Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 4: Người Cha Thừa Tướng





Đợi đến khi Hàn Phỉ thuyết phục được Xuân Hồng mặc cho mình một bộ quần áo màu trắng đơn giản thì đã qua một lúc lâu, Xuân Hồng một bên sốt ruột, một bên hận không thể đỡ Hàn Phỉ đi nhanh lên một chút.
Hàn Phỉ cũng muốn đi nhanh hơn, thế nhưng với trọng tải này của nàng quả thực muốn nhanh mà không được.
Đợi đến khi nàng từ cái Thiền viện nhỏ kia chạy tới được đại sảnh, phụ thân Thừa Tướng của nàng đã ngồi ở vị trí trêи cao, uống trà, sắc mặt không dễ nhìn lắm.
Mà vị nhị phu nhân kia vẻ mặt dương dương đắc ý ngồi ở bên cạnh, là cười trêи sự đau khổ của người khác, khinh bỉ nhìn Hàn Phỉ.
Hàn Phỉ tự giác đuối lý, mới đi vào liền rụt lại đầu, quy quy củ củ hành lễ, nói: "Cha, thật xin lỗi, Phỉ Nhi tới chậm."
Hàn Phỉ không nghĩ nàng sẽ xưng hô như vậy, nhưng không có biện pháp, bên trong trí nhớ của nguyên thân chính là xưng hô như vậy.
Hàn Thượng Thanh nhìn vào trong mắt hình dáng một nữ nhi mập mạp, tâm lý có chút bi thương, phu nhân nguyên phối của hắn nổi tiếng xa gần là một mĩ nhân, làm sao lại sinh ra một đứa con gái..

một đứa con gái không ra thể thống gì.
Hàn Phỉ nhìn thấy trong mắt Thừa Tướng chợt lóe lên sự chán ghét, liền bỏ đi suy nghĩ muốn châm chọc, một người cha không thương hài tử của mình, hay là tốt nhất ít nói, ít sai.
Quả thật đúng là không sai, Hàn Thừa Tướng nhàn nhạt ừ một tiếng, sau đó chỉ tay một cái, Hàn Phỉ liền ngoan ngoãn đứng sang một bên, không làm vướng mắt hắn.
"Keng, phát động nhân vật Hàn Thượng Thanh trong vở kịch, tình cảm cha và con gái âm hai trăm độ, kí chủ phải tăng độ tình cảm, thời gian nhiệm vụ là một canh giờ, độ khó khăn của nhiệm vụ là cấp B, kí chủ hãy nỗ lực, cố lên!"
Nghe nói như thế, Hàn Phỉ liếc trắng mắt, nàng cơ hồ là vô ý thức nói một câu: "Độ tình cảm -200! Một canh giờ.

Đùa gì thế! Ngươi không nhìn thấy vị phụ thân Thừa Tướng kia hận không thể nhắm mắt làm ngơ để khỏi thấy ta à! Sợ là chỉ khi ta chết cái độ tình cảm kia mới tăng trưởng đi.


Dẹp, dẹp!"
"..

Kí chủ cố lên."
Hàn Phỉ lại thấy đau gan, nàng lại nghĩ tới một vấn đề khác: "Ta làm không được thì sao?"
"Trừng phạt điện giật.

Gấp mười lần."
Hàn Phỉ cả người run lên cầm cập, trận điện lưu ngày hôm qua trực tiếp làm nàng quỳ xuống, nếu thật là gấp mười lần, nàng sợ mình sẽ bị điện giật cho ngu ngốc luôn.

Cái hệ thống này vốn không phải ngón tay vàng, đây là đòi nợ đi!
Sắc mặt Hàn Phỉ quá khó nhìn, hệ thống lại bổ sung một câu: "Kí chủ sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này có thể mở ra một tầng quyền hạn sử dụng của hệ thống, kí chủ cố lên!"
"..


Chờ ta trước tiên phải còn mạng đã a."
Ngay tại lúc Hàn Phỉ còn đang lo sợ tát mét mặt mày, vắt hết óc suy nghĩ nên làm gì, lại có một người đi tới, nàng liền nhìn sang, ngay lập tức giật mình.

Nếu như nhất định phải một từ để hình dung thi đó chính là kinh diễm.

Người đi vào mặc một bộ quần áo màu hồng phấn, tóc vấn đơn giản, cắm một cây trâm; khuôn mặt nhỏ nhắn, hoàn mỹ chỉ cỡ lòng bàn tay đẹp như tiên nữ, càng không phải nói đến dáng người uyển chuyển, nét mặt rực rỡ.
Hàn Phỉ không thể không cảm thán, vị muội muội của nguyên thân này thật là một mỹ nhân.

Tuy nói là muội muội nhưng kì thực hai người sinh cách nhau không tới nửa canh giờ.
Hàn Thượng Thanh nhìn người con gái thứ 2 của mình thướt tha, xinh đẹp như vậy, trong nháy mắt tinh thần sảng kɧօáϊ, nói: "Yên Nhi, con tới rồi à."
Hàn Yên quy quy củ củ hành lễ, ôn nhu nói: "Phụ thân, là Yên Nhi tới chậm." Hàn Thượng Thanh lộ ra một nụ cười hiền lành, nói: "Không quan trọng lắm, ngồi đi."
Hàn Phỉ nhất thời đau nhức lá gan, người cha này có hai nữ nhi, một kẻ phải đứng một người được ngồi, cũng quá bất công đi! Nhiệm vụ lần này còn muốn nàng tăng độ tình cảm cha con chẳng bằng muốn nàng chết đi cho nhanh.
Thấy tất cả mọi người đến đủ, Hàn Thượng Thanh ho khan hai lần, đặt chén trà trong tay xuống, hắng giọng, nói: "Chắc cũng đến đủ rồi, vậy ta liền có sự tình muốn nói, gần đây hoàng thượng có ý muốn từ trong nhà các quan viên triều đình tuyển chọn ra tiểu thư khuê các làm tú nữ tiến cung, gả cho Tần Vương làm vợ, đây là chuyện tốt hiếm thấy."
Vừa dứt lời, mọi người đều cùng hít vào một ngụm khí lạnh, tâm lý âm thầm suy đoán.
Tần Vương.

Đó chính là vị Vương gia tàn phế nổi tiếng a.
Là Long Tử bị Hoàng Thượng lãng quên.
Rõ ràng Hoàng Thượng đối với vị hoàng tử bỏ đi này không quản không để ý đã mười mấy hai mươi năm, làm sao đột nhiên tâm huyết lại dâng trào mà ban cho cưới hỏi vậy.
Cái này không phải chuyện tốt đẹp gì! Rõ ràng chính là chuyện xấu tám đời đi! Tiểu thư nhà ai nếu bị gả đi tuyệt đối sẽ bị chế nhạo! Chớ nói chi tới việc vị Vương gia kia còn là một kẻ Không được! Chẳng phải là muốn con gái nhà người ta cả đời vườn không nhà trống sao?
Hàn Phỉ không biết mọi người nghĩ như thế nào, cũng không biết vị Tần Vương này có lai lịch gì, vì trí nhớ của nguyên thân cũng không có ấn tượng gì về chuyện này, thế nhưng điều này không trở ngại nàng từ trong biểu lộ của mọi người rút ra kết luận, e chuyện này chính là một củ khoai lang phỏng tay, người nào dính vào chính là xui xẻo.
Nhưng Hàn Phỉ cũng không có khoảng không để ý tới cái tin tức này, nàng còn đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể nâng được độ tình cảm cha con.
Mà lúc này, Hàn Thượng Thanh lại nói: "Hoàng Thượng vì muốn có người chăm sóc tốt hơn cho Tần Vương nên yêu cầu mỗi nhà chọn ra một thiếu nữ đủ tuổi để đưa vào A Mã Cung tiếp thu một quãng thời gian dạy bảo cung quy."
Lời này chính là một trái bom a.
A Mã Cung là địa phương nào.
Đây chính là địa phương chuyên môn bồi dưỡng Hoàng hậu, Quý Phi a!
Trong truyền thuyết, tiểu thư nào tiếp thụ qua dạy dỗ của A Mã Cung đều sẽ trở thành hàng hot không có ngoại lệ, cũng là nhân tuyển có hy vọng nhất được tiến cung hầu hạ Hoàng tộc, dù cho không có được Hoàng Thượng, Hoàng Tử tuyển chọn, cũng là hàng hot cho các Đại Quan quý tộc a!
Hoàng Thượng vì tuyển thân cho một Vương gia bỏ đi lại còn cố ý mở ra A Mã Cung a.
Rất nhanh, Hàn Thượng Thanh liền cho mọi người một lời giải thích đầy mê hoặc, "Có tin tức truyền tới, nhân tuyển vào vị trí Thái Tử Phi cũng sẽ ở trong nhóm người này".
Hô hấp của mọi người rõ ràng càng thêm nặng, cùng so sánh với vị trí Tần Vương phi, đương nhiên là cái chức vị Thái Tử Phi này càng có sức hấp dẫn, vậy coi như mang ý nghĩa..

Một bước lên trời..
Hàn Thượng Thanh rất hài lòng nhìn thấy sắc mặt toàn gia đình biến đổi, bởi vì ban đầu hắn cũng có biểu tình này, nhưng sung sướиɠ của hắn không kéo dài quá lâu, bởi vì ánh mắt của hắn liếc qua liền nhìn thấy rõ ràng biểu tình thờ ơ, lạnh nhạt của Hàn Phỉ, nhất thời tâm trạng của hắn trở nên không tốt.
"Keng -- kí chủ chú ý, giá trị tình cảm cha con đang bị giảm xuống mười điểm, hiện chính là - 210."

Hàn Phỉ sợ hãi, cái quỷ gì! Nàng lại làm ra sự tình gì không thể tha thứ sao?
"Kí chủ chú ý thời gian, còn lại nửa giờ, kí chủ cố lên!"
Chờ chút! Xin tha mạng a!
"Kí chủ cố lên."
Cố lên em gái ngươi a!
Hàn Thượng Thanh cũng không biết cái gì là giá trị tình cảm cha con, hắn thu tầm mắt lại liền tiếp tục nói: "Hoàng Thượng ý chỉ rất rõ ràng, như vậy việc tiểu thư Hàn phủ đi là không thể chối từ, đây cũng là một thời cơ tốt."
Lời này vừa mới dứt, Hàn Yên kia liền lập tức đứng ra, đem dã tâm trong mắt mình che giấu thật tốt, nhu nhu nhược nhược nói: "Yên Nhi đồng ý tiến vào A Mã Cung."
Hàn Thượng Thanh hết sức hài lòng gật đầu, ở trong lòng hắn, Hàn Yên nổi danh Kinh Thành, tướng mạo tạm thời không nói đến, cầm kỳ thư họa mọi thứ cũng đều tinh thông! Nhất là lúc xuất sinh lại đưa tới điềm lành, khiến Hoàng Thượng cũng lưu tâm! Lần này nếu quả thật đạt đến địa vị Thái tử phi..

Hàn Thượng Thanh trong đầu đã càng nghĩ càng nhiều, cũng càng ngày càng thỏa mãn.
Đang lúc này, một trận tiếng khóc phiền lòng hức hức truyền đến.
Ánh mắt tất cả mọi người ánh mắt đều đổ về phía thân ảnh tròn vo, mập mạp kia, Hàn Thượng Thanh cảm thấy đau đầu.
"Phỉ Nhi, trước mặt mọi người, ngươi có biết lễ tiết không vậy?"
Hàn Phỉ vẫn khóc lóc, cố gắng giả vờ phát ra tiếng khóc vô cùng nhu nhược, khiến mọi người đều rùng mình, thân hình khổng lồ như vậy phát ra âm thanh thật khủng bố a.
May mà Hàn Phỉ cũng không khóc bao lâu, liền ngẩng mặt lên, mở to cặp mắt nhỏ, đau thương nói: "Phỉ Nhi nhớ mẹ, thật sự không nhịn được, xin phụ thân trách phạt, hức hức hức.."
Nguyên bản Hàn Thượng Thanh muốn khiển trách một trận liền im miệng, sắc mặt có chút phức tạp..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.