Vương Gia Tàn Phế Ta Thích Ngươi Rồi Đấy!

Chương 15: Công tử bột




Hàn Tuyết cảm nhận có một ánh mắt nóng rực đang nhìn mình. Nàng quay lại thì phát hiện chủ nhân của ánh mắt đó là Bối Ngự Phong.

Bối Ngự Phong thấy cô nhìn thì trở nên bối rối hắng giọng hỏi:

"Ca...cảm ơn cô đã cứu Tiểu Nhạc"

Hàn Tuyết từ chối cho ý kiến. Sau đó toan rời đi. Bối Ngự Phong quýnh lên hỏi:

"Cô đi đâu thế?"

"Kiếm thức ăn, ta không muốn bị chết đói"

***

Khu rừng này có rất nhiều loại thú nhỏ ăn được. Hàn Tuyết chỉ cần dạo vài vòng là đã tóm được 3 con gà rừng và hai con thỏ.

Nàng xách chiến lợi phẩm ra bờ suối sơ chế sạch sẽ. Đối với mấy việc nàng rất quen thuộc, khi còn ở hiện đại có một số nhiệm vụ nằm vùng trong rừng đến cả tháng trời. Mọi sinh hoạt đều dựa vào những thứ sẵn có xung quanh.

Sau khi làm xong, nàng lần lên thượng nguồn nơi có nước sạch. Nàng lấy khăn lau rửa mặt mũi chân tay. Nước mùa xuân không còn lạnh buốt nữa mà chuyển sang ấm áp dễ chịu.

Sau đó nàng lấy chiếc bình hứng nước ở mạch mang về.

Hàn Tuyết vừa vào đến nhà thì thấy có ánh lửa bập bùng. Bối Ngự Phong ngồi cạnh quăng vài thanh củi vào đống lửa cháy đượm. Thỉnh thoảng hắn lại nhìn qua Bối Linh Nhạc vẻ mặt lo lắng.

Hàn Tuyết bước vào tay giơ mấy con thú đã được sơ chế ra truớc mặt hắn và cộc lốc nói:

"Nướng đi"

Bối Ngự Phong vội vàng đỡ lấy nhưng hắn chưa làm việc này bao giờ. À, chắc là cứ ném nó vào đống lửa là xong.

Hàn Tuyết nhìn thấy hắn định vứt con gà vào đốn lửa thì vội lên tiếng:

"Gượm đã, ngươi làm cái gì vậy?"

"Nướng gà" Hắn thản nhiên nói.

"Ném vào đống lửa mà gọi là nướng à?" Hàn Tuyết bực bội.

"Không phải sao?"

Ôi cái tên công tử bột này. Nàng thở dài đi tới giành lại mấy con thú, dùng thanh tre xiên dọc theo người chúng. Sau đó hơ lên ngọn lửa, rồi nhìn Bối Ngự Phong hỏi:

"Ngươi nhìn rõ chưa?"

Hắn gật đầu như gà mổ thóc. Hàn Tuyết vứt cho hắn làm nốt. Nhưng đó là quyết định vô cùng sai lầm.

Nàng nhìn con gà cháy đen thui, khoé môi giật liên tục. Bối Ngự Phong thấy thái độ của cô liền biết mình làm sai, lí nhí hỏi:

"Nó...nó không ăn được à?"

Hàn Tuyết từ chối cho ý kiến, dùng tay xé đôi con gà ra. Hừm, cũng may là bên trong đã chín. Sau khi ăn uống xong xuôi, Hàn Tuyết tới bắt mạch cho Bối Linh Nhạc.

Mạch tượng vẫn hỗn loạn nhưng cũng không có gì nguy hiểm. Nếu cứ giữ tình trạng này thì cơ hội sống sót của nàng ấy là rất cao.

Đêm. Vầng trăng khuyết tỏa ánh sáng nhè nhẹ làm vạn vật trở nên huyền ảo hư hư thực thực.

Hàn Tuyết trèo lên ngọn của một cây cổ thụ khá cao. Từng cơn gió nhẹ nhàng mơn man mái tóc và từng góc cạnh trên khuôn mặt nàng.

Từ khi xuyên qua dị giới này, nàng đã được trải nghiệm rất nhiều điều mà trước đây nàng chưa từng làm qua. Ví dụ như có bạn bè, ví dụ như hầu hạ và cúi đầu với người khác.

Nàng thật sự yêu quý Tiểu Lam, nàng hồn nhiên vui vẻ, nàng thật lòng quan tâm Hàn Tuyết. Thế giới này thật thâm sâu, đầy rẫy điều nguy hiểm xung quanh. Nàng rất muốn học khinh công cùng nội công như những cao thủ ở thế giới này.

Hàn Tuyết miên man suy nghĩ mà không phát hiện ra có một bóng dáng cao gầy dùng khinh công nhẹ nhàng tới bên cạnh nàng. Người đó nhẹ giọng hỏi:

"Ngắm trăng sao?"

Hàn Tuyết giật mình quay lại. Nàng thật sơ suất, để người ta tới gần mà không hề hay biết. Nhưng người này cũng không phải người bình thường. Cả người hắn tỏa ra khí chất vương giả bất khả xâm phạm. Chiếc mặt nạ bằng vàng chạm khắc hoa tường vi nở rộ dọc theo sống mặt cùng cặp mắt tím sâu không thấy đáy khiến hắn thật yêu mị, thật hút hồn. Khinh công của hắn cao siêu tới nỗi có thể lơ lửng trên không mà không cần điểm tựa.

Hàn Tuyết nheo mắt đánh giá hắn. Sao con người nguy hiểm này lại để mắt tới nàng nhỉ?

"Ngươi là ai?" Nàng dè chừng hỏi.

Hắn cười nhạt nói:

"Ta là ai không quan trọng. Ta chỉ muốn ngươi về làm việc cho ta"

"Tại sao?" Hàn Tuyết cười mà như không cười hỏi.

"Vì ta nhìn thấy năng lực của ngươi. Ta sẽ cho ngươi sức mạnh" Hắn tự tin đáp.

"A, nhưng rất tiếc, ta không hứng thú. Cáo từ" Nói rồi nàng tung ra phấn ngứa do nàng đặc chế. Thừa lúc đó nàng nhanh chóng biến mất.

Hắn không hề có ý muốn đuổi theo mà chỉ lắc mình tránh khỏi đám bụi phấn màu hồng nhạt kia. Hừ, cứ chạy cho xa vào. Dù cô có lên trời ta vẫn có thể tìm thấy cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.