Vương Bài Triệu Hồi Sư: Nghịch Thiên Cuồng Nữ

Chương 10: Thăng cấp ba sao đấu sĩ




"Ta muốn đi trong rừng rậm tu luyện, ngươi ở nhà đợi đừng có chạy lung tung." 

Hiện tại ở trong người có đấu khí, Mộc Khuynh Cuồng liền muốn nhanh chóng tu luyện, làm cho đấu khí trong cơ thể càng ngày càng mạnh.

"Không, ta muốn đi theo ngươi." Đôi mắt màu bạc của nam tử thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng.

Mộc Khuynh Cuồng nhíu mày, "Ngươi có thể đi, nhưng không thể quấy nhiễu ta."

Ngân đồng nam tử đáp ứng, Mộc Khuynh Cuồng mới dẫn hắn cùng đi, nàng đi vào chỗ sâu trong khu rừng rậm rạp, chỗ đó bình thường sẽ không có người ẩn hiện, vừa vặn thích hợp cho nàng tu luyện.

Ngồi xếp bằng, Mộc Khuynh Cuồng bắt đầu nhập định, nàng cũng không biết tại sao tin tưởng ngân đồng nam tử như vậy, có một loại cảm giác, hắn sẽ không làm thương tổn nàng.

Ở lúc Mộc Khuynh Cuồng tiến vào cảnh giới tu luyện, ngân đồng nam tử cảnh giác quét một vòng bốn phía, cuối cùng cũng ngồi xếp bằng xuống, hắn biết trong cơ thể mình có thương tích, cho nên nàng nói cứu hắn, hắn tin tưởng, hơn nữa hắn nhìn ra được, nàng căn bản không có lực lượng gì, cho nên không thể nào là nàng tổn thương hắn .

Đối với ơn cứu mạng của nàng, hắn tự nhiên sẽ cảm kích, mới có thể làm cho nàng lấy đi ngọc bội trên người hắn.

Hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao một chút trí nhớ cũng không có, hắn biết trong cơ thể mình có lực lượng thâm hậu, kỳ thật hắn căn bản không cần nàng bảo vệ, nhưng bây giờ hắn cần một chỗ chữa thương, vậy thì tạm thời đợi tại bên người nàng cũng tốt, chỉ là bộ dáng nàng bá đạo lại cẩn thận làm cho hắn có chút không thoải mái.

Mộc Khuynh Cuồng lần này tu tập vô cùng thuận lợi, trong cơ thể màu cam đấu khí lại thêm một chút, đột nhiên, nàng mở ra tròng mắt lạnh như băng, tay phải thành chưởng phóng ra, chỉ thấy một đạo màu cam đấu khí như tên rời cung hướng về bên cạnh đại thụ bổ tới, một giây sau, đại thụ răng rắc một tiếng từ đổ xuống.

Lực công kích như vậy làm cho Mộc Khuynh Cuồng hai tròng mắt lạnh như băng trở nên có chút nóng bỏng.

Đấu khí quả nhiên là một đồ tốt, khó trách người người ai cũng muốn tu hành, chỉ tiếc, có vài người cùng nàng trước kia đồng dạng, trời sinh không thể cảm giác tụ khí, cho nên căn bản không có thể tu hành đấu khí.

Nàng rất may mắn, hồn phách của nàng tiến vào thân thể này liền có thể tu luyện, nếu không thật không biết phải làm sao để trở thành cường giả.

Ngân đồng nam tử ở lúc nàng rút khỏi cảnh giới, đã yên tĩnh đứng ở bên cạnh nàng.

"Chúng ta về nhà, đúng rồi, ta liền tạm thời gọi ngươi Ngân Đồng đi!" Bởi vì tròng mắt của hắn là màu bạc , cho nên nàng gọi hắn bằng cái tên này.

Ngân Đồng? Ngân đồng nam tử tinh tế suy nghĩ, rồi lãnh khốc nhíu mày ghét bỏ, "Tên không tốt."

Mộc Khuynh Cuồng nổi cáu, hung hăng lườm hắn một cái, giơ lên cái cằm cuồng vọng nói, "Bổn cô nương ban tên cho, ngươi cần phải cao hứng mới đúng, hừ!"

Ngân Đồng, "... . . ."

Mộc Khuynh Cuồng biết rõ dục tốc bất đạt, cho nên không dám lại giống như tối hôm qua tham lam tu luyện, miễn cho tự hại chính mình.

Kế tiếp nửa tháng, Mộc Khuynh Cuồng buổi sang, buổi chiều, buổi tối mỗi ngày cũng sẽ đi trong rừng rậm tu luyện, nửa tháng trôi qua, Mộc Khuynh Cuồng chỉ cảm thấy trong đan điền màu cam đấu khí càng ngày càng nhiều, cấp đấu khí đã là ba sao đấu sĩ.

Chiều hôm đó, Mộc Khuynh Cuồng từ trong rừng rậm về nhà, vừa đi vào sân nhỏ nhà mình liền nghe được thanh âm nam tử xa lạ, lập tức nàng nhìn thấy một nam tử người cao lớn đang cùng Diêu Uyển đang bàn luận.

"Nương, con đã trở về." Mộc Khuynh Cuồng cười nhẹ nhàng đi lên trước, Ngân Đồng nhanh nhẹn đi theo phía sau.

"Cuồng nhi, mau tới đây, đây là Quan Mục, lần trước nương cùng ngươi đã nói ." Diêu Uyển cầm lấy tay Mộc Khuynh Cuồng ôn nhu cười nói, hai đầu lông mày tất cả đều là vui mừng.

Mộc Khuynh Cuồng nghe tiếng, nhìn thoáng qua nam tử bên cạnh, tướng mạo đoan chính, vẻ mặt thật thà phúc hậu, nương không phải là muốn làm cho nàng lập gia đình đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.