Vừa Nhớ Thành Nghiện

Chương 49




Tin tức Lý Thương Mạc và Diêu Bảo Châu được bộ đội trú đóng ở hồ Lop Nur phát hiện trong sa mạc lan truyền nhanh chóng, rất nhanh phóng viên và đám chó săn đã xuất phát bay đi thành phố Lan Châu, chuẩn bị tiếp tục theo dõi tin tức oanh tạc này.

Vì không ảnh hưởng hai người điều trị, sau khi tình hình bọn họ ổn định, công ty Lý Thương Mạc lập tức quyết định chuyển hai người suốt đêm về bệnh viện Bắc Kinh tiếp tục điều trị, đồng thời giữ bí mật tin tức với bên ngoài.

Tình hình của Diêu Bảo Châu tốt hơn nhiều so với Lý Thương Mạc, lúc chuyển đi, Lý Thương Mạc vẫn còn hôn mê, Diêu Bảo Châu nằm ở trên cáng cứu thương, chỉ vội vàng nhìn anh một cái, đã bị đưa lên máy bay.

Chờ đến Bắc Kinh, lại là khung cảnh rối loạn, vì che dấu tai mắt, hai người bị tách ra mang đến bệnh viện, máy bay hạ cánh Diêu Bảo Châu còn chưa thấy mặt Lý Thương Mạc đã bị đưa đi phòng bệnh. Bởi vì cơ thể còn chưa hoàn toàn hồi phục, hơn nữa đường sá mệt nhọc vất vả, cũng không muốn lập tức đi tìm Lý Thương Mạc, lại không nghĩ rằng cứ như vậy qua hai ngày.

Ở bên cạnh Diêu Bảo Châu không có người thân bạn bè, ngoài hộ lý chăm sóc, cũng chỉ có một trợ lý do công ty Lý Thương Mạc sắp xếp canh giữ ở đây.

Trợ lý là cô gái trẻ tuổi, làm việc rất chủ động, nhưng Diêu Bảo Châu cũng không có lời nào nói với cô ấy, mỗi ngày luôn thấy cô ấy cúi đầu chơi điện thoại.

Diêu Bảo Châu hỏi qua mấy lần về tình hình của Lý Thương Mạc, chỉ nghe nói anh vẫn không thể xuống giường bệnh, nhưng cũng không có vấn đề gì lớn, Diêu Bảo Châu muốn hỏi cụ thể cô ấy cũng không biết.

Vốn muốn hỏi Lý Thương Mạc ở phòng bệnh nào, nhưng trợ lý cũng không nói, chỉ nói là không ở tầng này.

Nghe được cô ấy nói như vậy, trong lòng Diêu Bảo Châu thoáng lộp bộp, bối rối hỏi: "Không phải anh ấy có chuyện gì mà các cô gạt tôi không nói đấy chứ?"

"Không có, buổi sáng hôm nay anh Thương mới phát video đây này."

"Cái gì video?"

"Trên weibo á."

Diêu Bảo Châu vốn muốn tìm điện thoại của mình xem, nhưng nghĩ đến hai ngày này dưỡng bệnh đại đa số thời gian đều cần nghỉ ngơi, căn bản không muốn dùng di động, đồ đạc của cô đều để ở trong túi không chạm qua, điện thoại cũng hết pin, chỉ có thể mượn người trợ lý.

"Có thể cho tôi mượn điện thoại di động của cô xem video của Lý Thương Mạc không?" Diêu Bảo Châu hỏi người trợ lý.

Người trợ lý liền tìm video của Lý Thương Mạc cho cô xem.

Tuy sắc mặt Lý Thương Mạc cũng không tệ lắm, nhưng lúc nói chuyện vẫn biết được cơ thể còn yếu, hơn nữa nhìn hoàn cảnh có lẽ là ở trong phòng bệnh, nhất định là còn chưa hoàn toàn hồi phục đấy.

Video rất ngắn, chưa đến 30 giây, chỉ là ngắn gọn thông báo với mọi người hiện tại anh đang trong giai đoạn hồi phục, rất cảm ơn sự ủng hộ và bảo vệ của mọi người, anh sẽ nhanh chóng trở lại công tác.

Anh cũng không nhắc gì đến Diêu Bảo Châu.

Diêu Bảo Châu đưa di động trả lại cho trợ lý, cô ấy lại ngồi ở bên cạnh vô cùng vui vẻ chơi điện thoại, Diêu Bảo Châu vẫn không nhúc nhích nhìn cô ấy trong chốc lát mới thu lại ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ trời u ám, ngoài mấy tòa nhà cao ốc gần đó cái gì đều nhìn không thấy, điều này làm Diêu Bảo Châu bỗng nhiên hoài niệm bầu trời sao trong sa mạc.

Trong sa mạc thậm chí không cần ngẩng đầu, chỉ cần mở mắt nhìn về phía trước là có thể nhìn thấy vì sao.

Trợ lý đang chơi trò chơi, Diêu Bảo Châu vén chăn lên đứng dậy.

"Aiz, chị Bảo Châu, chị đi đâu vậy, chờ tôi một chút, ván này tôi chơi nhanh thôi, chỉ 10 phút!"

"Không sao, tôi chỉ muốn đi một chút, cô chơi đi, yên tâm, tôi không đi ra ngoài bệnh viện đâu."

Trợ lý nhìn thoáng qua Diêu Bảo Châu tinh thần không tệ, lại nhìn trò chơi, suy nghĩ, dặn dò: "Vậy chị ở tầng này nhé, đừng đi xa, ngộ nhỡ đi nơi khác gặp phóng viên thì phiền toái."

"Biết rồi."

Diêu Bảo Châu ra khỏi phòng bệnh, đến bên này hai ngày rồi, nhưng đây mới là lần đầu cô đi ra ngoài.

Y tá trực ban đang cúi đầu bận rộn, cũng không có nhiều người mặc quần áo bệnh nhân giống cô, Diêu Bảo Châu cứ như vậy đi ra khỏi tầng. Cô đi đến trước thang máy nhìn, khu nằm viện có hơn ba mươi tầng, tình hình Lý Thương Mạc có lẽ không ở phòng cách ly cũng không ở ICU, lại căn cứ vào thân phận của anh có lẽ sẽ ở phòng bệnh VIP, Diêu Bảo Châu ấn vào tầng trệt.

Đã đến tầng trệt, Diêu Bảo Châu liếc một cái đoán ngay được đâu là phòng bệnh của Lý Thương Mạc.

Vừa mới có một y tá từ trong phòng bệnh đi ra, khi đóng cửa nụ cười trên mặt còn chưa thu lại, nụ cười xấu hổ mang theo e dè, mặt đầy gió xuân.

Không sai, nhất định là phòng này.

Diêu Bảo Châu gõ cửa, nhưng bên trong rất náo nhiệt, dường như mọi người đang nói chuyện vui vẻ, cũng không nghe thấy cô gõ cửa.

Ơ, tinh thần còn rất tốt nha, vừa mới chọc cho người y tá kia rối loạn, hiện tại lại cùng bạn bè trò chuyện. Dù làm cái gì cũng có tinh thần, chỉ là không có tinh thần liên hệ với cô đúng không?

Nếu đổi thành những cô gái khác nói không chừng đã uất ức xoay người rời đi rồi, nhưng Diêu Bảo Châu ngược lại, trực tiếp chuyển động tay cầm đẩy cửa ra đi vào.

Người ở bên trong còn nhiều hơn so với Diêu Bảo Châu tưởng tượng, ngoài Lý Thương Mạc miễn cưỡng cười vui vẻ ngồi ở chỗ kia, còn có bảy tám người Diêu Bảo Châu không quen biết, trong đó mấy người dường như địa vị rất cao, nhìn tuổi đều là cấp bậc bề trên của Lý Thương Mạc đấy.

Mọi người nhìn thấy có người bỗng nhiên đẩy cửa đi vào, đều nhìn về phía cửa ra vào, nhìn thấy là một cô gái mặc quần áo bệnh nhân, còn tưởng rằng là người nào đi nhầm phòng bệnh, nhưng thấy cô đứng ở nơi đó bất động, lại cảm thấy có phải là nhìn thấy nhiều ngôi sao đại đạo diễn như vậy cho nên nhất thời dọa sợ, không nói lời nào.

Trong nháy mắt trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, không khí đông cứng lại.

Diêu Bảo Châu cũng không nghĩ tới sẽ có một phòng đầy người, thoáng chốc cũng có chút xấu hổ, nhưng cô cũng đã nhìn quen nhiều người, cũng không có bị sợ, mỉm cười nói: "Tôi tìm Lý Thương Mạc, không tiện thì tí tôi lại đến."

"Bảo Châu!" Lý Thương Mạc vội gọi lại Diêu Bảo Châu, mỉm cười vẫy tay với cô, dịu dàng nói: "Không sao, em tới đây."

Diêu Bảo Châu đành phải cười với mọi người, vẻ mặt như thường đi đến bên cạnh Lý Thương Mạc, Lý Thương Mạc lập tức cầm tay Diêu Bảo Châu, giới thiệu với mọi người: "Đây là Diêu Bảo Châu, mọi người xem tin tức cũng biết rồi."

Mọi người đều bị Lý Thương Mạc chọc cho cười, lúc này Lý Thương Mạc mới giới thiệu từng người cho Diêu Bảo Châu một lần, lại giải thích nói: " Bảo Châu bình thường đều nghiên cứu định luật vật lý, không xem điện ảnh, quanh năm ở phòng thí nghiệm nước ngoài, cho nên cũng không biết các anh trong giới."

"Đúng vậy, tôi nhớ lúc ấy có đưa tin nói Tiểu Diêu là nhà vật lý học, còn giành được giải thưởng đúng không?"

Lý Thương Mạc khẽ niết tay Diêu Bảo Châu, Diêu Bảo Châu hiểu được ý của anh, mỉm cười gật đầu, giả bộ như thẹn thùng, cũng không nói chuyện.

Mấy người lại trò chuyện, Lý Thương Mạc lễ phép nhiệt tình nhưng lại không mất đi phong độ hàn huyên với bọn họ, Diêu Bảo Châu quan sát biểu cảm của Lý Thương Mạc, nhìn thấy trán anh có chút mồ hôi, cảm giác anh dường như không quá thoải mái.

"Em có việc muốn với nói anh." Diêu Bảo Châu bỗng nhiên nói.

Diêu Bảo Châu thoáng cái đã cắt đứt mấy người nói chuyện với nhau, mọi người hai mặt nhìn nhau, mặc dù biết đây là đang đuổi khách, nhưng Diêu Bảo Châu còn trẻ xinh đẹp như vậy hơi mất lịch sự cũng không làm cho người ta chán ghét, hơn nữa mọi người nghĩ đến cô là con mọt sách có lẽ cũng không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, cũng không giận cô, đành bảo còn có chuyện đi trước.

Người đại diện của Lý Thương Mạc mang theo trợ lý đi tiễn bọn họ, trong phòng cũng chỉ còn lại Diêu Bảo Châu và Lý Thương Mạc.

Lúc này Lý Thương Mạc mới lộ ra vẻ mặt đau khổ, Diêu Bảo Châu hạ giường bệnh xuống cho anh, lại để cho anh nằm thẳng nghỉ ngơi.

"Có cần gọi bác sĩ đến không?"

Lý Thương Mạc lắc đầu, bờ môi tái nhợt.

"Đau ở đâu?"

"Miệng vết thương hơi nhức."

"Miệng vết thương gì?"

"Miệng vết thương do phẫu thuật, thủng dạ dày, làm tiểu phẫu." Nói xong Lý Thương Mạc lại đáng thương nhìn Diêu Bảo Châu, vẻ mặt uất ức nói: "Bảo Châu, anh làm phẫu thuật sao em không đến thăm anh."

Lý Thương Mạc thật sự là ác nhân biết cáo trạng trước.

"Anh có nói cho em biết sao?" Diêu Bảo Châu không để mình bị đẩy vòng vòng, lườm anh một cái nói: "Em đến hai ngày rồi, nếu không phải tự mình tới căn bản là không thấy được anh."

"Ôi!" Lý Thương Mạc bỗng nhiên thống khổ kêu một tiếng: "Đau quá."

"Làm sao vậy?" Diêu Bảo Châu cho là miệng vết thương của anh lại đau rồi, hỏi: "Em đi gọi y tá nhé."

"Không muốn."

Lý Thương Mạc bỗng nhiên kéo Diêu Bảo Châu một phát vào trong lòng của mình ôm chặt lấy, nặng nề hôn một cái lên trán cô, vui rạo rực nói: "Ôm Bảo Châu của anh là hết đau."

Diêu Bảo Châu cảm thấy đời trước Lý Thương Mạc tuyệt đối là tên vô lại, không đẩy được ra đành để cho anh ôm, vốn một bụng uất ức, giờ cũng không trút ra nổi.

"Không phải anh không đi nhìn em, thật sự là vừa về đến Bắc Kinh đã làm phẫu thuật rồi, thủng dạ dày, ngày hôm qua cả ngày đều nằm ở trên giường, hôm nay hơi tốt một chút đã bị người đại diện quay video, còn chưa kịp nghỉ ngơi thật tốt, bạn bè lại tới thăm, đều có công việc qua lại, còn nhiều người là tiền bối, cũng không thể đuổi người ta đi, đến trưa còn chưa rảnh được khắc nào, anh thật sự rất muốn tranh thủ thời gian đi tìm em, vốn tính đợi thời gian thăm hỏi ở bệnh viện hết tới tìm em."

Nghe Lý Thương Mạc giải thích như vậy Diêu Bảo Châu cũng có thể hiểu được, cô biết rõ đây không phải ở trong sa mạc, chỉ có hai người bọn họ, không cần phải quan tâm chuyện khác. Khi chúng ta trở lại trong sinh hoạt hiện thực, thì có rất nhiều vụn vặt, không phải chỉ oanh oanh liệt liệt yêu đương là đủ.

Oanh oanh liệt liệt yêu đương luôn ngắn ngủi, muốn vĩnh viễn chỉ có vào lúc chết đi mới có thể, bằng không phải trở về cuộc sống hằng ngày, xử lý các loại nhân tình qua lại, ứng phó công tác sinh hoạt phức tạp.

"Không sao, em không trách anh."

Lý Thương Mạc nhẹ nhàng vỗ lưng Diêu Bảo Châu nói: "Đã đến thì đừng đi trở về, ngủ ở chỗ này."

"Ừ."

Hai người lặng yên ôm nhau, rất kỳ quái, bọn họ không ai nhắc đến chuyện trong sa mạc, cũng không hỏi đối phương tìm được đường sống trong chỗ chết là cảm giác gì.

Sống sót sau tai nạn, cho dù chỉ là một lát yên lặng cũng đáng được cảm kích.

Nhưng mà yên lặng này thật đúng chỉ là chốc lát mà thôi, cửa bị đẩy ra, người đại diện nhìn thấy hai người ngủ trên giường, cũng không xấu hổ, nói với Lý Thương Mạc: "Xe thầy Thẩm bên dưới, sắp lên rồi."

Vẻ mặt Lý Thương Mạc biến đổi, Diêu Bảo Châu cảm giác được thầy Thẩm này là người rất quan trọng với Lý Thương Mạc.

"Thầy Thẩm là ai?" Diêu Bảo Châu hỏi.

Lý Thương Mạc nói cái tên này, vậy mà Diêu Bảo Châu cũng có ấn tượng, cái tên này coi như là cũng rất nổi tiếng ở quốc tế, Diêu Bảo Châu cũng thật không ngờ nhân duyên của Lý Thương Mạc trong giới còn rất không tệ, không giống những lời đồn trên mạng, xem ra anh rất được các tiền bối yêu thích.

"Cô Diêu, nếu không cô theo tôi ra bên ngoài chờ một lát?"

Diêu Bảo Châu cũng không phải người không hiểu chuyện, hỏi Lý Thương Mạc: "Vậy lát nữa em tìm anh nhé?"

"Ừ, em về trước nghỉ ngơi, đợi thời gian thăm hỏi hết anh đi tìm em." Nói xong lại nói với người đại diện: "Anh giúp em đưa Bảo Châu trở về phòng bệnh."

Người đại diện cùng đi với Diêu Bảo Châu, thế nhưng đợi Diêu Bảo Châu trở về phòng bệnh ở cũng không thấy anh ta có ý định đi.

"Anh có chuyện muốn nói với tôi?" Diêu Bảo Châu hỏi.

"Đúng vậy, đúng là có một số việc muốn thảo luận một chút với cô Diêu."

Diêu Bảo Châu nhíu mày.

"Lý Thương Mạc biết anh muốn nói gì với tôi sao?"

Người đại diện kịp phản ứng, khoát tay nói: "Không không không, không phải như cô Diêu nghĩ đâu, chúng tôi cũng không phải người thuộc thời đại phong kiến, không làm cái gì chia rẽ uyên ương, hơn nữa, hiện tại fans tương đối bao dung với chuyện yêu đương đấy. Tôi chỉ là có một số việc dặn dò cô, miễn cho sau này gặp phải chuyện xử lý không tốt, tránh bị phiền phức."

"À được, vậy anh nói đi."

Diêu Bảo Châu nghe người đại diện nói, đại khái là có một số chuyện sau này cần phải chú ý.

Nói ví dụ như đừng tùy tiện trả lời câu hỏi của người khác, nhất là đám chó săn và phóng viên, bởi vì lời cô nói rất có thể sẽ bị xuyên tạc lợi dụng. Còn có cái gì đừng tùy tiện có hành động thân mật với người khác giới, coi như là bạn bè cũng phải giữ một khoảng cách, nếu không bị chụp sẽ gây ra sóng gió.

Người đại diện nói rất nhiều, Diêu Bảo Châu càng nghe càng kinh ngạc, thật sự không ngờ cuộc sống của ngôi sao có thể bị chú ý như vậy, đối với rất nhiều người thường mà nói tập mãi thành thói quen, đối với bọn họ mà nói đều là không thể đấy.

Không thể nói lời mình muốn nói, cũng không thể làm chuyện mình muốn làm.

"Nếu không cẩn thận mắc phải những chuyện kia thì làm sao bây giờ?"

"Rất phiền toái, ngành giải trí không phải thanh giả tự thanh là được, mọi người chỉ tin tưởng chuyện bọn họ muốn thôi, cho nên không thể lưu lại dấu vết."

Diêu Bảo Châu gật đầu.

"Tôi cũng không cần dặn dò nhiều, cô Diêu có chỉ số thông minh cao như vậy, rất nhiều chuyện có lẽ sẽ hiểu." Người đại diện để lại một tấm danh thiếp: "Cái này là điện thoại của tôi, về sau công việc sinh hoạt của cô, cho dù xuất hiện bất kỳ vấn đề gì, tự cô không xử lý được, cứ gọi cho tôi, tôi nhất định xử lý tốt cho cô."

Đợi người đại diện đi rồi, Diêu Bảo Châu mới cầm qua điện thoại đã sạc đầy pin, cầm lấy danh thiếp chuẩn bị lưu vào lại do dự.

Diêu Bảo Châu suy nghĩ, bỏ danh thiếp xuống.

Trong lòng cô bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác lạ lẫm, loại cảm giác này làm cho cô nhịn không được cảm thấy sợ hãi, chẳng lẽ về sau cô thật sự phải sinh hoạt như vậy sao?

Dường như lần cửu tử nhất sinh này, toàn bộ thế giới đều nhận định tình cảm của bọn họ trải qua khảo nghiệm tử vong trở nên kiên định, mà ngay cả người đại diện cũng chấp nhận sau này cô ở bên Lý Thương Mạc, trở thành một nửa khác của anh.

Song Diêu Bảo Châu lại bỗng nhiên luống cuống.

Tất cả những điều này là cô muốn sao?

"Xin chào, xin hỏi cô Diêu Bảo Châu có ở bên trong không?"

Cửa được người gõ ba cái, truyền đến một giọng nói nam tính uy nghiêm.

"Xin chào, xin hỏi cô Diêu Bảo Châu có ở bên trong không?" Người kia lại hỏi một lần nữa.

"Đến ngay đây."

"Tôi có thể vào không?"

"Mời vào."

Cửa bị mở ra, hai người mặc quân trang đi đến, người đằng sau trẻ hơn, quay lưng lại đóng cửa. Người quân nhân đi trước cũng có tuổi rồi, nhưng khí chất hiên ngang, khí độ nhìn không giống những quân nhân bình thường.

Diêu Bảo Châu nhìn thoáng qua quân hàm, trong lòng càng thêm nghi hoặc, người cấp bậc này tại sao phải đến tìm cô?

"Mời ngồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.