Vụng Trộm Cưng Chiều Em

Chương 13: 13: Sa Lát Rau Dưa





*Editor: Vì muốn cảm ơn mọi người đã ủng hộ nên mình đã cố gắng edit nhanh nhất có thể.

Cảm ơn mọi người nhiều
Nghỉ đông cũng không dài,hai mươi ngày sau,Hiệt Tú Nhất Trung trước tiên học bù
Tần An Nhiên bổ túc cho Hứa Giác cũng đã xong.

Ngày cuối cùng,cô nhận được tiền từ wechat của Hứa Giác
5000 đồng
Nó nhiều gấp đôi so với con số 2.700 mà cô  tính toán lúc đầu.
Tần An Nhiên không có bấm chấp nhận, mà là đáp lại: 【?】
Loài lạ: 【Học bổ túc rất hiệu quả, mẹ tôi cho thêm.】
Là như vậy sao?Còn có chuyện tốt như vậy?
Tần An Nhiên nghĩ,sớm biết vậy buộc cậu viết văn đưa ra ý chính,ghi nhớ từ đơn,nói không chừng có thể tăng thêm gấp đôi.

Bất quá cũng chỉ là suy nghĩ,cô cũng không thể có lòng tham như vậy,vui vẻ bấm chấp nhận
Cô cũng không có phương thức liên hệ của Uông Thục Lan,chỉ có thể nhờ Hứa Giác nói một tiếng cảm ơn
Học kỳ mới cũng không khác gì mọi ngày, Tần An Nhiên sống theo từng tiết tấu của riêng mình mỗi ngày, cuộc sống của cô phong phú an nhàn
Một ngày,giáo viên chủ nhiệm Cố Cầm đã đề cập đến điều gì đó trong cuộc họp lớp, báo chí địa phương đã đưa tin về một bé gái mắc bệnh ung thư máu, nhà trường sẽ tổ chức một buổi quyên góp trên cơ sở lớp học.
Tần An Nhiên cũng đã xem tin tức về cô bé, tên là La Đình Đình, một đứa trẻ 5 tuổi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư máu nhưng gia đình không có khả năng chi trả hàng trăm nghìn đồng phí điều trị và theo dõi phục hồi chức năngphí nên đã xin giúp đỡ của xã hội
Thời điểm Tần An Nhiên nhìn đến tin tức,cô cũng đã kiểm tra cụ thể xem có đường link quyên góp đính kèm hay không, cô muốn quyên góp ít tiền để thể hiện tấm lòng của mình, bây giờ nhà trường thu tiền quyên góp thì tự nhiên tốt hơn.
Chuyện này Cố Cầm giao cho lớp trưởng Tần An Nhiên.Cô vui vẻ đáp ứng
Sau đó, việc quyên góp dự kiến ​​sẽ kết thúc vào cuối tuần này.
Chủ nhật tuần này vừa lúc là ngày đi chơi xuân của cả lớp, học sinh yêu cầu một bữa thịt nướng, Tần An Nhiên đồng ý, liền liên hệ với địa điểm, hẹn thời gian, còn nhờ một số bạn học mua rau trước.
Chủ nhật 9 giờ, mọi người tập trung ở trại  nướng  ở công viên ngoại ô phía Nam.


Mọi người đến nơi thì phát hiện không có than củi hay khung sắt, thật là lạ.
Sau đó,chỉ thấy Tần An Nhiên chỉ huy mấy học sinh nam thở hổn hển đưa ra nồi nướng thịt kiểu Hàn,còn mang máy phát điện
"Đây là để làm gì?"Mã Hành Phong chỉ vào hỏi
"Chúng ta không cần than củi nướng,trực tiếp nướng  trên  tấm sắt nướng chín " Tần An Nhiên lau mồ hơi,giải thích nói:"Như vậy không cần trực tiếp chạm vào vụn than, sẽ tốt hơn"
Các học sinh đều cảm thấy kỳ lạ,không biết bằng cách nào mà cô liên lạc được với những thiết bị này.

Nhưng dù sao thì cũng vừa ăn thịt nướng, vừa nướng thôi.

Mọi người không ai phản đối nên tản ra.

Nữ sinh vội vàng lấy đồ rửa cắt rau,nam sinh đem lò nướng  lên,cắm điện đun nóng
Khúc Sam Sam đến gần Tần An Nhiên đang rửa rau nói: "Thực của  cậu, cậu liền như vậy muốn ăn lành mạnh thôi"
Tần An Nhiên đầu cũng không nâng,trên tay tiếp tục bận việc,tự nhiên mà nói "Nga,tớ không ăn,là chuẩn bị cho các cậu"
"Cậu không ăn?"
"Ừ,tớ không ăn đồ nướng"Tần An Nhiên nhìn thoáng qua bếp nướng bên kia "Nhưng tớ cũng không muốn nhìn các cậu ăn không lành mạnh"
Khúc Sam Sam không nói gì cả
Quả nhiên,sau khi nướng một ít,Tần An Nhiên một miếng cũng không có ăn,cô dùng ít lá rau còn sót lại, tự tay làm một đ ĩa salad rau, ở bên cạnh răng rắc ăn đứng lên
"Cậu có biết hay không cậu cùng con thỏ giống nhau?" Khúc Sam Sam  cầm một xiên cánh nướng đi tới, "Cậu thật sự không ăn sao?Rất thơm."
"Tớ không ăn đồ nướng"Tần An Nhiên không bị cám dỗ động lòng
""Ồ, tớ muốn một nửa sự bình tĩnh của cậu,không lo về việc giảm béo không thành công a"
Tần An Nhiên cười cười:"Tớ cũng không phải vì giảm......"
Nói còn chưa dứt,Mã Hành Phong đi tới đây,cầm di dộng hướng về phía cô hỏi:"Lớp trưởng,việc quyên tiền có thật không?Tớ  trực tiếp trả tiền cho cậu qua Alipay?"
"Cũng được"Nói xong Tần An Nhiên cũng lấy điện thoại cầm tay ra
Mã Hành Phong chuyển giao 50 cho Tần An Nhiên,cô nhận lấy,sau đó vì tránh cho quên đi,lấy bút ra ghi, đúng lúc ghi vào
Khúc Sam Sam  cũng cúi xuống và xem chi tiết quyên góp trong cuốn sổ.
"Trời ơi,Hứa Giác quyên góp nhiều như vậy,cậu ấy thật có tình thương" Cô ấy kinh ngạc kêu lên,nhìn đến tên Hứa Giác quyên 3000 đồng

"Ừ, lần này cậu ấy đã quyên góp khá nhiều." Tần An Nhiên nhớ lại, "Có điều,giống như nhiều lần quyên góp trước,cậu ấy đều quyên góp không ít,về phương diện này cậu ấy lại rất nhiều"
"Cậu cũng quyên không ít a 1000 đồng,cậu sao có nhiều tiền như vậy?"Khúc Sam Sam lại tiếp tục hỏi
"Tớ xem tin tức,thấy đứa nhỏ đáng thương,liền nghĩ giúp đỡ nhiều một chút"
Tần An Nhiên nghĩ, may mà mình kiếm được chút tiền phụ đạo Hứa Giác trong dịp nghỉ lễ, nếu không chỉ sợ mình sẽ bất lực.

Cô xem ảnh chụp tin tức,gia cảnh đứa bé kia cũng không tốt lắm,nói bố mẹ đều là công nhân bình thường,hoàn cảnh nhà ở cũng là một ngôi nhà cũ vài thập niên giống nhà cô,lớp tường có chút tróc ra,cũng không có tiền sửa lại
Lúc này Hứa Gia Mộc chuẩn bị xong lò nướng đi rửa tay, tình cờ đi qua.
Mã Hành Phong gọi lại cậu:" Giác ca lần này hào phóng như vậy a"
Hứa Giác bộ dáng cùng vẻ mặt bình thản,không nói gì.

Vặn vòi nước sôi,khom lưng rửa
"Này, tôi cũng sẽ bị ung thư máu, cậu có muốn quyên góp nhiều như vậy cho tôi không?" Mã Hành Phong nghiêng người hỏi.
Hứa Giác rất tự nhiên đáp: "Vậy thì tháng sau sẽ có.

Tháng này tôi tiêu hết tiền tiêu vặt."
Mã Hành Phong"............"
"Mắc bệnh có cái gì tốt mà nói giỡn!" Bỗng nhiên,Tần An Nhiên cắt ngang cuộc trò chuyện của họ với ngữ khí nghiêm khắc
Mã Hành Phong ngẩn cả người,nữ sinh này tuy rằng bình thường làm việc có nề nếp,nhưng là người hiền lành,nói chuyện gì đó cũng coi như ôn hòa,cậu ta cho tới bây giờ còn chưa thấy biểu tình của cô nghiêm túc như vậy 
Ngược lại thì Hứa Giác,nhìn đến bộ dạng của cô,vẻ mặt khẽ nhúc nhích,nói:" Xin lỗi....."
Tần An Nhiên lắc đầu,cũng hiểu được chính mình có chút quá kích,không có nói gì nữa.Cô cầm lấy sa lát rau dưa,tiếp tục ăn
Mã Hành Phong cùng Hứa Giác đi chỗ khác,hai người ngồi xuống một tảng đá phía xa.
Hứa Giác nhìn cậu ta một cái,trầm mặc một lát,chậm rãi mở miệng nói:" Bởi thời điểm sơ cấp,Tần An Nhiên cũng bị bệnh hiểm nghèo"
Tin tức này làm cho Mã Hành Phong giật mình,cậu ta ngây người một hồi,mới lại hỏi:"Thật sự?"
"Ừ"Hứa Giác gật đầu,nhổ cỏ trên mặt đất đưa vào tay nghịch " "Căn bệnh như đả kích đối với cô ấy,đối với nhà cô ấy cũng rất đả kích,lúc ấy vì chữa bệnh,của cải đều tiêu hết, còn hỏi người quen mượn chút"

"Nhưng hiện tại cũng nhìn không ra cái gì a" Mã Hành Phong nhìn lướt qua Tần An Nhiên bên kia
"Hiện tại là chữa hết,nhưng nó vẫn ảnh hưởng lớn đến tâm lý của cô ấy"
Mã Hành Phong không có nói gì nữa,nhưng cậu ta bỗng nhiên hiểu được,thoạt nhìn Tần An Nhiên làm được nhiều chuyện có vẻ khó tin
Cô đối với dưỡng sinh kiên trì,cô đối với khỏe mạnh coi trọng,hoa cúc và cẩu kỷ (kỷ tử) của cô,sa lát rau dưa của cô,còn có rất nhiều,những hành vi kì quái lúc trước hiện đã được giải thích -----đó chính là,bệnh là chữa hết,nhưng bóng ma tâm lý của cô,vẫn ở cùng với cô
"Khó trách" Mã Hành Phong lẩm bẩm nói
Hứa Giác cũng nhìn về phía Tần An Nhiên bên kia,ánh mắt có chút ảm đạm "Ừ,cho nên đôi khi cô ấy có chút cực đoan,hoặc là có chút quái dị,cũng là bao dung cho cô ấy một chút đi"
Mã Hành Phong quay đầu nhìn về phía cậu,cười nói " Giác ca vẫn còn thương hoa tiếc ngọc a"
"Không phải" Hứa Giác chậm rãi nói,âm thanh trầm thấp một chút " Tôi không bởi vì đồng cảm cô ấy mới thích cô ấy,có lẽ phía trước liền......"
"Này,các cậu như thế nào mà vậy liền ăn?" Xa xa vang lên tiếng la của Tần An Nhiên,cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ
Cô nhìn thấy một số nam sinh vây quanh  lò nướng lấy tôm bạc đất nướng chưa được bao lâu,vội vàng chạy lại
"Cái này còn chưa nấu chín,bên trong đều có ký sinh trùng." Tần An Nhiên chạy tới không khỏi phân minh, "Đừng ăn nữa, còn lại nướng lại một lát, tớ đến giúp các cậu nướng! Nếu đói,các cậu ăn uống hoa quả linh tinh đi"
Tần An Nhiên nghĩ,thật sự là một lũ con trai không bớt lo được, lúc nào cũng phải nhìn chằm chằm
Cô cầm kẹp nướng sắt lật tôm bạc đất,bỗng nhiên thấy một bàn tay duỗi tới đây
Cô quay đầu,gặp Hứa Giác
"Tôi đến nướng" Cậu tự nhiên cầm lấy kẹp nướng, lại châm biếm nhìn cô một cái, "Đồ nướng cũng chưa thử qua,lại nướng cái gì?"
".........."
Tần An Nhiên lười cùng cậu tranh chấp,đem cái kẹp đưa cho cậu, quay lại chỗ cũ và tiếp tục phân loại chi tiết số tiền quyên góp được, cô muốn đưa số tiền đó cho cô giáo càng sớm càng tốt để có thể gửi cho gia đình kia trong thời gian sớm nhất.
Sau khi buổi tiệc nướng kết thúc,Tần An Nhiên ngồi xe giao thông công cộng về nhà.

Ở trên xe,cô gửi tổng số tiền quyên góp và danh sách chi tiết cho giáo viên chủ nhiệm Cố Cầm
Khi đến ngõ,không có vội về nhà,mà là vòng qua tiệm may của mẹ cô.Thấy một người đàn ông đứng ở cửa, mẹ cô không có trong nhà, dì đang ngồi trên máy khâu và dẫm lên,hẳn là vá gì đó cho người đàn ông kia
"Dì cả,mẹ con đâu ạ?" Tần An Nhiên hỏi
"Mẹ con đi công thương làm giấy phép chuyện gì, dì giúp mẹ con trông quán." Dì cả cũng không ngẩng đầu lên mà nói
Tần An Nhiên nghe xong,cũng không có quấy rầy dì cả,trực tiếp đi vào trong quán,đem cặp sách đặt ở phía sau,tiếp đó cầm chổi quét vải vụn trên sàn nhà.
Lúc này, điện thoại di động của người đàn ông vang lên, người đó cầm lên,cũng không có tránh đi,ngay tại ngoài quán lớn tiếng nói chuyện điện thoại
"Ai,lão Lưu a.

Gần đây rất tốt a.

Tôi?Tôi thực sự tốt.Ngươi là không biết sao,sau tòa soạn báo đưa tin,mấy ngày nay đều thu hai ba mươi vạn.


Này,tiền tới cũng nhanh a,so với ta đi làm việc không biết nhiều hơn bao nhiêu.Mỗi ngày ngồi trong nhà đều có được vài vạn thu nhập.

Không không không,cho tới bây giờ không nghĩ tới phải bán,cái  này lại không phải lo lắng.Sẽ đủ,còn thừa lại.

Chút nữa sẽ mời người ăn thật ngon hà hà...."
Tần An Nhiên nghe được cuộc nói chuyện của người đàn ông kia.

Cô cảm thấy có chút quái dị,nhưng cũng không rõ không đúng chỗ nào, vì vậy cô tiếp tục dọn dẹp.
Dì cả hoàn thành may vá,cô ấy đem quần cất vào túi to,đưa cho người đàn ông kia:" La tiên sinh,quần của anh xong rồi"
La tiên sinh?
Tần An Nhiên nghe xưng hô,trong lòng không khỏi run lên,sẽ không phải......
Đợi người nọ bước đi, Tần An Nhiên lập tức hỏi: "Dì cr, người đó tên là gì?"
"Làm sao vậy?Dì cũng không biết tên hắn,chỉ biết là họ La,sống ở khu vực phía dưới kia"
"Con gái của người kia có phải hay không tên La Đình Đình,5 tuổi?Bị bệnh bạch cầu ạ?"
"A đúng,chính là nhà hắn,con cũng nhìn đến tin tức?"
"Trường con cũng đã quyên góp cho gia đình chú ấy."
Nghe xong, dì cả giễu cợt tỏ vẻ khá khinh thường: "Nhà hắn ta còn dùng tiền gây quỹ à? Hai căn nhà ở trung tâm thành phố của hắn đâu"
Tin tức này làm cho Tần An Nhiên giật mình:"Thật sự a?"
"Này hàng xóm láng giềng ai chẳng biết, trước đây vợ hắn tự mình nói ra.

Chúng ta đều đang nói về tin tức,như vậy còn muốn mọi người quyên tiền,chúng ta so với hắn còn nghèo hơn.

Không biết xấu hổ,cũng có thể kéo mặt xuống,lừa gạt những người không biết tình hình...."
Lời nói của dì cả khiến Tần An Nhiên vô cùng tức giận, cô nghĩ đến mình vừa chuyển số tiền 6883 đồng do cả lớp quyên góp cho GVCN Cố Cầm
Vì thế,cô lập tức gửi tin nhắn cho Cố Cầm:"Cố lão sư,người khỏe,em nghĩ muốn hỏi chút ạ,vừa rồi thu thập số tiền,bây giờ còn ở chỗ cô không ạ?"
Một lúc sau, Cố Cầm trả lời: 【Cô đã chuyển đến tòa soạn báo ngay khi nhận được,làm sao vậy? 】 
Tần An Nhiên nhìn câu trả lời,trong lòng trầm xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.