Vương Gia Tàn Phế Ta Thích Ngươi Rồi Đấy!

Chương 4: Đây là trạch đấu trong truyền thuyết sao?




Thấy Lạc Thiển Hương khoan thai đi tới, sắc mặt Lạc Thiển Hoa trầm xuống, trong mắt loé lên một tia sáng.

"Muội muội tham kiến đại tỷ" Lạc Thiển Hương nhẹ nhàng cười duyên một cái rồi vấn an.

"Muội muội đa lễ rồi! Hôm nay muội lại rảnh rỗi tới Thuý Trúc viện của tỷ tỷ ta là có chuyện gì?" Lạc Thiển Hoa cười lạnh nhìn nữ tử trước mặt.

"A! Muội nghe nói tỷ bị thương nên tới hỏi thăm" Lạc Thiển Hương tiến lên bóp bàn tay của Lạc Thiển Hoa, người ngoài nhìn vào thì thấy cảnh muội muội ân cần chăm sóc trưởng tỷ. Nhưng chỉ có Lạc Thiển Hoa mới biết lực đạo của bàn tay kia không nhẹ chút nào.

Mặt Lạc Thiển Hoa vẹo đi lửa giận tràn lên đôi mắt. Nàng ta dùng hết sức bình sinh đẩy mạnh Lạc Thiển Hương ra. Nhưng đến cả nàng cũng nhào theo Lạc Thiển Hương ngã sấp xuống đất.

Lạc Thiển Hương nắm chặt nắm đấm định đứng lên đôi co với Lạc Thiển Hoa thì thấy ngoài cửa viện thấp thoáng một bóng người.

Nàng ta liền túm lấy cái chân đang sưng của Lạc Thiển Hoa và uỷ mị khóc:

"Đại tỷ, tỷ tha lỗi cho muội, muội không cố ý. Xin tỷ đừng đánh muội"

Lạc Thiển Hoa bị kéo lấy cái chân đang sưng tấy thì đau chảy nước mắt. Nàng ta muốn giằng ra nhưng không được liền co chân đạp vào người Lạc Thiển Hương. Cú đạp trúng vào ngực-nơi yếu mềm nhất làm cho Lạc Thiển Hương rúm người lại văng ra bậc thềm.

Có tiếng bước chân dồn dập cùng tiếng quát ngập lửa giận vang lên:

"Các ngươi đang làm cái trò gì thế? Tiểu thư khuê các mà lại bò lăn bò toài ra đánh nhau thì có khác gì mấy mụ đàn bà chanh chua. Ta dạy các con như thế sao? Người đâu còn không mau đỡ tiểu thư dậy"

Bọn nha hoàn, ma ma còn đang ngây ngẩn khi nghe thấy tiếng quát thì giật nảy mình, vội vàng chạy lại đỡ tiểu thư của mình.

Lạc Thiển Hương được hai nha hoàn đỡ dậy đã đến bên cạnh người vừa mới quát nhỏ giọng nói:

"Nữ nhi tham kiếm phụ thân" xong nàng ta nước mắt lưng tròng nói tiếp "Phụ thân tất cả là lỗi của con. Đại tỷ không cố ý đẩy con đâu, tại con sơ sẩy nên mới kéo theo đại tỷ cũng ngã. Là do con"

Hàn Tuyết cười nhạt. Thì ra đây chính là trạch đấu trong truyền thuyết sao? Quả là thâm sâu khó lường.

Lạc Thiển Hương bây giờ giống như tiểu muội bị đại tỷ bắt nạt nhưng vẫn uỷ khuất nhận hết tội lỗi về mình. Bộ dáng điềm đạm, đáng yêu này ai mà không đồng cảm chứ.

Lạc Thiển Hoa cơ mặt vặn vẹo một phần vì đau một phần vì tức giận, tay run run chỉ vào mặt Lạc Thiển Hoa và lắp bắp nói:

"Ngươi...ngươi...ngươi nói bậy" rồi quay sang nói với Lạc Đường đang đen mặt nhìn nàng"Phụ thân, chính nàng đã nắm lấy chân con. Con đau quá mới đá nàng ra. Co..."

"Im hết cả đi" Lạc Đường gầm lên. Xong ông ta nói " Thiển Hoa, ta đã nhìn thấy hết rồi. Ngươi thân là trưởng tỷ lại bắt nạt ấu muội. Người ngoài mà nhìn thấy thì còn ra cái thể thống gì nữa. Từ giờ ta cấm con bước chân ra khỏi viện. Phạt con chép nữ tắc 100 bản."

Xong, ông ta phất tay áo rời đi. Bóng Lạc Đường vừa khuất Lạc Thiển Hoa gào lên:

"Lạc Thiển Hương, ngươi thật bỉ ổi. Dám mượn phụ thân để đối phó ta"

"A! Tỷ à, tỷ nói gì vậy muội muội ta thật uỷ khuất đấy" Nàng ta lấy tay áo che mặt giả vờ khóc rất thương tâm"Tỷ đã ghét muội đến vậy thì muội đành cáo từ" Nói rồi lả lướt rời đi.

Đôi mắt sắc của Lạc Thiển Hoa đỏ ngầu lên, bàn tay trắng nõn gạt hết đồ đạc trên bàn trà xuống đất. Xong, nàng ta ngồi thở dốc. Rồi như nhớ ra điều gì, Lạc Thiển Hoa quay lại nhìn những nha hoàn ma ma quỳ đầy trong sân lạnh giọng hỏi:

"Các ngươi, có người nào biết cách chữa chân trẹo hiệu quả nhanh nhất mau nói ra!"

Hàn Tuyết lại cười nhạt. Chuyện nhỏ như vậy mà cũng phải nhờ. Được, vậy tỷ đây sẽ giúp ngươi một lần.

Lạc Thiển Hoa nắm chặt nắm đấm. Lạc Thiển Hương à, ngươi sẽ bại trong tay ta. Đột nhiên có một tiểu nha hoàn quỳ xuống hô:

"Đại tiểu thư, nô tì có biết cách bẻ khớp xin cho nô tì thử"

Đó là một tiểu cô nương gầy yếu. Làn da ngăm đen nhưng đôi mắt sáng lấp lánh đẹp tựa ánh trăng.

"Được, lên đây thử đi" Lạc Thiển Hoa gật đầu mệt mỏi nhắm mắt lại.

Cô nương đó chính là Hàn Tuyết. Nàng cười cười đi tới bên cái chân đang sưng tấy lên của Lạc Thiển Hoa và nói:

"Tiểu thư chuẩn bị tinh thần, sẽ rất đau!"

Nàng ta không đáp chỉ hơi gật đầu. Hàn Tuyết nắm lấy bàn chân đó và cảm thán: quả là mĩ nhân như ngọc, mềm mại không xương. Nghĩ rồi nàng xoay cổ tay bẻ mạnh.

"ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.