Vừa Nhớ Thành Nghiện

Chương 40




Như là đã trải qua một giấc ngủ vô cùng tệ, Diêu Bảo Châu rất muốn tỉnh lại, đã có một sức mạnh khổng lồ không ngừng túm ý thức của cô trở lại trong bóng tối.

Đau quá.

Cơ thể của cô giống như bị người ta tháo rời rồi cưỡng chế lắp lại vậy, tay chân như thể đều không phải của mình, ý thức tuy đã trở lại, nhưng lại không có cách nào khống chế cơ thể của mình.

Trước mắt dường như có ánh sáng trắng, sáng đến chói mắt, Diêu Bảo Châu muốn há mồm cầu cứu, cổ họng lại bỏng rát, như ngậm phải một chiếc bàn là, không phát ra được bất kỳ tiếng gì.

Thật sự quá khó tiếp nhận rồi, khó chịu đến mức cô chỉ muốn quay lưng về phía ánh sáng trắng kia, một lần nữa trở lại với bóng tối hỗn độn, vứt bỏ tỉnh táo, trốn vào ở bên trong không xác định vô cùng vô tận hỗn loạn.

Đúng vào lúc này bỗng nhiên truyền đến một chấn động kỳ dị, giống như là ngủ trong giọng hát mềm mại, mặt có tiết tấu chấn động, kéo lấy Diêu Bảo Châu chậm rãi từ từ lay động trên dưới.

Diêu Bảo Châu dường như về tới lúc nhỏ, cha ném cô lên giữa không trung rồi bắt lấy, quả thực chính là cái nôi của cô.

Không hề có toàn thân đau đớn, không hề như là bị cưỡng ép lắp ráp, cơ thể của cô dần dần tìm về chính mình, ánh sáng trắng xa xa không hề chói mắt, mà là lóng lánh dịu dàng, Diêu Bảo Châu mở mắt ra.

Ánh sáng lờ mờ, Diêu Bảo Châu phát hiện mình dựa vào một lồng ngực dịu dàng, hoá ra chấn động kỳ dị vừa rồi là tiếng tim đập.

Là lồng ngực ai như tòa thành lúc nhỏ, là tim ai đập kiên định chân thật, là ai ôm chặt bảo vệ cô trong thế giới bị lãng quên này?

Ánh mắt Diêu Bảo Châu tập trung hơn, cuối cùng, cô nhìn thấy một chiếc cằm đẹp đẽ đã lâu không gặp, mở mắt ra nhìn khuôn mặt, hoá ra là gương mặt anh tuấn chiếm trọn trái tim phụ nữ toàn thế giới của Lý Thương Mạc, khiến cho Diêu Bảo Châu khẽ nhếch khóe miệng, nhịn không được mỉm cười.

Hoá ra thấy được người mình thích, cho dù ở bên trong tuyệt cảnh, cửu tử nhất sinh, bạn vẫn không nhịn được muốn cười.

Chính là vui vẻ đó.

Nếu như không phải cơ thể mất nước nghiêm trọng, Diêu Bảo Châu có lẽ sẽ rơi lệ, lần đầu tiên trong đời cảm thấy còn sống thật tốt, còn có thể nhìn thấy gương mặt đầy nhung nhớ này.

Lý Thương Mạc nhìn có chút tiều tụy, râu ria xồm xoàm, vẻ mặt đẹp trai chán chường, nhưng vẫn là dáng vẻ không sao cả, bờ môi luôn động, dường như nói gì đó, chỉ là Diêu Bảo Châu rất ù tai, nhất thời nghe không rõ.

Diêu Bảo Châu cảm thấy có chút buồn cười, Lý Thương Mạc quả nhiên là nói nhiều muốn chết, ở đây ngoài cô cũng không có người khác, một mình anh cũng có thể lẩm bẩm làu bàu không dứt.

Lý Thương Mạc nhỏ hơn cô năm tuổi, chẳng phải anh mới hai mươi mấy sao? Sao lại thành cái dạng này.

Đợi một ngày anh trở thành một ông lão, chắc vẫn dong dài đến chết.

Nhưng mà dong dài cũng tốt, cuộc đời tịch mịch, đợi đến lúc anh đã già, cô cũng là bà lão không có người phản ứng, bên người có được một người cằn nhằn chẳng phải càng thêm náo nhiệt?

Hơn nữa nếu như là Lý Thương Mạc, coi như là biến thành một ông lão cũng nhất định rất đáng yêu.

Diêu Bảo Châu mỉm cười nhìn Lý Thương Mạc, qua vài giây, ù tai mới biến mất, cô cuối cùng có thể nghe được Lý Thương Mạc đang cằn nhằn cái gì.

Bên tai truyền đến tiếng dịu dàng lại quen thuộc của Lý Thương Mạc, Diêu Bảo Châu nhịn không được nhíu mày.

"Em nhìn đi, thế giới này vẫn có kỳ tích, người không có văn hóa như anh, cũng có thể nói ra lời nho nhã như vậy rồi."

"Cho nên, Bảo Châu của anh à, em tỉnh lại đi, chúng ta còn có rất nhiều chuyện có thể làm."

"Ít nhất chịch xong có được không?"

Những lời này ở đâu có văn hóa hả? Diêu Bảo Châu cảm thấy Lý Thương Mạc có lẽ có chút hiểu lầm đối với cái từ văn hóa này.

Lý Thương Mạc một mình nói liên miên cằn nhằn, cúi đầu xuống, bỗng nhiên hai mắt nhìn nhau với Diêu Bảo Châu, bị cô nhìn lại càng hoảng sợ.

Đệch, tỉnh lúc nào vậy?

Vừa rồi anh nói Bảo Châu đã nghe được bao nhiêu?

Diêu Bảo Châu tỉnh lại, thấy Lý Thương Mạc trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhưng mà không nghĩ tới cảm xúc mãnh liệt nhất dĩ nhiên là xấu hổ.

Diêu Bảo Châu há to miệng, Lý Thương Mạc giống như là gặp phải kinh hãi, bỗng nhiên luống cuống tay chân, không biết làm sao vài giây mới bừng tỉnh cầm lấy bình mớm nước cho Diêu Bảo Châu.

Uống chút ít nước, Diêu Bảo Châu mới lại có thêm chút sức lực tựa ở trong ngực anh.

"Em đã có một giấc mơ thật dài... Giống như thấy được kiếp trước kiếp này..." Diêu Bảo Châu nói.

Lý Thương Mạc ôm Diêu Bảo Châu, tựa như ảo mộng cảm giác không chân thật, thoáng cái không nói gì.

Anh không có cảm xúc mãnh liệt sau khi trải qua sinh ly tử biệt giống như trong tiểu thuyết và trên TV, Lý Thương Mạc hiện tại chỉ cảm thấy có chút mơ màng, cảm giác không giống như sống ở trong hiện thực, không biết tay nên dùng sức như thế nào, cũng không biết nên nói như thế nào để biểu đạt tâm trạng của anh.

"Em nghe thấy cái gì rồi hả?"

Cuối cùng Lý Thương Mạc vẫn đè nén cảm xúc phập phồng bất định, nói câu râu ria. Giọng anh rất khẽ, bởi vì anh cảm thấy nếu giọng mình hơi lớn một chút, Diêu Bảo Châu sẽ biến mất, anh cũng không dám quá dùng sức ôm cô, mặc dù trong lòng muốn ôm chặt lấy cô, nhưng lại sợ cô sẽ biến mất ở trong lồng ngực của anh.

Diêu Bảo Châu từ từ nhắm hai mắt dường như đang suy nghĩ, qua vài giây mới oán trách nói: "Nghĩ không ra, vừa mới bị anh nhao nhao, toàn bộ đều quên rồi."

Lý Thương Mạc nghiêng mặt qua cười, bị cô quở trách anh cũng vui vẻ, chỉ cần có thể nói chuyện với cô, nói cái gì anh đều vui, nhưng lại không dám quá vui mừng, chỉ dám nghiêng mặt qua vụng trộm mừng thầm, bởi vì Lý Thương Mạc sợ mình quá vui vẻ, ông trời nhìn không được anh dương dương đắc ý, sẽ trừng phạt anh, lại để cho anh mất đi cô.

"Em còn muốn uống nước không?" Lý Thương Mạc lại hỏi.

Diêu Bảo Châu lắc đầu, mở mắt ra nhìn hoàn cảnh chung quanh, nói: "Đây không phải xe của em."

"Ừ, cái này là xe của anh."

Diêu Bảo Châu nhìn thoáng qua ngoài xe, bên ngoài đen kịt, lại hỏi: "Nơi này là chỗ nào?"

"Hồ Lop Nur."

"Chỗ nào hồ Lop Nur?"

Lý Thương Mạc cũng nhìn về phía ngoài cửa sổ đen kịt, niềm vui mất mà lại có được nhanh chóng bị mênh mang thay thế.

"Anh cũng không biết cụ thể là ở đâu, dù sao đều là trong sa mạc, không có tín hiệu."

Khu không người thực sự, nơi tử vong thực sự.

Diêu Bảo Châu muốn ngồi dậy, Lý Thương Mạc lại không cho.

"Đừng lộn xộn!" Lý Thương Mạc ngoài miệng rất không kiên nhẫn nói: "Có thể bỏ cái tật xấu này dựa vào anh không?"

Diêu Bảo Châu nhìn Lý Thương Mạc, trên mặt Lý Thương Mạc tràn ngập lo lắng và quan tâm, cô không nhúc nhích nữa, tiếp tục dựa vào anh.

"Vậy sao anh lại ở hồ Lop Nur, làm thế nào tìm được em?" Diêu Bảo Châu lại hỏi.

"Anh đương nhiên phải tìm được em rồi."

"Một mình anh?"

"Em nhìn thấy có người khác sao? Em nói xem, có phải em vô cùng biết gây phiền phức cho anh không? Không thể thành thật ở bên cạnh anh sao?"

"Không thể nào, sa mạc này lớn như vậy, coi như là thuê một nghìn người điều tra tỷ lệ tìm được em đều là cực kỳ nhỏ, một mình anh sao có thể tìm được em chứ?"

Diêu Bảo Châu nhớ rõ chính mình luôn lái xe rất xa, chạy đến ở chỗ sâu trong sa mạc, chạy đến khi kiệt sức mới đỗ xe.

Cô đã quyết định muốn chết, tất nhiên sẽ không cho mình đường lui.

"Anh cũng biết không có khả năng, nhưng là kỳ tích đã xảy ra, em nói xem làm sao bây giờ? Anh còn nhìn thấy một con lạc đà trắng, là nó mang anh tìm được em đấy."

"Vậy con lạc đà trắng kia đâu?"

Lý Thương Mạc nhìn ra ngoài, cái gì đều nhìn không ra rồi.

"Không biết, có lẽ đã đi rồi."

"Lạc đà trắng..." Ánh mắt Diêu Bảo Châu mơ màng nói: "Nghe như là trong mộng cảnh mới gặp được chuyện đã xảy ra, không phải em đang nằm mơ chứ."

"Anh vừa mới nhéo mình rồi, không phải nằm mơ. Chỉ có điều..." Lý Thương Mạc nhìn sa mạc tối như mực nói: "Cho dù tìm được em, anh cũng không biết làm như thế nào mang em đi ra ngoài, xe của anh cũng không thể lái đi, đồ tiếp tế cũng không nhiều, đợi cứu viện...Cho dù anh nổi tiếng, thì có thể mang lại cho bọn họ lợi ích gì, cũng không có ai sẽ mạo hiểm tính mạng tới tìm anh, cho nên chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình."

"Sa mạc này quá lớn." Diêu Bảo Châu chợt cảm thấy bi thương, "To đến mức chúng ta có lẽ vĩnh viễn sẽ không đi ra được."

"Đúng vậy, sa mạc này quá lớn." Lý Thương Mạc lặp lại nói.

Sa mạc này quá lớn, lúc trước đi nơi nào cũng đều ngồi máy bay, một ngày ở Paris, một ngày ở London, một ngày ở Hồng Kông, một ngày ở Bắc Kinh, khoa học kỹ thuật khiến cho thế giới trở nên quá nhỏ, nhỏ đến mức chúng ta nghĩ lầm khoảng cách không hề tồn tại, gặp nhau dễ dàng nên không cần bi thương ly biệt.

Cho đến khi đi vào khu không người này, đến nơi tận thế trong thế giới hiện đại này, Lý Thương Mạc mới hoàn toàn tỉnh ngộ, phát hiện thế giới lớn đến nhường này, lớn đến mức làm người ta sợ hãi, lớn đến khắc sâu sự cô độc của con người.

Diêu Bảo Châu cũng im lặng, cô biết rõ hai người bọn họ có thể cùng còn sống đi ra sa mạc, chuyện này giống như là tìm được sinh mạng khác trong vũ trụ. Bạn cảm thấy tồn tại khả năng này, nhưng là cả đời bạn đều tìm không thấy căn cứ chân thật để chứng minh điểm này.

"Anh sợ chết không?" Diêu Bảo Châu hỏi.

Lý Thương Mạc gật đầu.

"Sợ à. Anh cảm thấy chúng ta sẽ chết sao?"

"Tám chín phần mười sẽ chết."

"Vậy anh còn rất lạc quan."

Lý Thương Mạc cười khổ nói: "Anh sắp tuyệt vọng rồi."

"Hối hận tới tìm em à, sợ là không còn kịp rồi."

"Hối hận? Không tồn tại nhá." Lý Thương Mạc vẫn là dáng vẻ không tim không phổi, nhếch môi khô khốc, dương dương đắc ý, nói: "Anh không những không hối hận, mà còn cảm thấy đây là chuyện anh làm ngầu nhất đời này, thế nào, có phải rất đẹp trai hay không?"

"Đúng vậy." Diêu Bảo Châu dịu dàng cười, "Rất đẹp trai."

Diêu Bảo Châu cũng hiểu được đây là chuyện ngầu nhất đời này người khác làm vì cô, oanh oanh liệt liệt đến nỗi ngay cả người lạnh lùng như cô cũng bị cảm động.

Vừa cô độc vừa dũng cảm, giống như là một anh hùng.

Chỉ là anh hùng này là thuộc về một mình cô, anh hùng côn đồ của cô.

Nghe được Diêu Bảo Châu trực tiếp khẳng định chính mình như vậy, Lý Thương Mạc thậm chí có chút không thú vị, hắng giọng một cái, che dấu bối rối của mình, cố ý nghiêm khắc nói: "Về sau không nên làm chuyện ngu ngốc như vậy có biết hay không?"

"Biết rõ."

"Có chuyện gì mất hứng phải nói với anh, anh giúp em giải quyết."

"Ừ."

"Hôm nay sao nghe lời như vậy? Em khát đến ngu người rồi à?"

Diêu Bảo Châu lắc đầu, mỉm cười nhìn Lý Thương Mạc, ánh mắt dịu dàng.

"Tại sao nhìn anh như vậy?"

"Lý Thương Mạc."

"Hả?"

"Anh yêu em sao?"

"Hả?"

"Em yêu anh."

Lý Thương Mạc xấu hổ đỏ mặt.

"Này em đừng có khua môi múa mép như vậy, loại lời này cũng không thể tùy tiện nói đâu."

"Anh không tin em? Đúng thế, cả đường đi em đều lừa anh."

Lý Thương Mạc mặt tối sầm, tức giận nói: "Em cũng biết mình thích nói dối à?"

"Ừ. Em nói dối anh rất nhiều, nhưng trong tất cả lời nói dối, chỉ có em yêu anh là thật sự."

Lý Thương Mạc nhìn về phía Diêu Bảo Châu, ánh mắt trịnh trọng.

"Nếu như những lời này là thực, vậy em hãy chứng minh cho anh xem." Lý Thương Mạc nói.

"Chứng minh như thế nào?"

"Sống sót, cho dù khó khăn thế nào đều phải sống sót, cho dù đến một khắc cuối cùng cũng không từ bỏ."

"Được, em sẽ sống sót, cho dù đến một khắc cuối cùng cũng không từ bỏ."

Bởi vì Diêu Bảo Châu cuối cùng đã biết tại sao phải sống rồi, một người nếu như biết rõ lý do mình phải sống, như vậy không có gì là không thể nhẫn nhịn chịu đựng.

Cho dù trái tim còn có thể đau nhức, linh hồn vẫn bị nghiền nát, cho dù hàng đêm ngủ không yên như trước, cùng với ác mộng và ác long vật lộn đều không có vấn đề gì.

Cuộc sống cực khổ vô cùng vô tận, nhưng cô có thể chịu được tất cả để sống sót.

Không phải là vì Lý Thương Mạc mà sống.

Mà là vì Lý Thương Mạc làm cô thấy được hi vọng và kỳ tích, ở bên trong hi vọng và kỳ tích, cái gì cô đều có thể chịu được, cô còn có thể sống.

"Không chết nữa hả?"

"Không chết nữa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.