Vương Gia! Vương Phi Có Hỉ!!!

Chương 5




Băng Trúc nói:“ Băng Tuyết Nhi cô dám so tài với bản cô nương không” Vừa mới nói xong, liền có tiếng vỗ tay vang lên “Được, nếu như vị cô nương này cùng với Băng Trúc cô nương đã cao hứng như thế thì Lăng Thiên cũng xin ra nhập.” Vẻ mặt Lăng Thiên đầy vẻ hứng thú, muốn tham gia cuộc thi.

“Tốt, nếu Lăng thiếu chủ đã tham gia, thì Tiêu cũng tham gia”, Thái tử của Hiên Viên quốc - Hiên Viên Tiêu vẻ mặt ôn nhuận nói, nhìn người trong lòng của mình cũng đã tham gia, Băng Mai cũng ngượng ngùng, lập tức thông báo cũng tham gia. Nghe vậy, con người Cô càng phát ra thâm thúy, ta chính là đang chờ ngươi tham gia.

“Ngày xưa mọi người đều là một người một tổ, nghĩ đến cũng chán, bách hoa hội đèn lồng lần này, chúng ta hai người một tổ như thế nào?”, Lăng Thiên vừa mới nói xong, một thanh âm lãnh mị bá khí từ trong đám người truyền ra, “Được, bổn vương cũng cảm thấy hứng thú“.

Sau khi thanh âm vang lên, một bóng dáng huyết sắc phi thân lên trên đài,chỉ lẳng lặng đứng nhưng khí chất vương giả vẫn vô hình chung phát ra, tư thế oai hùng kia làm cho không ít thiếu nữ ở đây đỏ mặt. Mà con ngươi của Lăng Thiên và Hiên Việt Tiêu đồng loạt nhíu lại, trong lòng hiện lên cảnh giác, nhưng bọn hắn cũng không dám quang minh chính đại chống lại chiến thần Lãnh chính vương.

“Hoàng đệ đã tham ta đúng thật là vinh hanh cho chúng ta”, Là thái tử Hiên Viên, Hiên Viên Tiêu lập tức khách khí nói với Hiên Viên Lãnh, mà hắn lại thản nhiên liếc mắt nhìn Hiên Viên Tiêu một cái, sau đó nhìn bóng dáng dưới đài của cô nói:

“Nương tử sao còn chưa lên đài?” Nghe vậy sắc mặt mọi người trên đài với người dân xung quanh đều hiểu rõ, thì ra Lãnh chính vương vốn tâm tình bất định, thị huyết vô tình lên đài là vì cô nương kia.

Đáy mắt Bằng Trúc xẹt qua một tia đau lòng khi cô được hắn yêu chiều, không như như nàng nghĩ, người ta đường đường là một lãnh chính vương làm sao có thể tình nguyện lấy một cô gái tuy có sắc nhưng không có võ công được truyền làm phế vật? Bây giờ,cô ta đã ra khỏi phủ chẳng lẽ muốn giành đệ nhất tài nữ của nàng, mà Lãnh chính vương lại khẳng định muốn lấy cô ta, ả thật sự chỉ muốn giết chết cô ta.

Cô nghe được lời nói của Hiên Viên Lãnh thì con ngươi chợt lóe, khẽ bước từng bước lên đài, Băng Trúc nhìn thấy như vậy thì trong mắt chợt lóe lên tia độc ác, trào phúng.

“Muội muội người vừa không có nội lực lại không tài không đức lên đây để làm trò đùa cho thiên hạ sao mà lại làm mất hãnh diện của Lãnh Chính Vương nữa.”

Quả nhiên, nghe được lời nói như thế, trong mắt dân chúng xung quanh đều xẹt qua tia khinh thường, chính Hiên Viên Tiêu cũng xẹt qua một tia chán ghét trong mắt,còn Lăng Thiên thì nhíu mày, nhìn cô mà trong mắt đã xuất hiện tia đau lòng, Hiên Viên Lãnh thì mặt không đổi sắc, đôi mắt thâm thúy đen như tuyền nhìn về phía Băng Trúc, làm cho sắc mặt Băng TRúc lập tức trắng bệch.

“ Chuyện của nương tử ta không liên quan tới ngươi.”

Nàng cư nhiên quên mất hắn – em rể tương lai, lãnh khốc thị huyết vẫn còn ở nơi này, ngay lập tức Băng Trúc nhìn hắn mong hắn có thể nhìn nàng, chỉ cần một ánh mắt thôi nàng cũng thấy hạnh phúc rồi.

Nhưng mà khi nhìn đến thì thấy hắn đang nhìn phế vật không có nội lực kia! Nàng làm sao có thể chấp nhận được? Hung hăng nắm chặt tay, móng tay đâm sâu vào da thịt nhưng lại không cảm thấy đau đớn, đôi mắt phẫn nộ trừng Cô.

Cô nghe được lời nói của Băng Trúc trong mắt xẹt qua tia cười lạnh, là tỷ tỷ nàng, thế nhưng ở bên ngoài công khai chửi bới muội muội. Các ngươi đã khinh thường ta như thế, thì tí nữa đừng trách ta vô tình.

“Tốt lắm, chúng ta phân tổ thôi”, Lăng Thiên vừa nói xong, một thanh âm bá đạo vang lên, “Bổn vương cùng nương tử một tổ”, Lăng Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, ai bảo hắn chậm chân hơn người ta đây?

Cuối cùng tổng cộng có 4 tổ, cô và hắn một tổ, Băng Trúc và Lăng Thiên một tổ, Băng Mai và Hiên Viên Tiêu một tổ, còn một tổ là con gái của thái phó nổi danh - Liễu Niệm Tình và con trai thừa tướng Trương Tử Khiêm.

“Được rồi, nếu các vị đã phân tổ xong, như vậy ta tuyên bố các mục tỷ thí, thứ nhất là thi phú, hai là nội lực và ba là đoán đèn. Chỉ cần thắng được hai trong ba hạng mục là chiến thắng, người thắng có thể có được danh hiệu đệ nhất tài nữ và đệ nhất tài tử, ngoài ra còn được tặng ‘Hiên Viên thiên hạ’” Người được sơn trang Lăng Tiêu phái tới lớn tiếng nói, trong thanh âm cũng chứa tò mò, Bách hoa đèn lồng lần này so với trước đây thì kích thích vô cùng.

Đôi mắt Cô vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng như trước, không mang theo một chút cảm xúc, thản nhiên, giống như đội nào thắng thua cũng không thèm để ý, mà thần thái này rơi vào trong mắt Băng Trúc và Băng Mai chính là biến thành sợ hãi, trên mặt không thèm để ý, còn không phải là biết mình sẽ thua sao?

Hắn nhìn đến đôi mắt trong trẻo đang bình thản đến cực điểm kia cũng tò mò, chẳng lẽ nàng thật sự không lo lắng? Hay là nói nàng đối với mình vô cùng tự tin sẽ thắng được những người này?

Ba vòng tỷ thí, đối với vòng thi nội lực chắc chắn sẽ đứng nhất không cần phải nói. Hắn biết nếu nàng ra tay khẳng định nhất, hơn nữa hắn cũng không biết tài hoa của nàng như thế nào, lạnh nhạt như thế chỉ sợ đã định liệu trước, hắn không tin một nương tử của nàng lại là một phế vật được.

“Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu vòng tỷ thí thứ nhất, phú thi! Mà nội dung phú thi lần này sẽ khác với ngày trước, không phải là đề tài tùy ý, lần này viết về lễ hội bách hoa chương và ngày thất tịch, thời gian là một nén nhang, sau khi mọi người nghĩ ra sẽ viết lên giấy rồi đưa cho ta“.

Giờ phút này, bốn tố liền đứng thành hình tam giác, trên bàn trước mặt mỗi tổ đều là giấy, bút và mực.

Mà nghe nói như thế, sắc mặt Băng Mai nhất thời trắng bạch, nếu là thi liên quan đến thất tịch thì nàng đã lâu không có đọc qua? Nghĩ đến đây liền hung hăng trừng mắt nhìn cô, nếu không phải vì nàng ta và lãnh chính vương đột nhiên tham gia, thì người ta đã không làm ra nhiều trò như vậy, chết tiệt!

Trên khán đài một mảnh yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài thanh âm cúi đầu thảo luận, chỉ có tổ của cô và hắn là tổ sắc mặt vẫn như thường, cũng không có thảo luận, ngay tại lúc hương sắp cháy hết, cô mới cầm bút viết lên trên giấy, sau khi viết xong, ánh mắt của hắn dừng lại trên giấy, không bao lâu, sắc mặt liền tràn đầy sợ hãi cùng tán thưởng.

Thời gian một nén nhang qua đi.

“Tốt lắm, chư vị, đã hết giờ “ Người của sơn trang Lăng Tiêu phái đến, đi tới tổ của Băng Mai đầu tiên, chỉ thấy trên tờ giấy trắng kia có dòng chữ thanh tú, rõ ràng là do Băng Mai tự tay viết.

“Yên tiêu Vi Nguyệt đam trường không

Ngân hà thu kỳ vạn cổ cùng nhau

Mấy phần hoan tình cùng cách hận người

Hàng năm cũng lúc này tiêu trung.”,

Những câu thơ này quả thật là tuyệt đỉnh, thực là siêu việt. Mà dưới đài cũng là vang lên từng đợt khen ngợi, Băng Mai kiêu ngạo ngẩng cao đầu, vô cùng tự phụ.

Theo sau đó là Băng Trúc cùng Lăng Thiên,

“Một đạo cầu Hỉ Thước hoành miểu miểu

Ngàn thanh ngọc bội quá lanh canh

Biệt ly còn có kinh năm trăm năm

Trướng vọng không bằng hà cổ tinh.”

Khi vừa đọc thơ xong, ở dưới khán đài không khỏi vang lên tiếng ồ kinh ngạc, xem ra Bách hoa hội đèn lồng lần này thật là ngọa hổ tàng long, những câu thơ hôm nay quả thực rất hay.

Rồi sau đó tổ của Liễu Niệm Tình và Trương Tử Khiêm chủ động rút lui, tuy hai người đều rất có tài hoa, nhưng ở đây toàn ngọa hổ tàng long, bọn họ thực sự không có khả năng thắng được.

Cuối cùng là tổ cô và hắn, mà khi người của Ngự Long sơn trang nhìn thấy dòng chữ trên tờ giấy thì sợ hãi.

Vừa nãy tận mắt hắn thấy bài thi này là do chính tay cô kia viết, nhưng đây là phong văn của bậc đế vương, chữ viết cứng cáp hữu lực, làm lòng người phát ra rung động mạnh mẽ. Câu văn hiện ra thiên quân vạn mã đang đạp gió cưỡi mây, chỉ bằng một câu văn lại có thể miêu tả được như vậy?

“Tiêm vân làm khéo, phi tinh truyền hận, ngân hà xa xôi ám độ.

Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, liền thắng lại nhân gian vô số.

Nhu tình như nước, ngày cưới như mộng, nhẫn cố cầu Hỉ Thước đường về!

Hai tình nếu là lâu dài khi, lại khởi tại triều sớm tối mộ!”

Vừa dứt lời, bốn phía im lặng không một tiếng động, tất cả mọi người vẫn còn đang chìm đắm trong câu thơ, không bao lâu sau một trận tán thưởng truyền đến, tiếng vỗ tay vang vọng.

“Ha ha, hay, Hai tình nếu là lâu dài khi, lại khởi tại triều sớm tối mộ! Đúng là một nữ tử kỳ tài!”, Lăng Thiên vô cùng tán thưởng, vỗ tay trầm trồ khen ngợi, chính Hiên Viên Tiêu giờ phút này cũng là vẻ mặt tán thưởng, hắn sao lại không biết ở Hiên Viên quốc có nữ tử tài hoa hơn người như vậy?!

Mà những câu thơ của cô viết khi rơi vào trong mắt hai người, sự tán thưởng và ý cười đều biến mất không thấy, chỉ còn lại sự ngưng trọng, sợ hãi, có thể viết ra những câu thơ đầy cuồng vọng, bá khí như vậy thì phải là một người vô cùng tài hoa, nếu như được nàng tương trợ, vậy thì sẽ rất may mắn.

Ánh mắt hắn nheo lại, nàng không phải là phế vật, chỉ cần có chất xúc tác thì nàng sẽ hóa phượng hoàng! Nữ Tử như vậy trong thiên hạ này rất hiếm, nàng đã có gương mặt tuyệt đẹp thì sợ sẽ làm cho tứ quốc rung chuyển, tranh nhau cướp đoạt, nhưng giờ nàng đã là nương tử của hắn ai cũng không lấy được.

“Như vậy phần phú thi thì Băng Tuyết Nhi cùng lãnh chính vương dành chiến thắng! Bây giờ là phần thi thứ hai nội lực!”, Vừa dứt lời, mấy người còn lại đều liếc nhìn nhau, tỷ thí cùng chiến thần Hiên Viên Lãnh-nội lực thần bí khó lường. Nhìn ra được sự e ngại trong mắt mấy người đó, cô thản nhiên liếc mắt, sau đó lạnh lùng nói: “Trực tiếp tỷ thí vòng thi cuối cùng đi”.

Có thể không cần đánh nhau với hắn, hai tổ còn lại đều gật đầu đồng ý, mà hắn chỉ nhíu mày chứ không nói.

“Được, vậy thì vòng ba: Đoán đố đèn, trên đài sẽ có mười cái đèn để mỗi tổ đoán, trong thời gian một nén nhang, tổ nào đoán đúng nhiều nhất sẽ thắng!” Vừa nói xong, trên bàn mỗi tổ đều có một tờ giấy, phải viết tên từng cái đèn lồng lên giấy trong thời gian một nén hương.

Điều này làm cho hai tổ Băng Trúc và Băng Mai đều nhíu mày lại, lập tức vừa nhìn những đèn lồng mới được thắp nến vừa đoán, còn hai người cô và hắn không hề gấp chút nào.

“Chẳng lẽ cô nương kia lại không đoán được một chiếc đèn lồng nào? Như vậy không phải là sẽ liên lụy tới Vương gia sao?” Nhìn trên đài thấy cô không nhìn đèn lồng, Dạ mở miệng than thở nói, nhưng không ngờ lại bị Minh Anh đứng không xa nghe thấy.

Minh Anh lập tức giận dữ, nói: “Câm miệng của ngươi lại, cẩn thận không bổn cô nương không khách khí với ngươi đâu!” Nghe được lời nói như vậy, Dạ vô cùng ngạc nhiên, nghe thấy lời nói của hắn, chỉ sợ nội lực sẽ cực cao, tuổi trẻ như vậy mà đã có nội lực thuộc hàng cao thủ, thiên phú đều có thể so sánh cùng bốn người bọn hắn.

Mà nghe được lời nói của nàng thì hắn biết nàng là thị nữ của nữ tử trên đài kia. Chỉ là thị nữ mà cũng đã thuộc hàng cao thủ hiếm thấy? Vậy thì thế lực đằng sau của nữ tử trên đài kia tuyệt đối không thể khinh thường!

“Cô nương, tại hạ không phải là cố ý, mong cô nương thứ lỗi!” Dạ nghĩ nghĩ, xong hướng Minh Anh xin lỗi chân thành, ai ngờ Minh Anh chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm để ý đến Dạ, Dạ sờ sờ mũi, chẳng lẽ bộ dạng của hắn xấu vậy sao? Hắn nhớ rõ là khi ở Ma Vực hay là phủ Lãnh Chính Vương thì có không ít cô nương ái mộ hắn mà? Sao mới vừa đi ra khỏi phủ lại thay đổi như vậy?

Lập tức, Dạ quay sang, liếc nhìn Minh Anh một cái, nhưng cái liếc mắt này lại làm Dạ ngẩn người, một thân hồng nhạt màu hoa sen, tà váy dài thướt tha, thắt lưng nhỏ nhắn, cơ thể mềm mại, nõn nà, khí chất thoát tục. Hắn đã gặp qua không ít thị nữ, nhưng hắn chưa thấy qua thị nữ nào thanh nhã thoát tục như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.