của Nhạc Quân.
Trò chơi này trước đó đã nói rồi không thể lên tiếng.

Nhạc Quân chỉ có thể đứng im tại chỗ cho cậu sờ.

Toàn bộ khán giả đều không tự chủ nín thở nhìn ngón tay thon dài của Sở Ưng Trừng từ bên gáy một đường đi lên.

Đầu ngón tay ấm nóng lướt qua má của Nhạc Quân, cẩn thận vuốt ve cằm của anh; Lại vòng ra phía sau, đầu ngón tay hơi ấn ấn ót của Nhạc Quân, không nhẹ không nặng không hiểu sao làm cho Nhạc Quân cảm thấy hơi ngứa.
Còn có chút...!cảm giác mất bình tĩnh kỳ diệu.
Lúc này Nhạc Quân mới nhớ ra lúc trước Sở Ưng Trừng hình như đều từng sờ qua ba người khác chỉ duy nhất chưa chạm qua mình.
Mặc dù theo lý thì dùng phương pháp loại bỏ cũng có thể tìm ra Nhạc Quân nhưng Sở Ưng Trừng ngay cả người lạ không ở trong nhóm cũng chạm qua rồi, trong nhóm thì Tô Vu Mân cũng sờ qua sao chỉ duy nhất không chạm vào Nhạc Quân?

- -Tại sao?
Chuyện này cũng không sợ có người trên mạng ép bức dù sao thì ba người Fan9 hoàn toàn có thể nói là bình thường đã sờ qua rồi.

Chuyện này có thể giải thích với người bên ngoài nhưng trong nội bộ lại làm người ta nghĩ không thông.
Nếu nói Sở Ưng Trừng sợ Nhạc Quân không muốn sờ anh, nhưng bây giờ Sở Ưng Trừng trái lại sờ mó rất thỏa thích.
Đến nỗi Nhạc Quân lại lần nữa nhìn thấy nụ cười khẽ không tiếng của Sở Ưng Trừng.
Lần này Nhạc Quân thật sự xác định Sở Ưng Trừng quả thật đang cười.
...Cậu sớm đã nhận ra chính mình rồi!
Nhạc Quân nhìn bịt mắt được đeo vô cùng kín kẽ nghiêm ngặt kia cứ cảm thấy tầm nhìn của Sở Ưng Trừng hình như có thể xuyên qua bịt mắt nhìn thẳng về phía mình.
Cũng chính vào lúc này Sở Ưng Trừng cuối cùng cũng mở miệng cười.
"Anh, anh có hóa thành tro em cũng nhận ra anh."
"..."Nhạc Quân nói không rõ trong lòng có cảm giác gì vỗ bay tay của cậu, "Sao, uy hiếp tôi?"
Người dẫn chương trình cũng ở bên cạnh phát biểu: "Tranh Tử, cậu nói thế nghe như không phải lời tốt đẹp gì.

Mà chỉ gọi một tiếng "Anh" Nhạc Quân sao lại nói chuyện rồi? Lỡ như gọi người khác thì sao, cậu như thế không phải đang gian lận sao?"
"Tôi chỉ gọi Nhạc Quân là "Anh" thôi, học theo fan của anh ấy đó." Sở Ưng Trừng cười hì hì buông Nhạc Quân ra, vẻ mặt thả lỏng, trong lòng lại nói không rõ là vui mừng hay là thương cảm.
Vui mừng là hình xương của Nhạc Quân lúc sờ lên gần như là giống hệt với hoàng huynh nên có cảm giác như "Hoàng huynh ở bên cạnh"; Thương cảm là mặc kệ là vẻ ngoài hay là khung xương của Nhạc Quân giống với hoàng huynh đến thế nào thì anh ta cũng không phải là hoàng huynh.
"Được rồi, đi xuống đi, anh." Sở Ưng Trừng điều chỉnh lại cảm xúc của chính mình đẩy Nhạc Quân một cái, "Em phải đi sờ người tiếp theo rồi."
Nhạc Quân liếc nhìn cậu rồi đi xuống.
Cô gái đang bò tường nhìn tới kích động, ở dưới nhỏ giọng ríu rít: "Oa lúc Tranh Tử vừa sờ Nhạc Quân mấy cái kia, một mình tôi gặm trúng...!"
"Tranh Tử thật sự sờ soạng Nhạc Quân rất lâu so với Tằng Tín An lâu hơn rất nhiều." Người bạn đi cùng cũng nhỏ giọng nói, "Mà Nhạc Quân cũng để cho cậu ấy sờ, thật tốt, gặm trúng rồi gặm trúng rồi!"
"Xuỵt! Anh Quân ghét nhất là ai ghép đôi, các chị em khác cũng không thích tuyệt đối đừng ở trên mạng so sánh!"
"Biết rồi biết rồi, chúng ta lặng lẽ gặm..."
"A, bắt được Ngư Dân rồi!"
Trong một tiếng kinh hô Sở Ưng Trừng đã bắt được Tô Vu Mân và bắt đầu sờ soạng.
Tô Vu Mân phản ứng khác thường cứ động tới động lui tựa như không muốn để cho Sở Ưng Trừng sờ trúng mặt của mình.

Sở Ưng Trừng mạnh mẽ túm lấy tay của anh ta chụp lấy vai của anh rồi kềm chặt cằm của anh.
"Đừng nhúc nhích." Sở Ưng Trừng thật ra đã sờ ra anh ta là ai nhưng bởi vì để trả thù việc anh gây rối mà bóp mặt của anh rồi vò nắn lung tung, "Để tôi sờ thử xem đây là ai."

Tô Vu Mân nhíu mày.

Trước đây lúc Sở Ưng Trừng tới sờ mặt anh rõ ràng không cần vò mặt, bây giờ vò nắn mặt anh ta, coi anh là tên ngốc sao?
Thế là Tô Vu Mân cũng vươn "Đôi tay tội ác" ra vò mặt của Sở Ưng Trừng.
Sở Ưng Trừng không ngờ còn có thể làm như thế sững sờ hai giây, Tô Vu Mân ỷ vào mình có thể nhìn thấy mà dùng sức nắn cậu mấy lần.

Lúc Sở Ưng Trừng kịp phản ứng lại bỗng tăng thêm sức trên tay hét to: "Tô Vu Mân, tôi phải vò ra kính áp tròng của cậu!"
Cuối cùng hai người đều buông tay dưới tràng cười của khán giả và sự lôi kéo của Nhạc Quân.
Anh Lý ở sau sân khấu nhìn lần tương tác này có hiệu quả không tệ, âm thầm thở phào.
Tô Vu Mân làm như thế có chút khác với thói quen hành động lúc trước, anh Lý còn có chút lo lắng phản ứng của fan hâm mộ.

Chẳng qua nếu hiệu quả hiện trường không tệ lắm thì thuận theo đường này lệch một chút thì vấn đề có lẽ không lớn.
Dù sao thì Fan9 chỉ còn lại ba người như bây giờ càng tụ tập lại một chút, rất bình thường, đúng không?
Sau khi Tô Vu Mân xuống sân thì trên sân chỉ còn lại một người, Sở Ưng Trừng giải quyết nhanh ác chuẩn, trò chơi này cuối cùng cũng kết thúc.
Sau khi phỏng vấn đơn giản hiện trường lại đổi thiết kế, đám người lại lần nữa quay về phòng nghỉ.

Ba người Fan9 đều phải dặm lại phấn trang điểm, hai trong đó đều là họa do Sở Ưng Trừng gây ra.

Tô Vu Mân tốt xấu gì cũng ở ngay tại chỗ báo thù rồi nhưng Nhạc Quân đơn thuần bị sờ loạn một hồi không chút phản kháng.

Lúc anh dặm lại phấn gương mặt không chút cảm xúc làm cho mọi người đều cho rằng anh có chút không vui.
Chờ lúc gần như đã xử lý xong hết rồi, Sở Ưng Trừng liếc mắt nhìn thoáng qua xung quanh thấy tất cả mọi người đều đang làm việc của chính mình thì đứng dậy tới gần Nhạc Quân ngồi xổm trước gối của anh.
Sau đó dùng giọng nói thật khẽ, nhẹ nhàng hỏi: "Anh giận ư?"
Nhạc Quân liếc nhìn cậu: "Không."
"Ồ, dọa tôi sợ gần chết, tôi còn tưởng là đụng chạm anh như thế anh sẽ không vui lắm." Sở Ưng Trừng ngẩng đầu nhìn về phía anh cười khẽ, "Tôi chỉ là chưa sờ qua anh, muốn xác nhận một chút..."
Nhạc Quân rủ mắt nhìn cậu, không nói gì, trong lòng lại phát ra một giọng nói: Nói dối.
- -Rõ ràng sớm đã nhận ra tôi rồi.
- -Tại sao còn muốn sờ tiếp?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.