Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 23: Cô Ma Ma Áp Bách





Sau khi trở về, Hàn Phỉ chiếu theo lời nhắc nhở của Cô Ma Ma, hơn nữa lại nỗ lực, kiên trì làm đến cùng, nàng rốt cục có thể hoàn mỹ nâng một chiếc bình bước đi, điều này khiến nhóm ma ma dạy dỗ cũng ngạc nhiên một trận, cho là Hàn Phỉ bây giờ mới mở mắt a.

Nhưng thời điểm này cơ bản các tú nữ khác đã sớm có thể làm được, không nghi ngờ chút nào, Hàn Phỉ là kẻ kém cỏi nhất, nhưng nàng cũng không thèm để ý, cái giai đoạn huấn luyện thứ nhất này coi như là kết thúc.

Nhưng trước khi tiến vào giai đoạn huấn luyện thứ hai, nhóm ma ma đột nhiên cho toàn bộ tú nữ nghỉ 1 ngày, cũng ra lệnh cưỡng chế các tú nữ tốt nhất đừng bước ra cửa phòng một bước, lập tức nhóm ma ma liền căng thẳng đi vào trong cung, cũng không biết là đang làm gì.

Không phải không có người hiếu kỳ, nhưng trải qua mấy ngày huấn luyện, các cô nương cũng biết A Mã Cung quy củ nghiêm ngặt, tùy ý xúc phạm liền bị đá ra khỏi cung cũng có khả năng, không thể làm gì khác hơn là kiềm chế lòng hiếu kỳ, ở trong phòng, cũng coi như cho mình một ngày nghỉ.

Hàn Phỉ lại càng quý trọng kì nghỉ không dễ dàng có được này, ở trong gian phòng nhỏ của mình định tập thể thao một ngày, đây là bài tập mỗi ngày nàng tự mình chuẩn bị, cho nên mới dẫn đến việc ban ngày nàng thường mệt mỏi, không có tinh thần.

Hệ thống thối tha mấy ngày nay ngược lại là yên tĩnh hiếm thấy, không thỉnh thoảng bỗng xuất hiện tuyên bố nhiệm vụ nữa, Hàn Phỉ liền dứt khoát đem thời gian rảnh rỗi luyện tập thể lực.

Đang lúc Hàn Phỉ ở trong phòng làm ra Tư thế bất nhã, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Cô Ma Ma đứng ở cửa quái dị nhìn Hàn Phỉ.

Động tác lắc ʍôиɠ của Hàn Phỉ không sao làm tiếp được, ho khan một hồi, chậm rãi đem tay áo vốn đang cuốn lên thả xuống, cũng nhân tiện thả mái tóc dài được cuộn gọn gàng xuống.

Hàn Phỉ vô cùng lúng túng, nàng không nghĩ tới Cô Ma Ma sẽ đích thân xuất hiện ở trong phòng nàng! Cuối cùng, Hàn Phỉ nhắm mắt gửi lời thăm hỏi, "Cô Ma Ma có chuyện gì sao?"
Cô Ma Ma lẳng lặng đem ánh mắt thu hồi, nhàn nhạt nói: "Cô nương thật có nhã hứng.

"
Hàn Phỉ có chút xấu hổ, vội lôi cái cớ, nói: "Gần đây phong hàn tàn phá bừa bãi, Hàn Phỉ nghĩ rèn luyện thân thể một chút để tránh mắc bệnh.

"

May mà Cô Ma Ma cũng không có tính toán với động tác kinh hãi thế tục của Hàn Phỉ, nói: "Cô nương hay là nên để ý nhiều hơn đến lợi ích thân thể của chính mình mới phải.

"
Hàn Phỉ thẳng thắn nhận sai, "Cô Ma Ma dạy rất đúng, Hàn Phỉ ghi nhớ.

"
Cô Ma Ma ân một tiếng, nói: "Phương thuốc kia của ngươi.

.

"
Hàn Phỉ lập tức tiếp miệng: "Là Hàn Phỉ bất tài, để Cô Ma Ma bị liên lụy.

"
Cô Ma Ma: "! "
Xét thấy bộ dáng quá mức khéo léo của Hàn Phỉ, Cô Ma Ma trực tiếp mở miệng: "Phương thuốc không tệ, ngươi quả nhiên là hiểu y thuật.

"
Hàn Phỉ cẩn thận từng li từng tí liếc mắt nhìn Cô Ma Ma, sau khi xác định đối phương không phải là đến hưng sư vấn tội mới khiêm tốn nói: "Hiểu sơ hiểu sơ".

Cô Ma Ma cau mày: "Hiểu chính là hiểu, không hiểu chính là không hiểu.

"
Hàn Phỉ giật mình một cái, nói: "Hiểu!"

Cô Ma Ma ánh mắt càng sâu, nói: "Ta từng nghe nói tiểu thư khuê các của Hàn Thừa tướng cũng không hiểu y thuật.

"
Hàn Phỉ đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, Cô Ma Ma này rốt cuộc là tới làm cái gì? Một hồi lời nói khách sáo một hồi lại chất vấn!
"Hàn Phỉ tình cờ ở Thư Các trong nhà xem qua sách thuốc, tháng ngày tích lũy nên hiểu sơ da lông thôi, không ra gì.

"
Cô Ma Ma rêи một tiếng: "Vậy vừa rồi vì sao ngươi lại trực tiếp thừa nhận mình hiểu y thuật như vậy, mà phương thuốc kia.

.

cũng không phải là kẻ hiểu tí y thuật da lông thô thiển có thể viết.

"
Hàn Phỉ sắc mặt thay đổi, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh nói: "Bên trong sách thuốc có ghi chép phương thuốc này, hiệu dụng không tệ, Hàn Phỉ tự mình dùng qua, liền mới cả gan hiến cho Cô Ma Ma, là Hàn Phỉ sơ sẩy.

"
Cô Ma Ma tiến lên một bước, nói thẳng: "Phương thuốc không rõ lai lịch lại chưa được chứng thực, tự ý dùng đem dùng, quả thật tối kỵ, đây là sai lầm nghiêm trọng, ngươi cũng biết chứ?"
Hàn Phỉ trực tiếp quỳ xuống, tư thế có chút buồn cười, như là viên thịt lớn, sắc mặt nàng có chút thay đổi, cung cung kính kính đập một cái đầu, nói: "Hàn Phỉ biết sai, Cô Ma Ma thứ tội.

"
Cô Ma Ma không mở miệng, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Hàn Phỉ quỳ trêи mặt đất, nàng đã sớm hối hận đến xanh ruột, vì lòng tốt nhất thời mà để lại một hậu quả lớn như vậy, lần này căn bản không thể thoát khỏi tội chết rồi.


Mà cái hệ thống Đào Bảo thối tha ngay tại thời điểm này lại giả chết, có đâm làm sao cũng không phản ứng!
Cô Ma Ma nhìn thấy Hàn Phỉ sắc mặt thay đổi mới ung dung thong thả nói: "Việc cô nương hiểu y thuật còn có người biết không?"
Hàn Phỉ sững sờ một hồi, không hiểu Cô Ma Ma sao đột nhiên lại hỏi cái, hơi chút do dự, thuận tiện nói: "Không có.

"
Cô Ma Ma thỏa mãn gật gù, nói: "Tối nay liền tới phòng ta, nhớ không thể lộ ra, chỉ một mình đến thôi.

"
Sau khi lưu lại một câu nói lờ nước đôi như vậy, Cô Ma Ma liền ung dung rời đi.

Hàn Phỉ quỳ trêи mặt đất lập tức mềm nhũn, từng ngụm từng ngụm thở dốc, cảm giác kia quá mạnh mẽ, đột ngột làm nàng cho rằng một khắc sau sẽ bị người ta hoàn toàn nhìn thấu.

Xem ra, nàng còn coi thường thủ đoạn của người ở đây, là nàng bất cẩn.

Hàn Phỉ có chút ủ rũ ngồi dưới đất, không nghĩ bò lên.

Mà cái hệ thống thối tha mới vừa giả chết kia lúc này lại lên tiếng:
"Kí chủ không nên ủ rũ!"
Lúc này Hàn Phỉ cũng lười trách tội Đào Bảo, cụt hứng nói: "Này, Đào Bảo, ngươi thật cảm thấy ta có thể hoàn thành những nhiệm vụ kia của ngươi sao? Người ở đây không có một ai là dễ đối phó, ta cũng không phải là nhân vật chính trong tiểu thuyết, cái gì nên hiểu liền hiểu, nên biết liền biết, ta chỉ là một người bình thường, hiện tại ta cảm thấy ngay cả sống sót của ta cũng rất khó khăn.

"
"Kí chủ đang hoài nghi cái gì?"
Hàn Phỉ suy nghĩ, đột nhiên nhụt chí, nói: "Ta bất quá là cho người một phương thuốc lại bị bắt lấy nhược điểm, IQ của ta như vậy căn bản là đấu không lại những nữ nhân trong thâm cung trong đại viện này, chỉ xem những bộ phim truyền hình còn chưa cảm thấy, hiện tại.

.


a, một vị Cô Ma Ma lại có thể đem ta phá tan.

"
"Kí chủ không khỏi quá bi quan đi.

"
Hàn Phỉ đột nhiên có chút oan ức, nói: "Ta luyện tập bước đi để làm gì, rõ ràng chỉ là một bác sĩ nhỏ nhỏ, ta thậm chí ngay cả người trọng yếu cũng không cứu sống được, ta không hiểu những mưu kế gì đó, ta cũng không phải đặc công cảnh sát, không thể 1 chiêu có thể lấy mạng người, ta còn nhẹ dạ cả tin, ta chỉ là người bình thường a! Ta cái gì cũng không biết, ngươi tuyển ta có ích lợi gì, thậm chí hiện tại cái hình thể này của ta muốn đào tẩu cũng không được, đi hai bước còn muốn thở dốc như heo!"
"Phốc!"
"Ngươi cười cái gì!"
"Kí chủ nói ra trong lòng thấy thoải mái chưa?"
Hàn Phỉ di chuyển một hồi, lấy tay mạnh mẽ lau nước mắt sắp tơi xuống, sau đó nói một câu: "Hừm, thoải mái hơn một chút.

"
"Kí chủ không cần phải lo lắng, Đào Bảo cùng ngài đồng hành.

"
"A, ngươi có ích lợi gì? Ta đến nay cũng không phát hiện ngươi có tác dụng gì, chỉ bắt ta làm cái này làm cái kia, ta một điểm phúc lợi đều không được hưởng thụ! Còn bị điện giật nhiều lần!"
"Đó là bởi vì kí chủ tích lũy tinh tệ quá ít, sau này nhiệm vụ khen thưởng sẽ nhiều vô cùng, kí chủ phải cố gắng lên!"
Hàn Phỉ trầm mặc một hồi, gian nan tự mình bò lên, run run thịt của chính mình, nói: "Ngẫm lại, ta cũng đã không có cách nào quay đầu, cùng lắm là chết thêm lần nữa thôi.

"
Mặc dù là nói chuyện không vui, nhưng đôi mắt Hàn Phỉ lần đầu tiên lóe lên một tia chăm chú, tựa hồ một Hàn Phỉ với vẻ cà lơ phất phơ, được chăng hay chớ đã bị thay thế.

Cảm xúc tiêu cực không phải cứ không biểu hiện ra là không có tồn tại, dưới vẻ ngoài không tim không phổi kia không ai biết rõ tâm tình Hàn Phỉ ngột ngạt như thế nào, thêm vào việc lại bị Cô Ma Ma uy hϊế͙p͙ một lúc, cảm xúc tiêu cực lập tức bạo phát, lúc này mới khiến Hàn Phỉ nói ra những lời như vậy.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.