Vua Hình Tượng

Chương 51: Ngôi sao may mắn




8 giờ 30 tối ngày 12 tháng 7, ngay sau khi Chúc Dĩ Lâm và Lục Gia Xuyên come out công khai, nhóm bát quái QQ Đàm Tiểu Thanh suốt ngày âm thầm quan sát liền đổi tên thành “Nữ minh tinh và phú nhị đại cuối cùng cũng về một nhà”.

Trong nhóm thảo luận ngùn ngụt khí thế ——

“Tên nhóm là vụ gì vậy?”

“Đệt! Gia Lâm công khai rồi!”

“Tên nhóm SZD!”

“A a a a a a a a a Chúc Dĩ Lâm come out rồi!!!!”

“Mấy thím thấy top share chưa ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha em cười ỉa!”

“Chị đăng đoạn này lên, tôi bảo Chúc Dĩ Lâm tăng lương cho chị, anh ấy nghe tôi, hiểu chứ?”

“5 hào 1 comt, tìm Lục tổng tập đoàn Gia Lâm tính tiền, còn ai không hiểu không?”

“Các anh em, cơ hội phát tài đến rồi! Hôm nay là ngày đại hỉ của Lục tổng, copy paste câu ‘Gia Lâm là thật’ gửi vào 5 nhóm QQ, anh em sẽ được nhận phí hội viên super VIP một năm. Tôi với đám bạn thử hết rồi, chỉ mình hôm nay, không còn cơ hội khác!”

“Come out thật rồi a a a a a a a em sợ rớt cả dưa!”

“Chúc Dĩ Lâm mới 25 hay 26 ấy nhỉ? Còn trẻ thế đã công khai, anh ta không sợ bị ảnh hưởng à?”

“Không sợ chứ sao.”

“Fan anh ta phản ứng thế nào?”

“Ôi mẹ ơi, hôm nay không phải Cá tháng Tư chứ? Không phải chứ? Không phải chứ??”

“Hướng đi của anh ấy bây giờ càng ngày càng không giống lưu lượng nữa, làm như vậy fan bạn gái nghỉ hâm mộ hoàn toàn. Trừ những người chỉ thích phim không quan tâm đời tư riêng của anh ấy và fan CP Gia Lâm ra, mấy loại fan khác sớm muộn cũng phải bỏ sạch mà?”

“Bỏ hâm mộ không quay lại chửi là coi như nể lắm rồi, còn đòi hỏi gì nữa?”

“Fan Lục Gia Xuyên bỏ chưa?”

“Không biết.”

“Lục Gia Xuyên có fan à?”

“Người ta tổng tài bá đạo vào giới giải trí chơi cho vui theo đuổi vợ, fan bỏ hay không thì có vấn đề gì?”

“A a a a a a tui thấy ngọt quá đi!!! Nhóm mình không ai ship à? Sao mấy thím lại không ship chứ! Gia Lâm là thật!”

“Khiếp, thủy quân của Lục tổng cũng nằm vùng trong nhóm chúng ta rồi à?”

“Sao đột nhiên em không mở được Weibo nữa?”

“Weibo sập?”

“Móa, bạo hẳn 3 cái hot search, quả nhiên sập luôn, newsfeed của em không load được nữa.”

“Đỉnh lưu! Đỉnh lưu!”

“Trâu bò! Trâu bò!”

“Anh Lâm vẫn là người đan ông đứng trên đỉnh giới giải trí! Nhưng tôi đoán đêm nay chính là lần huy hoàng cuối cùng của anh ta rồi.”

“Em có một câu hỏi không biết có nên hỏi hay không? Chúc Dĩ Lâm và Lục Gia Xuyên ai là 1 vậy?”

“Xàm, huy hoàng sau này có fan Gia Lâm rồi!”

“Tiểu Lục là 1 chứ, tui không cho phép nữ minh tinh làm công!”

“Không ai nghĩ nữ minh tinh là công chứ? Không ai chứ không ai chứ???”

“Em có đứa bạn ship ngược Gia Lâm =_=!”

“Ban đầu tui cũng thấy Tiểu Lục rất công, nhưng hắn ta ép chị Tiểu Thanh đăng văn hắn viết, bản thân vận dụng QAQ rất điêu luyện, đe dọa dụ dỗ bằng cách tăng lương, mở miệng ra là Chúc Dĩ Lâm nghe tôi, giọng điệu như một ả yêu phi điên cuồng gây chuyện sau lưng hoàng đế vậy, bề ngoài còn giả vờ dè dặt, không đăng một chữ nào, dùng emo ‘hôn’, trà xanh vãi đi ấy? Chỉ có mình tui thấy vậy sao?”

“Không không không chế không cô đơn!”

“Vị trà còn đậm hơn cả bạn gái bây giờ của thằng ghệ cũ em, chậc chậc chậc.”

“Đũy ngút trời luôn.”

“Chúc Dĩ Lâm biết hắn ta đũy trà xanh vậy không?”

“Bọn họ quen nhau 10 năm rồi, còn gì mà không biết?”

“Thế thì chưa hẳn, trong mắt trai thẳng không có trà xanh, chỉ có cục cưng bé nhỏ đáng yêu.”

“Chúc Dĩ Lâm không phải trai thẳng.”

“Phổ cập khoa học: gay cũng có thể là trai thẳng, trai thẳng là một tính từ.”

“Trà xanh thì sao? Trà xanh thì sao? Trà xanh công ship càng thơm! Gia Lâm là thật!!!!”

“Trà xanh công đ* khóc nữ minh tinh!”

“Đêm nay bọn họ có lên giường không?”

“Có chứ, ngày vui thế này, không làm một nháy ăn mừng thì sao mà được?”

“Mấy thím nói xem Chúc Dĩ Lâm thích tư thế gì nhỉ? Em cảm thấy người như anh ấy có lẽ không chủ động trên giường lắm đâu. Tiểu Lục hùng hổ với truyền thông như vậy, lên giường liệu có bạo lực anh ấy không?”

“Mồm miệng bạo hay không không quan trọng, X đủ bạo là được QVQ.”

“Dừng ngay chủ đề đồi trụy lại, nhóm chúng ta sẽ không bị đánh sập chứ? *toát mồ hôi*.”

“*toát mồ hôi *toát mồ hôi.”

“Sao Weibo chưa sửa vậy? IT đâu ra làm việc coi!”

“Sửa rồi sửa rồi, newsfeed em bình thường lại rồi.”

“Lục Gia Xuyên đăng Weibo rồi!”

“Đăng gì?”

“@Lục Gia Xuyên: Đoạn văn đó không phải tôi viết, trợ lý của Chúc Dĩ Lâm cố tình bôi nhọ tôi. Những người xung quanh anh ấy đều rất thâm hiểm, ai cũng chĩa mũi dùi vào tôi, mấy người cười cái gì? @Thanh Thanh Thanh Đàm đi ra nhận lỗi.”

“Top comt đầu: @Thanh Thanh Thanh Đàm: Tôi sai rồi, xin lỗi.”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”

“Anh giai, đừng giải thích nữa.”

“Vẫn là cô trợ lý thảm, đốt nến.”

“Hắn giả tạo thiệt đó! Nhiệt huyết quá đi!”

“Trong nhóm có chị nào fan Lâm không? Hài lòng với chị dâu Lâm này không?”

“Xin bạn tôn trọng, gọi anh rể Lâm.”

“Được rồi, anh rể Lâm giả tạo như vậy, mấy chị fan Lâm có cảm xúc ra sao?”

“Còn cảm xúc gì? Vừa giả tạo vừa trà xanh, rốt cuộc anh ta tốt ở đâu? Chúc Dĩ Lâm mù rồi QAQ!!!”



Chúc Dĩ Lâm mù không thì Đàm Tiểu Thanh không biết, nhưng bây giờ cô thật sự sắp bị chói mù rồi.

Lục Gia Xuyên nổi cơn tam bành với cô, đích thân xuống tầng xử lý cô, Chúc Dĩ Lâm phải vừa hôn vừa ôm dỗ hắn về. Lục Gia Xuyên thuộc kiểu càng dỗ càng được đà lấn tới, bàn điều kiện với Chúc Dĩ Lâm ngay tại chỗ, bảo Chúc Dĩ Lâm phải hôn hắn thật nhiều, hôn đủ mới chịu đi.

Đàm Tiểu Thanh bị thồn cơm chó ngay trước mặt, còn không dám nhìn, co vào trong góc tra số dư thẻ ngân hàng.

Tăng lương? Chuyện tốt đó không tới lượt cô, cô không bị sa thải đã vạn sự đại cát rồi.

Có điều cô cũng không đòi hỏi tăng lương, tiền lương Chúc Dĩ Lâm trả cô rất cao, công ty còn thường xuyên phát lì xì. Bây giờ cô không dám nghĩ đến chuyện thăng quan phát tài, chỉ mong mỏi lòng từ bi của anh rể Lâm, đừng hở tí là nhớ đến cô, đổi cu li sai vặt khác không được hả?

Chúc Dĩ Lâm vất vả mãi mới dỗ được Lục Gia Xuyên, kéo tay hắn lên tầng.

Lục Gia Xuyên vẫn rất uất ức, nhỏ giọng phàn nàn với anh: “Anh có biết tối nay em mất mặt đến mức nào không?”

“…” Chúc Dĩ Lâm muốn cười không dám cười, nghiêm túc nói, “Không sao mà, em không cần cố gắng xây dựng hình tượng đâu, không cần phải để cư dân mạng cảm thấy em thế này thế nọ. Tính cách vốn có của em đã khiến người ta thích lắm rồi, giờ mấy cô ấy cũng cảm thấy em đáng yêu đó.”

“Đâu có? Giờ fan anh toàn chửi em là đũy trà xanh, em trà xanh chỗ nào? Bọn họ không chúc phúc chúng ta, em bảo Đàm Tiểu Thanh dẫn đầu chúc phúc, em sai sao? Em bé nhỏ thế này, mấy cô ấy còn chửi em, nghĩ em là gì chứ?”

Hai tay Lục Gia Xuyên nắm chặt tay Chúc Dĩ Lâm, hắn ra sức chớp mắt, nặn ra hai giọt nước mắt: “Anh, chắc anh cũng hiểu em mà, trong mắt anh em không phải loại người đó chứ?”

Chúc Dĩ Lâm: “…”

“Phải cũng không sao, anh thích là được, kệ xác người ta nói gì.” Chúc Dĩ Lâm kéo hắn tới cửa phòng tắm, nhìn tay hắn, “Em tự tắm được không? Có cần giúp một tay không?”

Đương nhiên cần.

Khi tâm trạng tệ, Lục Gia Xuyên rất điên, tâm trạng tốt thì còn điên nữa, đè Chúc Dĩ Lâm vào trong bồn tắm quấy rối. Rõ ràng người cả hai đều bị thương, hắn lại cứ đòi tắm uyên ương. Chúc Dĩ Lâm lại thích trêu chọc hắn, chọc tới chọc lui, chọc luôn mình lên giường, hai người lăn lộn đến nửa đêm mới thôi.

Sáng hôm sau, Chúc Dĩ Lâm lại nằm ỳ ra.

Rèm cửa sổ kéo kín mín, nhiệt độ điều hòa vừa phải, Lục Gia Xuyên đứng bên cửa sổ, quay lưng về phía anh nghe điện thoại.

Chúc Dĩ Lâm ngáp một cái, dựa vào gối lắng nghe.

Chỉ nghe Lục Gia Xuyên nói: “Tôi khởi tố chị ta còn cần cớ? Chị ta quá nhiều nhược điểm, trước đây tôi không thanh toán từng món nợ một với chị ta thì chị ta cho rằng tôi không biết ư? Ngu ngục.”

Đầu bên kia điện thoại không biết đã nói gì, Chúc Dĩ Lâm lại đáp: “Chị ta vẫn chưa chia tay thằng ăn bám kia à? Được, tôi biết rồi, cho chị ta ở trong nước trước đã, tôi suy nghĩ thêm rồi sẽ gọi cho anh sau.”

Lục Gia Xuyên cúp máy, ngồi lại xuống giường.

Chúc Dĩ Lâm hỏi: “Chị em à?”

“Vâng, em kiện chị ta rồi, tòa án cấm chị ta xuất cảnh, không đi được nữa.” Lục Gia Xuyên vừa ghé sát vào Chúc Dĩ Lâm liền không nhịn được hôn lên. Chúc Dĩ Lâm bị hắn hôn cổ một lúc lâu, người toát đầy mồ hôi nóng hổi.

Lục Gia Xuyên vẫn chưa hôn đủ, cánh tay lành lặn ôm eo anh, nhịn không được vuốt xuống dưới.

Chúc Dĩ Lâm ngăn cản: “Không được quấy, lát nữa anh có việc.”

Lục Gia Xuyên hừ hừ hai tiếng, Chúc Dĩ Lâm hỏi: “Em muốn xử lý chuyện chị em thế nào?”

“Không biết.” Lục Gia Xuyên thẳng thắn, “Có lẽ em hơi kỳ lạ, lúc tức giận chỉ căm không giết được chị ta, lúc không tức giận thì không muốn để ý đến chị ta cho lắm. Em thắng rồi, dù giờ chị ta vẫn còn tiền mua váy vóc, nhưng khác một trời một vực với chuyện tiêu tiền như nước ngày xưa. Thay đổi nhiều như vậy, chị ta đã khó chịu chết đi được rồi, nếu không cũng sẽ không muốn Đông Sơn tái khởi. Nhưng có em áp chế, sẽ không ai mù mắt đi hợp tác với chị ta. Cả đời này chị ta cũng cứ vậy thôi, tiền càng tiêu càng ít, không kiếm được nhiều, chấp nhận gả cho thằng ăn bám, hoặc là cô độc cả đời. Đó chính là kết cục của chị ta.”

Chúc Dĩ Lâm lẳng lặng nhìn hắn, không nhận xét gì.

Lục Gia Xuyên nằm xuống, vùi mặt vào lòng Chúc Dĩ Lâm, buồn bực: “Thực ra em bình tĩnh lại suy nghĩ, không muốn đuổi cùng giết tuyệt chị ta.”

“Thật không?”

“Vâng, em sợ.” Lục Gia Xuyên thổ lộ lòng mình không hề giấu giếm, “Em cảm thấy em đã quá đáng với cha em rồi —— Anh không cần an ủi em, về mặt lý trí em cũng có thể tự an ủi, em không làm sai. Nhưng chung quy em vẫn làm vậy rồi. Nếu như đó là báo ứng cho ông ta, liệu có quá tàn nhẫn không? Nếu như em ép chết cả Lục Phinh Đình, liệu có ngày nào đó trong tương lai em cũng gặp phải báo ứng không? Em là tai tinh, đã gây họa thê thảm như vậy rồi, chẳng may sau này không cẩn thận liên lụy đến anh thì sao? Em vẫn muốn cùng anh sống hạnh phúc, em muốn tích nhiều đức, dồn vận may cho anh.”

Chúc Dĩ Lâm: “…”

“Sao em mê tín vậy?” Chúc Dĩ Lâm ôm gáy hắn, nhẹ vuốt ve an ủi, “Em không phải tai tinh, bọn họ mới là tai tinh trong số mệnh của em, ai gặp phải bọn họ thì người đó xui xẻo. Không phải em đã khởi tố rồi sao? Vậy thì mặc kệ đi, đợi tòa phán quyết thôi, mặc kệ kết quả là gì thì chị ta cũng xứng đáng, không phải em ép.”

“Vâng.” Lục Gia Xuyên ngoan ngoãn đáp.

“Nếu như em vẫn chưa an tâm.” Chúc Dĩ Lâm đột nhiên nói, “Mấy năm nay anh làm khá nhiều việc tốt, nếu có chuyện tích đức dồn vận may, anh sẽ cho em tất cả của anh, dùng vận may để bọc em thành một ngôi sao may mắn.”

“… Vậy anh thì sao?”

“Anh? Ngôi sao may mắn bên cạnh anh, anh còn sợ gì nữa?”

Logic của Chúc Dĩ Lâm hết sức hoàn mỹ, dùng một phần may mắn để chiếm hai phần lợi ích. Lục Gia Xuyên cười ngã lên người anh, làm nũng: “Anh, bây giờ chúng ta có thể công khai tổ chức hôn lễ chứ? Em muốn tổ chức thật hoành tráng, được không?”

Chúc Dĩ Lâm gật đầu: “Được, chọn ngày hoàng đạo đi, anh cảm thấy ngày 30 tháng 7 không tệ.”

Lục Gia Xuyên ngẩn ra, khi phản ứng lại, hốc mắt đỏ bừng: “… Được, em thích món quà sinh nhật này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.