Vương Gia! Vương Phi Đến Kìa!!

Chương 25: Oan ức




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



" Ầm... xì xào...xì xào"

Sau khi ông lão biến mất dạng, những người trong Quí Bản Ty ồn ào hắn lên, từng tiếng xì xào bàn tán về Huyết tẩy Trần ngày càng nhiều; những người hay lui tới Quý Bản Ty đều biết ông lão kia chính là thần hộ mệnh của quý Bản Ty còn hơn cả Quí Ân.

Một lời ông lão kia nói đáng giá hơn ngàn vàng, hôm nay cư nhiên vì Huyết Tẩy Trần mà xuất hiện đủ làm những thành phần hoàng gia hay kẻ có tiền ao ước có được Huyết Tẩy Trần dù bất kể như thế nào.

Vì Huyết Tẩy Trần mà hơn hai mươi anh tài bỏ mạng nay lại đến vị lão nhân trong truyền thuyết xuất hiện. Mọi người cũng đủ thấy sự hấp dẫn trong đó; nếu có thanh kiếm này người người xung quanh sẽ nhìn hắn khác xưa, quan lại hay đế vương cũng đề cử hắn hơn... Mỗi người một suy nghĩ, nhưng đều chung một giả tưởng là thanh kiếm Huyết Tẩy Trần phải thuộc về mình.

Tiêu Khiết Lam nhìn xung quanh, nhận ra bản thân mình khó mà đoạt được bảo kiếm; nhìn lướt qua thôi nàng cũng nhận thấy có vài thành phần quan lại, quí tộc,... Nếu phải giành thanh kiếm này thì nàng đây khá bất lợi, một vương phi suốt ngày ở trong phủ như nàng ai mà biết chứ, còn có Vũ bên cạnh nhưng Tiêu Khiết Lam nghĩ vẫn nên là Hạo tự giành lấy có lẽ chắc hơn.

Thở dài một hơi, Tiêu Khiết Lam quay đầu băn khoăn nhìn Vũ.

Có lẽ động tác này rất thoải mái, Vũ cũng khẽ lắc đầu như bảo không cần lo lắng.

Sở Thiên Ngạo nhìn cảnh này thì nắm đấm càng nắm chặt, hắn suốt buổi này đều rất đề phòng sợ sẽ xảy ra sơ hở; nhưng nhìn cảnh nàng trao đổi ý kiến với thị vệ còn hơn ngồi nói chuyện với hắn; ngực khẽ nhói lên... có lẽ hắn... không nên lún sâu nữa rồi...

Ngoảnh mặt làm lơ, Sở Thiên Ngạo nhìn thanh Huyết Tẩy Trần càng không kiên dè gì nữa, hắn muốn thanh kiếm này. Dù Lãnh Cô Hạo không ở đây nhưng hắn biết Vũ hộ vệ kia của hắn chắc chắn sẽ đoạt thanh kiếm này.

Dù gì có thanh kiếm này lại càng làm ý chí quân ngũ sôi sùng sục, mà một thanh kiếm tốt như vậy chắc chắn Lãnh Cô Hạo hắn ta không thể bỏ qua...

Không gian trở lại yên lặng khi nữ nhân áo đỏ bắt đầu ra giá. Từng tiếng gọi đáp ra giá ngày càng nhiều, chỉ mới một lúc mà số tiền đã gấp ba lần ban đầu.

" 10 vạn!!"

" 10 vạn 50 lượng!!"

" 40 vạn!"....

" 60 vạn!!"

...

Khi giá đã lên đến 90 vạn cuối cùng có người từ bỏ, 90 mươi vạn này cũng đủ cho quan lại bậc nhất sống thoải mái, đây là số tiền cả đời mà người dân cũng không thể mơ tới; tất nhiên Tiêu Khiết lam nghe số tiền này cũng bị đả kích nặng nề.

Cư nhiên lại nhiều bạc như vậy; nàng cầm trong tay khoảng 5 vạn bạc thôi cũng đã thấy bỏng tay; mấy kẻ nhà giàu có đúng là có khác...

" 100 vạn!!!" Tiếng nói lảnh lót vang lên, nghe đâu đây là tiếng của nữ nhân nhưng Tiêu Khiết Lam nghe có phần quen tai. Nghiêng đầu nhìn qua phòng đối diện; Tiêu Khiết Lam nhìn thấy một nữ nhân khoảng mười bảy mười tám mặc y phục màu hồng phấn khá giống màu y phục của nàng. Khi nàng đang nhìn nữ nhân kia thì nữ nhân kia cũng nghiêng đầu nhìn lại nàng; khi hai ánh mắt dao nhau, Tiêu Khiết Lam nhận ra sự chán ghét cùng hận thù trong mắt cô ta. Nhìn nữ nhân này quen quen nhưng Tiêu Khiết Lam vẫn không rõ mình gặp ở đâu rồi...

" Hừ!!" Nữ nhân áo hồng kinh bỉ quay người, giọng nói lanh lảnh lại vang lên hơi chói tai: " Sao!! Các ngươi còn ai dám ra giá; cẩn thận không bổn cô nương sẽ về mách phụ thân ta là các ngươi không chịu đưa bảo kiếm!!!" Lời nói ngong cuồng phát ra từ miệng nữ nhân xinh đẹp này làm mọi người sững người.

Thật điêu ngoa!!

Nghe đến đây, Tiêu Khiết Lam như nhớ lại; ngạc nhiên nhìn nữ nhân kia " A!" một tiếng rồi nhìn xang Tề Thiên Ngạo bên cạnh nói: " Hèn gì ta thấy quen thế, thì ra là Phụng Vi Lâm mà Tề công tử đã cứu đấy!!"

Bị chỉ đích danh, Sở Thiên Ngạo nhíu mày nhìn nữ nhân đối diện đầy thâm ý; cuối cùng cũng nặn được một nụ cười bí hiểm; nói: " Tại hạ chút sẽ qua gặp cô nương kia!! Dù sao tại hạ cũng đã mạo phạm người ta!!"

'Chắc hắn không còn cơ hội với Lam nhi, nhưng hắn sẽ có được nàng; chắc chắn!!' Con ngươi của Sở Thiên Ngạo mang vẻ thị huyết được che giấu cẩn thận. Người trong phòng cũng không ai nhận ra có điều gì khác thường chỉ có Vũ nhíu mày đứng sau Tiêu Khiết Lam nhìn hắn đầy nghi ngờ.

Giá dừng lại mốc 100 vạn; cuối cùng thanh kiếm Huyết Tẩy Trần lại rơi vào tay một nữ nhân là Phụng Vi Lâm. Lúc nãy cũng đã có người muốn ra giá nhưng đều bị ngăn lại. Ai lại không biết con gái của Tả bộ thượng thư Phụng Chiết được hắn cưng như cưng trứng sao. Mà Phụng Chiết lại là người ủng hộ Hoàng Thượng và được Hoàng Thượng trọng dụng bên mình; tuy biết tâm tư Hoàng Thượng sâu xa nhưng cũng phải kiên dè thế lực của Tả bộ thượng thư này. Tuy chức danh Phụng Chiết nói nhỏ không nhỏ nói lớn cũng không lớn nhưng không biết sao ai cũng kiên dè ông. Bây giờ nữ nhi cưng của ông muốn đoạt thứ gì cũng phải mắt nhắm mắt mở.

Cuộc đấu giá kết thúc trong không khí bực bội; dù sao nhóc con kia cũng làm bọn họ mất mặt!!!

Rời khỏi Quí Bản Ty, tạm biệt với Tề Thiên Ngạo, Tiêu Khiết Lam băn khoăn hỏi Vũ: " Vũ! Thanh kiếm đó thật sự không cần??"

" Không lo! Nữ nhân và ông lão kia có nói thanh kiếm kia nếu có duyên, ắt tự chọn cho mình một chủ nhân xứng đáng! Ta nghĩ nếu thanh kiếm kia rơi vào tay Tả bộ thượng thư thì cũng trở lại tay Hoàng Thượng mà thôi!!" Điều hắn đang nghi ngờ chính là Tề Thiên Ngạo kia, hắn cũng suy đoán Tề Thiên Ngạo kia chính là Sở Thiên Ngạo bên Sở quốc; tuy chinh chiến Sở Thiên Ngạo mang mặt nạ nhưng dáng người hắn thật sự rất giống nhau, khí chất tuy khác nhưng hắn vẫn có cảm giác hai người chính là một!!!

' Ừm!"

Khi hai người về phủ, rời cũng tối hẳn nhưng Lãnh Cô Hạo vẫn chưa về.

Phủ của tả bộ thượng thư

Trong viện Y Hoa.

" A! tại sao? Tại sao? Tại sao Tề công tử vẫn đi cùng nữ nhân rắn rết kia!!!" Phụng Vi Lâm ngồi trên bàn trang điểm, gương mặt vặn vẹo đến đáng sợ; móng tay đâm vào tay nhưng ả vẫn không biết.

" Xin Tiểu thư tha mạng!!!"

" Xin Tiểu thư tha mạng!!!"

Từng đợt hét của nha hoàn vang lên kéo Phụng Vi Lâm về hiện thực; bước ra khỏi phòng, gương mặt đầy độc ác nhìn hai nha hoàn quỳ trước cửa.

" Đã mời được người??" Phụng Vi Lâm lên tiếng. Nàng đã phái nha hoàn này đi mời Tề công tử về phủ để nàng tiếp đãi tạ ơn cứu mạng. Không ai biết, kể từ cái vòng ôm kia trái tim nàng như bị đánh cắp; nàng bắt đầu nhớ Tề công tử như bị điên; tính tình ngày càng khó chịu. Phụ thân cũng sai người đi mời Tề công tử nhiều lần nhưng chàng không đến. Chắc chắn do nữ nhân kia; hôm nay nàng đoạt Huyết Tẩy Trần cũng vì mong muốn chàng để ý đến mình, không ngờ chàng lại cười với nàng; lúc đó nàng vui như điên. Sai người đến mời Tề công tử nhưng lại bị đuổi về; bây giờ mấy nha hoàn này lại về khiến nàng càng tức giận. Tiêu Khiết Lam!!! Đi chết đi!!!

" Dạ.. Tề công tử bảo vẫn chưa muốn đi!!! Xin tiểu thư tha mạng!!!" Nói xong đập đầu xuống đất bịch bịch; máu chảy diêm dúa nhưng lại càng làm Phụng Vi Lâm trở nên điên cuồng.

" Bắt lại!!!" Phụng Vi Lâm điên cuồng nói, tay nắm chặt kêu lên vài tiếng.

" Đừng... đừng mà... đừng mà tiểu thư!!!!" Hai nha hoàn kêu lên đau khổ; máu cùng lệ tuôn chảy.

Suốt mấy tháng nay tiểu thư như hóa điên vậy, lúc đầu nha hoàn không tìm được Tề công tử chỉ bị tiểu thư phạt quỳ không ăn uống mà thôi, sau lại bị bỏ đói cho đến chết, chặt tay chân,... ròi bây giờ lại đến ta trấn cho đến lúc chết, mà còn tự tay tiểu thư thi hành. Mạng người đã bỏ lên đến đến gần tám mươi người rồi; mà tất cả đều là nữ nhân, nam nhân đều không bị phạt mà còn được đãi ngộ tốt.

Bây giờ trong phủ rất lo sợ đến Y Hoa viện, lão gia đã khuyên ngăn nhưng cũng vô ích. Cuối cùng lão gia bỏ đi đâu bây giờ Phụng Vi Lâm là người cao nhất trong phủ.

Ai dám trái lệnh đều bị tra tấn đến chết.

Oan ức!!

Tất cả đều tại Tề công tử!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.