Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Hắn mang theo nỗi tiếc nuối, nhìn ngắm vô số nữ nhân, nhưng tất cả bọn họ đều khó có thể khiến hắn động lòng, ngay cả hắn cũng thờ ơ.
Cho dù là lúc phát tiết dục vọng của nam nhân, hắn cũng không hề có một chút thương tiếc.
Thế nhưng, nữ nhân mà hắn từng gặp ở Diệp Thành, trông qua vô cùng đoan trang, dịu dàng, nhã nhặn, là một nữ nhân khuynh quốc khuynh thành, vậy mà mỗi lần gặp gỡ, nàng đều khiến hắn phải âm thầm nổi lửa giận dữ.
Mỗi lần nàng chạm vào hắn, mỗi lần đôi bên đột nhiên xảy ra tranh cãi, nàng đều làm cho hắn có cảm giác vô cùng khác biệt.
Khác biệt đến mức có một không hai.
Có một không hai.
Hắn không thể không thừa nhận ánh mắt mình đã chú ý đến nàng.
Nghĩ đến đây, ánh nhìn của Tô Cẩm Lí đột nhiên trở nên nghiêm túc --
Có lẽ nữ nhân ấy đang đùa, trò hề gì chứ?
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Mỗi năm một lần, lễ hội hoa đăng lại diễn ra.
Đó là ngày hội truyền thống của Hằng quốc.
Vào ngày ấy, ngôi miếu nữ thần treo đầy đèn hoa, đủ mọi kiểu dáng.
Nam nữ chưa gả đến đấy, nữ tử nhìn trúng chiếc đèn hoa nào, nam tử đoán trúng chiếc đèn hoa ấy thì theo như lời đồn, bọn họ có thể hòa hợp trăm năm.
Do đó, ngày này cũng trở thành lễ nhân duyên.
Một ngày náo nhiệt như vậy, sao có thể thiếu Dương Xuyến Xuyến được?
Bên cạnh ngôi miếu nữ thần, người đến người đi, náo nhiệt sục sôi.
Dương Xuyến Xuyến ngắm đèn hoa rực rỡ muôn màu, bỗng nhiên cảm thấy hoa cả mắt.
Nàng nhìn trái nhìn phải, rốt cuộc cũng chọn được chiếc đèn mình thích: đèn màu đỏ, hình con thỏ.
Dương Xuyến Xuyến liền bước tới bên ấy.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
"Oa... Cảnh Lương, chàng xem, chiếc đèn hoa kia thật là đẹp...”
Tô Sơ Tâm chỉ vào một chiếc đèn hoa ở phía xa, vừa nói vừa hào hứng vừa nở nụ cười duyên với Tô Cảnh Lương.