Vương Gia Giá Lâm

Chương 1




Vương triều Đại Đường, khi Lý Thế Dân đăng cơ làm vua, Trưởng Tôn hoàng hậu được sủng ái sinh ba con trai xuất sắc.

Lão đại Lý Lan Tĩnh, một thân võ nghệ cao cường cùng hùng tài đại lược, có tài bắn cung xuất chúng, cá tính trầm ổn lý tính. Sau phong làm Trị quốc Tương Vương.

Lão nhị Lý Lan Khang, là một tài tử tài hoa hơn người một bậc. Cá tính thanh tao nho nhã, đối với đại ca thực tôn kính, đối với tiểu đệ luôn công bằng. Sau phong làm Định quốc Tương Vương.

Lão tam Lý Lan Ngọc, là một người vô cùng thần bí, rất ít người biết chuyện của anh ta. Chỉ biết rằng thân thể anh ta không tốt, thời gian dài luôn ở trong phủ không ra ngoài. Sau phong làm An quốc Tương Vương.

Ba người bọn họ cùng có một điểm chung đặc sắc ── đó là đều trông tuấn mỹ vô cùng, còn xinh đẹp hơn con gái gấp vạn lần.

Lúc ấy dân gi¬an tương truyền, nam nhân tướng nữ là thế họa loạn, nhưng sự xuất sắc của ba hoàng tử lại có thể vượt qua bề ngoài mỹ mạo. Quan trọng hơn, bọn họ còn rất được hoàng thượng và hoàng hậu yêu thương.

Ba vương gia bởi vì tham gia yến tiệc sinh nhật mẫu hậu mà mặc trang phục lộng lẫy, chuẩn bị quà quý tinh xảo mình đã cất công chọn lựa tiến cung chúc mừng. Đi vào tới hậu hoa viên lại phát hiện một vật thể kỳ quái đang phát sáng.

Sau khi cả ba nhìn chăm chú liền tò mò đến gần ──

Đột nhiên, một trận hào quang chói mắt. Không bao lâu tất cả lại khôi phục bình thường, giống như chưa từng có xảy ra chuyện gì. Nhưng là trong hậu hoa viên đã không còn thấy bóng dáng của cả ba người.

Trưởng Tôn hoàng hậu bởi vì bi thương quá độ, sau khi bệnh nặng khỏi hẳn, cư nhiên lại hoàn toàn quên mất mình từng có ba con trai mỹ lệ. Mà Lý Thế Dân bởi vì thương vợ cũng không nhắc lại chuyện này nữa.

Ba hoàng tử bề ngoài xuất sắc liền qua năm tháng theo thời gian dần dần rơi vào quên lãng. . .

“Cho nên nói cách khác, một khắc chúng tôi bị đạo ánh sáng kia hút vào, cũng đã xoá tên trong lịch sử?”

Một thanh âm giống như từ địa ngục truyền tới quanh quẩn hỗn độn ở trong phòng. Một loại tâm tình rõ ràng hiện ra giống như bản thân bị ở trong chuyện ma quỷ xưa khủng bố.

Chủ nhân của thanh âm nghiêm khắc và quyền uy ấy chính là Trị quốc Tương Vương Lan Tĩnh.

“Theo tôi đọc Đường triều lịch sử, tôi nghĩ hẳn là. . . có lẽ. . . Phải không?”

Một người phụ nữ ước chừng bốn mươi lăm tuổi, giống như là nhìn thấy thần tiên rớt xuống, thân mình đứng thẳng tắp, ngay cả động cũng không dám động. Chỉ dám dùng ánh mắt sau cặp kính dày cộm trên mặt trừng ba người đàn ông đằng trước.

Bọn họ ăn mặc vô cùng kỳ quái, xem ra giống như là phục sức truyền thống của đàn ông Nhật Bản, lại giống như trang phục chỉ của người cổ đại mới có.

Vừa rồi nghe bọn họ tự giới thiệu, bà mới biết được bọn họ là Vương gia từ Đường triều xuyên tới, lại còn là con trai bảo bối của Lý Thế Dân, đây quả thực là khó tin.

Tuy rằng ánh mắt của bà là sợ hãi, nhưng bà lại đỏ mặt giống một cô gái nhỏ, thẹn thùng hệt như nhìn thấy người yêu thuở mối tình đầu.

Không có biện pháp a, ai bảo bà chưa từng gặp đàn ông có bộ dạng xuất sắc hoàn mỹ như vậy, hơn nữa muốn sinh cũng không sinh ra được.

“Vậy bổn vương làm sao có thể đi tới cái địa phương tên kỳ quái này?” Định quốc Tương Vương Lan Khang phát ra nghi vấn.

“Là máy thời gian lão công tôi để lại hút một ít đồ vật đến đây. . .”

“Bất kể là loại gà đất nào, nhanh chút đem bổn vương đưa trở về.” Mở miệng là An quốc Tương Vương Lan Ngọc bộ dạng xinh đẹp nhất.

“Không phải là cái loại gà ăn ngon, mà là máy thời gi¬an, chính là máy móc có thể đem người đưa đến bất kỳ địa phương nào.” Quan mẹ cẩn thận kiên nhẫn giải thích.

“Có thứ tốt này?”

Vừa nghe đến có thứ thần kỳ, sắc mặt nguyên bản phẫn nộ xanh mét của ba mỹ nam tử liền có chút cải biến. Trong ánh mắt xinh đẹp lóe ra một cỗ ánh sáng tràn ngập hứng thú.

Cảm nhận được bọn họ đưa ánh mắt hướng về máy móc có tạo hình kỳ quái bên cạnh, bước chân chậm rãi đi theo tới gần, sau đó giống như tiểu hài tử tò mò sờ loạn.

“Hoàng huynh, em từng nghe nói dân tộc bên ngoài lãnh thổ đã có người thiết kế thứ này, nói là có thể đem người trở về thời đại quá khứ cũng có thể mang người vượt đến tương lai. Ai có được loại máy móc này quả thực có thể trên thông thiên văn dưới rành địa lý rồi.”

Lan Khang quả rất muốn nhìn thấy loại máy móc trong truyền thuyết này, hiện tại gặp được, lại cảm thấy thực nghi hoặc.

Một cái ghế dựa tạo hình xinh đẹp, bên cạnh xoay quanh mấy thứ thiết kế bằng vàng chưa thấy qua, như vậy là có thể xuyên qua thời không sao?

Bất quá, nếu không được, vừa rồi phải giải thích như thế nào ba người bọn họ vì sao đứng ở chỗ này?

“Nhanh chút đưa chúng tôi trở về, bằng không mẫu hậu sẽ lo lắng cho chúng tôi.” Lan Tĩnh mệnh lệnh nói.

“Đúng vậy, bà có biện pháp đem chúng tôi mang đến nơi này, đương nhiên cũng phải có biện pháp đem chúng tôi đưa trở về.” Lan Ngọc cũng phụ họa. Khó được anh hôm nay ăn mặc đẹp trai lại anh tuấn như vậy, còn chưa có đi ra ngoài biểu diễn mê đảo những cô gái kia, đã bị hút đến địa phương kỳ quái này. Anh thật tức giận hơn tất cả mọi người.

“Nếu tôi nói cái máy thời gi¬an này không có cách trở về, chỉ có thể đến không thể quay lại, tôi cũng không có cách nào khác thì sao?” Quan mẹ ăn ngay nói thật.

Chợt đột nhiên, một cây đao sắc bén sáng chói tiến đến cái mũi, Quan mẹ sợ tới mức mắt kính to trên mặt bà cũng trợt xuống, miệng mở thật lớn .

“A!”

Một tiếng trống vang lên, cả người bà như người tuyết gặp phải mặt trời lớn hòa tan xụi lơ té trên mặt đất, sau đó cũng không nhúc nhích.

Hai cặp mắt khác ở hiện trường đầu tiên là rơi trên mặt đất, sau lại chậm rãi dời về phía người đàn ông vừa rút đao, nhịn không được đồng thời thở dài.

“Lão tam, cậu có chuyện không thể dùng lời sao? Luôn muốn động đao động thương.” Lan Tĩnh cau mày trách cứ.

“Không có ích lợi gì, xú tiểu tử này mỗi lần nói không có biện pháp đạt được yêu cầu, cậu ta liền sẽ động thủ động cước.” Lan Khang luôn luôn không quen nhìn lão tam như vậy nhất. Hơn nữa lại càng tức giận, động thủ đều là em trai, kết quả bị quở trách lại là anh và hoàng huynh.

Nguyên nhân chính là mọi người đều bị bộ dáng mảnh mai đáng thương của lão tam lừa gạt, kỳ thật người kia mới chính là tính tình nóng nảy nhất.

“Như vậy mới có thể nhanh.” Lan Ngọc kháng nghị nói.

“Hiện tại người đã bất tỉnh có thể nói là tốt sao? Còn không phải đành chờ tới lúc lão bà này tỉnh lại mới biết được muốn làm sao dùng con gà này đưa chúng ta trở về.” Lan Khang bĩu môi nói.

“Đúng nha!” Lúc này Lan Ngọc mới chợt hiểu ra.

Hai người khác tại chỗ bỗng nhiên cảm giác được có một trận gió lạnh thổi qua, mảnh giấy trên mặt đất bị thổi trúng quay cuồng vài vòng mới dừng lại.

“A!”

Vừa lúc đó, truyền đến một đạo tiếng thét chói tai sát khí đằng đằng của nữ tử, ba người xoay người, một cái vỉ đập ruồi đánh về phía đầu bọn họ.

Những người khác đều kịp thời tránh né, chỉ có Lan Tĩnh không có, bởi vì anh nhận giáo dục không được né tránh trốn chui, gặp được sự tình phải biết dũng cảm đi lên đối mặt.

Cho nên kết quả không né tránh chính là đầu bị thưởng một cú thật to của cái vỉ đập ruồi, trên trán liền lưu lại dấu vết hình lưới.

“Kẻ trộm kẻ trộm, cường đạo cường đạo, các người thật sự là vô pháp vô thiên, trộm đồ trong nhà của tôi. Tôi khuyên các người nhanh chóng cút đi, tôi đã báo cảnh sát, chờ cảnh sát đến đây các người nhất định sẽ phải chết.” Quan Nghênh Xuân vì mẹ, bất chấp nguy hiểm vung vỉ đập ruồi hua múa trong tay.

Người xưa nói: Việc không như ý trong đời người tám chín phần mười. . . Ách! Hình như không phải câu thành ngữ này. . .

A! Nghĩ ra, là thế sự khó đoán trước.

Buổi sáng nay cô dậy thật sớm chạy ra chợ đoạt bắp cải với người ta. Vừa về tới nhà, chợt nghe thấy tiếng thét chói tai của mẹ, sau đó liền trông thấy ba kẻ bắt cóc cầm hung khí muốn gây bất lợi cho bà. Trên người lại còn khoác y phục biến thái thời cổ, đứng ở nơi đó rất giống ba vị Vương gia giáng thế. Người không biết còn tưởng rằng đi nhầm vào đền thần.

Vấn đề là, nhà của cô chỉ có phòng thí nghiệm, không có đền thờ thần.

Vì cứu thoát lão mẹ lâm vào nguy hiểm, Nghênh Xuân làm sao để ý là mình đang đối mặt với ba người đàn ông. Cô vội vàng quơ múa bày thế vỉ đập ruồi thập bát chưởng, không lưu tình vỗ vỗ đánh về phía kẻ địch.

Hai người nguyên bản còn muốn cùng nhau động thủ cứu vớt hoàng huynh lại, sau nghĩ liền ngừng lui về vài bước.

Bất quá chỉ là cô gái nhỏ, với hoàng huynh mà nói, là chuyện đơn giản có thể xử lý, nếu bọn họ nhúng tay vào đối với hoàng huynh quả thực chính là vũ nhục to lớn.

Cho nên hai người quyết định đứng ở một bên.

Lại nói, trước kia chưa từng có cơ hội nhìn thấy một cô gái nhỏ cầm cái vợt kỳ quái đánh cho đại hoàng huynh cực kỳ uy nghiêm đầu đầy u như vậy. Cô căn bản cũng chỉ là con hổ ở ngoài miệng.

Dù sao chờ một chút cô gái nhỏ này sẽ bị lôi ra chém, để cho cô nàng thay bọn họ biểu diễn chút giải trí trước khi chết đi!

Thật lâu sau, Lan Tĩnh rốt cục chịu không nổi. (#Ami: sax huynh bị đập mấy trăm cái mới ko chịu nổi... lạ nha =]])

“Làm càn!”

Uy nghiêm gầm nhẹ giống như là chú định thân, làm cho Nghênh Xuân trước mắt nguyên bản đang điên cuồng vung vỉ đập ruồi sửng sốt. Cô giờ phút này, bởi vừa rồi vì cứu mẹ đả kích kẻ thù mà đầu tóc tán loạn, đôi mắt trừng thật to, hai má bởi vì kích động mà phiếm đỏ ửng mê người.

Một cô gái nhỏ bất luận kẻ nào nhìn đến đều sẽ cảm thấy bình thường không xuất sắc. Một cô gái nhỏ thoạt nhìn tất cả mọi người sẽ cho rằng là cô gái điên. Một cô gái nhỏ càn rỡ đánh anh đến mức u đầu. Lúc hai người bốn mắt gi¬ao nhau, cả người anh đã tê rần.

Không có khả năng! Nhất định là ảo giác của anh, ngón tay anh làm sao có thể tê tê?

Thấy cô lại muốn giơ cao vỉ đập ruồi trong tay, anh tức giận bắt lấy tay cô, đoạt lấy hung khí từ trên tay, khiến cô sợ tới mức khẽ kêu một tiếng. Một đôi mắt to tràn ngập cảnh giác theo dõi anh.

Lan Tĩnh lạnh lùng ép hỏi, trong khẩu khí đã tràn ngập uy hiếp “Cô tiện nha đầu từ nơi nào xông ra đến làm càn? Cô không biết hành vi như vậy của mình đã phạm phải tội lớn tày trời sao?”

Tuy rằng anh không phải là chưa từng nắm tay của con gái, nhưng hiện tại anh cầm bàn tay cô, lại chỉ là bàn tay cả ngày làm việc. Anh nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nõn giữ ở trong bàn tay to ngăm đen của mình, quả nhiên phát hiện ngón tay thon dài của cô có vết chai.

Bộ dạng cô gái này tuyệt không xinh đẹp. . . Nếu có thể trang điểm nhiều một chút hẳn sẽ tốt hơn; nếu để cho cô mặc lên tơ lụa hảo hạng, lại bôi chút son. . . . Đúng rồi, anh còn có thể tặng cho cô một ít trang sức tinh xảo.

Con gái phải đeo trang sức mỹ lệ mới có thể tôn lên hết khí chất.

Lan Tĩnh vong tình vuốt ve bàn tay nho nhỏ kia, tận tình hưởng thụ cảm giác tê dại của ngón giữa không ngừng truyền đến, anh phát hiện cảm giác mình bị tê dại thật sự rất thoải mái.

Anh thoải mái, nhưng Nghênh Xuân bị giữ chặt lại hoảng sợ, miệng của cô mở ra như cá nằm trên thớt.

Người đàn ông này đang làm cái gì? Ánh mắt Nghênh Xuân chậm rãi nhìn bàn tay nhỏ bé của mình đang bị đùa giỡn, lại chậm rãi dời về phía khuôn mặt tuấn mỹ của anh ta.

Cô những tưởng mình sẽ bị bắt lại đánh cho một trận, bởi vì người đàn ông trước mắt này cao lớn hơn đàn ông bình thường, lại tràn ngập cảm giác uy hiếp, cùng một loại uy nghiêm làm người ta không thể không nghe lời. Nhưng cô không có gặp phải loại kết cục thê thảm này a, ngược lại còn bị sàm sỡ!

“Hoàng huynh, bây giờ không phải là thời điểm sờ xương.”

Lan Khang nói mát lập tức làm cho hai người văng ra, Nghênh Xuân vọt tới bên cạnh mẹ mình, vẻ mặt bảo vệ nhìn bọn họ.

“Các người đòi tiền thì lấy đi, không nên thương tổn tôi và mẹ.”

“Chúng tôi cũng không phải kẻ trộm, cho nên sẽ không thương hại các người, hơn nữa thương tổn các người… chúng tôi phải làm sao để trở về?” Lan Khang mở miệng lần nữa.

Nhìn thấy mặt hoàng huynh không chút thay đổi rất giống pho tượng đứng nơi đó, ánh mắt giống như người trúng tà vẫn nhìn chăm chú vào cô gái nhỏ bình thường kia không tha. Anh không thể làm gì khác hơn ngoài việc làm người tỉnh táo nhất giải thích lại tất cả.

“Trở về đâu?”

“Đường triều, chúng tôi bị thứ máy kỳ quái đó hút đến nơi này.”

Nghênh Xuân phát hiện sự tình nghiêm trọng.

Máy thời gian luôn luôn chạy đến quá khứ hút loạn một ít đồ kỳ quái gì đó trở về, hiện tại cư nhiên hút người cổ đại trở về!

Cái này thảm.

Làm sao bây giờ?

Đành phải nhanh chóng gọi điện thoại cầu cứu thôi.

*** ***

“Thời gi¬an chỉ còn lại có 10 phút, ai muốn mua đồ xin mau chóng nắm chắc cơ hội, gọi cuộc điện thoại này liền có thể mua được thực phẩm dinh dưỡng giá rẻ. Đàn ông ăn bảo đảm bị dọa kêu, phụ nữ ăn liền thích mê.”

“Tốt, cắt!”

Đạo diễn vừa kêu tắt, tất cả mọi người ở hiện trường liền thở phào nhẹ nhõm một hơi. Đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, cùng nhau quay đầu nhìn cô gái đang nói điện thoại đứng ở bên cạnh đạo diễn.

Tuy rằng đạo diễn nói tốt, nhưng nếu tổng tài sản phẩm này không gật đầu, mọi người không thể thật sự xem như công việc đã kết thúc hoàn mỹ.

“Cái gì?” Quan Nghênh Hạ hừ lạnh một tiếng, tâm của tất cả người ở chỗ này đều đi theo thanh âm của cô lạnh một lần.

Đạo diễn kiên trì hỏi “Quan quản lí, vừa rồi giới thiệu sản phẩm như vậy ──”

“Đạo diễn, tôi đang nghe điện thoại.” Nghênh Hạ không khách khí đánh gãy lời anh ta.

“Vâng!” Sắc mặt đạo diễn liền xanh mét không thôi. Nhưng anh là đạo diễn mà! Cao cao tại thượng, tất cả mọi người sợ anh sợ đến phải chết, anh chính là chỉ sợ Quan quản lý này cố tình thôi.

Không có biện pháp, công ty của cô bỏ tiền ra, mà cái công ty này phái tới chủ quản lại là Quan Nghênh Hạ năng lực khó chơi, cho nên anh đắc tội không nổi.

“Ngày mai tôi lại đến.” Nói xong, Nghênh Hạ đem di động nhét vào bao da, chuẩn bị rời khỏi.

“Nhưng không phải đã quay tốt sao?” Trợ lý sửng sốt một chút.

“Tôi có nói là quay tốt sao?” Nghênh Hạ lạnh lùng hỏi.

“Này. . .” Trợ lý phát hiện đạo diễn đã muốn tức giận đến phun bọt biển té xỉu.

“Ngày mai tôi lại đến, hiện tại tôi muốn đi về trước.” Nghênh Hạ dặn dò lại.

“Xin hỏi chuyện gì xảy ra?” Trợ lý lo lắng mở miệng.

Nghênh Hạ vừa cầm lấy áo khoác Chanel cùng túi xách của mình, vừa đi ra ngoài, miệng nói “Nhà của tôi cư nhiên xuất hiện ba Tôn Vương gia! Tôi phải nhanh chóng trở về xử lý mới được.”

Nhìn bước chân vội vàng lại vẫn dáng vẻ thướt tha mềm mại của cô, trong lòng mọi người đều cảm thấy: Lão thiên gia nhất định là nghe được cầu nguyện của bọn họ, cho nên phái Vương gia xuống dưới trừng phạt nữ phù thuỷ tà ác này.

Hơn nữa một lần đến ba người, thật sự là ông trời có mắt a!

*** ***

“Quan Nghênh Thu, em ra ngoài.”

“Vâng!”

Thời điểm lớp học trôi qua đươc một nửa, hiệu trưởng đột nhiên xuất hiện, từ cửa phòng hô. Không bao lâu, một cô gái nhỏ xinh xắn đáng yêu lập tức cung kính chạy tới.

“Hiệu trưởng.”

“Uh! Em nhanh chóng sửa sang lại một chút trở về nhà.”

“A? Vì sao?”

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có vẻ kinh ngạc, thoạt nhìn thật sự là đáng yêu tới cực điểm, thiếu chút nữa làm cho hiệu trưởng vươn tay xoa hai má trắng noãn kia, nhưng vẫn là nhất định phải khống chế.

“Chị cả em gọi điện thoại tới cũng chưa nói rõ ràng lắm, hình như là nhà em có nghênh thần đến, muốn mời Vương gia. . . . Cô cũng không biết nhà em nguyên lai là chùa miếu a!”

Quan Nghênh Thu trừng mắt nhìn, trong lòng buồn bực nghĩ, nhà của mình sao biến thành chùa miếu rồi?

Bất quá nếu là chị cả gọi điện thoại tới trường học, chiếu theo hiểu biết của cô với chị cả, chị cả sẽ không tuỳ tiện gọi điện thoại tới trường muốn cô về nhà đâu. Nhất định là trong nhà đã xảy ra chuyện gì.

Nghênh Thu gật gật đầu, “Được, em lập tức trở về.”

*** ***

Hai cuộc điện thoại của Nghênh Xuân rất nhanh liền đem hai vị thiên kim tiểu thư khác của Quan gia mời về nhà.

“Mẹ, chị cả, con đã trở về.”

Nghênh Hạ vừa xông vào nhà, nhìn thấy tình huống bên trong, cả người lập tức cứng tại cửa, ánh mắt mở thật to, miệng hiện ra chữ O tròn.

“Mẹ, chị cả, con đã về. . . Chị hai, chị ngăn trở người ta.”

Nghênh Thu theo sau về lướt qua Nghênh Hạ che ở cửa, nhìn đến tình huống bên trong, cũng kinh ngạc há to miệng, đóng cũng đóng không được.

Sau khi Nghênh Hạ rốt cục lấy lại tinh thần, ngồi ở trên sô pha hỏi “Cho nên nói máy thời gi¬an của chúng ta lúc này không phải hút về hoá thạch thời kì băng hà nữa?”

Quan mẹ gật gật đầu.

“Cũng không phải hút về cái loại bình hoa lỗi thời không giá trị như lần trước?” Nghênh Thu phụ họa hỏi.

Đầu Quan mẹ gật lợi hại hơn.

“Lần này trực tiếp hút ba cái Vương gia trở về?” Nghênh Hạ lại hỏi.

Quan mẹ lại gật đầu một cái, sau đó cúi đầu, không dám nói lời nào.

“Mẹ, người làm sao có thể như vậy!” Tính tình Nghênh Hạ có vẻ nóng nảy, lập tức liền nhảy dựng lên, lại bị ba vương gia ngồi ở trên một cái ghế sô pha khác trừng mắt.

Tuy rằng ánh mắt tràn ngập sát khí như vậy không dọa ngã được cô, bất quá vẫn là khiến cô ngoan ngoãn ngồi trở lại, giọng điệu cũng có vẻ hòa hoãn hơn.

“Mẹ, con không phải từng nói với người không cho phép người đụng cái máy kia sao ──”

“Em hai, mẹ cũng không phải cố ý.” Nghênh Xuân biết tính tình em gái. Nếu cứ để cho cô ấy lải nhải, sẽ giống như chửi cấp dưới ở công ty, không chửi thì thôi chứ chửi là liền không biết ngừng. Cho nên cô mới nhanh chóng đánh gãy lời của cô ấy.

“Chị cả, chị chính là quá sủng mẹ. Kiến thức cơ bản của máy thời gi¬an là có thể chở người xuyên qua cổ kim nội ngoại, mà trước mắt phát minh thần kỳ ấy vẫn chưa có người nào thành công. Về phần máy thời gi¬an này nhà chúng ta chẳng những không có thành công, mà còn là một cái phát minh buồn cười, chỉ biết nơi nơi hút một đống đồ bỏ kỳ quái trở lại. . .”

Lời của cô nói tới đây, liền thấy có người đang rút đao.

“Nhưng lúc này hút trở về ba vị Vương gia tôn quý, phải như thế nào mới tốt?” Nghênh Hạ luôn luôn thông minh lanh lợi lập tức đem nói vòng vo, giải trừ một hồi nguy cơ lớn có thể sẽ xuất hiện.

Mắt thấy dao găm chậm rãi thu hồi đi, lúc này mọi người mới nới lỏng thở một hơi thật lớn. Ngay cả Nghênh Hạ cũng hiểu được chính mình vừa rồi giống như trong nháy mắt chạy qua sống chết a!

“Đem chúng tôi đưa trở về, liền tha thứ tội lớn tày trời của các người.” Lan Tĩnh lạnh lùng mở miệng.

Nghênh Xuân nhìn người đàn ông vừa mở miệng một cái, hai người bốn mắt gi¬ao nhau, lại cảm giác được một trận loang loáng.

“Huh? Có tia chớp sao?” Nghênh Thu cảm thấy vừa rồi giống như bị một đạo ánh sáng đâm một cái.

“Là củi khô lửa bốc.” Lan Ngọc vẫn đều ghé vào trên sô pha thoải mái nhắm mắt dưỡng thần lười biếng trêu chọc.

Khi anh ta xoay người thì mở ánh mắt nhìn bốn nữ tử ở đây, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Nghênh Thu, giống như con báo hứng thú khi nhìn thấy con mồi nhỏ.

Bất quá Nghênh Thu không có chú ý tới ánh nhìn chăm chú khát máu đó, mà chỉ nhìn thẳng Lan Tĩnh.

Cô chưa từng gặp qua cổ nhân uy vũ lại anh tuấn như vậy, quả thực giống như hoàng thượng anh minh trong phim lịch sử cô thích xem, rất có khí phách nha!

Nhìn đến Nghênh Thu lộ ra vẻ mặt sùng bái si mê, trong con ngươi đen mị hoặc của Lan Ngọc hiện lên một tia ánh sáng lạnh.

“Được, dù sao cũng phải nói, chúng tôi thật sự không biết làm sao đem các người đưa trở về. Cho dù các người muốn giết cả nhà chúng tôi, tôi vẫn là, chỉ có thể nói như vậy.” Một câu nói cuối cùng của Nghênh Xuân căn bản chính là kêu lên, bởi vì dao găm đã ra khỏi vỏ, tiến đến cái mũi của cô.

Hậu! Ba người cổ đại này sao có thể như vậy! Nói chuyện thì nói thôi! Cứ luôn động đao, một chút lễ phép đều không có.

“Bổn vương mặc kệ, nếu như không lập tức đem bổn vương đưa trở về, bổn vương sẽ giết các người.”

Lời của Lan Tĩnh vừa nói xong, nghe được một tiếng trống vang lên, không cần nhìn, nhất định lại là Quan mẹ té xỉu.

“Thật không có biện pháp.” Nghênh Xuân kiên quyết nhìn người đàn ông lấy dao tiến đến gần cô. Cô là người luôn luôn ăn ngay nói thật, hiện tại cho dù là cha sống lại, cũng chưa chắc có thể đem ba Vương gia này đưa trở về.

“Cô nghĩ bổn vương không dám giết cô?”

“Nếu giết chúng tôi, các người liền thật sự đừng nghĩ đi về, làm không tốt còn sống không nổi.” Cô thân là chị cả, tuy rằng thực sự sợ hãi, tuy rằng thật sự bị khí phách của người đàn ông trước mắt này hù đến, nhưng vẫn là muốn bảo hộ phụ lão cùng trẻ em trong nhà.

“Chị cả.” Nghênh Hạ vọt tới bên người Ngênh Xuân trợ trận.

“Chị cả.” Nghênh Thu cũng phóng đi chen chúc ở giữa hai chị lớn.

Thấy ba người chị em các cô tình thâm, so sánh với hai em trai ruột phía sau mình có vẻ thực không lương tâm.

Cô ấy nói xác thực cũng không sai.

Đôi mắt đen bình tĩnh của Lan Tĩnh lại dừng trên người cô gái nhỏ bình thường trước mắt, một loại cảm giác luôn hại anh tê tê dại dại làm anh rất không rõ.

Dù sao hiện tại tình huống này cũng chứng thật là không thể lập tức giải quyết, muốn ép các cô bốn người phụ nữ yếu đuối này cũng mất uy phong đàn ông.

“Được rồi! Bổn vương liền cho các cô một cơ hội, tốt nhất là hãy mau đem chúng ta đưa trở về, nếu không đưa về. . . .”

“Thế nào?” Ba cái đầu của cô gái Quan gia đưa đến gần, trăm miệng một lời hỏi.

“Vậy chuẩn bị bồi thường hầu hạ chúng tôi cả đời.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.