Vừa Gặp Đã Thương

Chương 32: Khẩn trương




Khương Nghị vừa ký hợp đồng xong liền nhận được khoản tiền vốn do Dương Vân rót vào. Rõ ràng ngày hôm qua còn bận đến sứt đầu mẻ trán vì vấn đề tài chính, thế mà hiện giờ trong tay họ lại có một số tiền lớn, thậm chí số tiền này còn đủ để quay xong Quyền Mưu. Vì vậy, mấy ngày nay, người trong đoàn phim phát hiện một chuyện lạ, đó chính là đãi ngộ thức ăn của bọn họ đã tốt hơn hẳn lúc trước! đoàn phim người phát hiện một sự kiện, đó chính là bọn họ đoàn phim thức ăn đãi ngộ cư nhiên đề cao! Ba món, một canh, có cả sữa chua trái cây nữa! Thay đổi này khiến cho các diễn viên và nhân viên trong đoàn sợ đến ngây người!

Sau lại có tin đồn nói là do Nhà đầu tư bỏ tiền ra, cho nên đãi ngộ của họ mới được nâng cao như vậy. Có điều bọn họ không để tâm đến chuyện đó lắm, họ chỉ cần được ăn ngon uống tốt và làm tốt việc của mình thôi.

Ăn cơm trưa xong, Du Thư Yên đưa quả táo đã rửa sạch cho Tô Tinh Dã: “Tinh Dã, ăn táo đi.”

Tô Tinh Dã nhận lấy quả táo, hỏi: “Chị Yên, có dao gọt quả không?”

“Em muốn dao gọt quả làm gì? Em không ăn vỏ táo à?”

“Vâng.”

Du Thư Yên nhìn quanh một vòng, nghĩ nghĩ rồi nói: “Chị không có, nhưng Thẩm Vọng Tân có đấy, hai người giống nhau thật, anh ấy cũng không ăn vỏ táo.”

“Anh ấy… cũng không ăn vỏ táo à?”

Du Thư Yên cười nói: “Nói đúng hơn là vỏ quả gì anh ấy cũng không ăn, ngay cả vỏ nho cũng không tha.”

Đang nói thì đúng lúc Thẩm Vọng Tân bước tới, Du Thư Yên lập tức gọi anh một tiếng: “Vọng Tân, cây dao gọt quả của anh đâu rồi?”

Thẩm Vọng Tân lấy dao ra: “Em cần dùng à?”

Du Thư Yên lắc đầu, “Không phải em mà là Tinh Dã. Em ấy cũng giống anh, không ăn vỏ táo.”

Thẩm Vọng Tân nhìn thoáng qua quả táo Tô Tinh Dã đang cầm, lên tiếng: “Đưa cho tôi, tôi gọt giúp em.”

Tô Tinh Dã đứng lên, “Không cần đâu, tự tôi làm được mà.”

Du Thư Yên trực tiếp cầm lấy quả táo trên tay cô đưa cho Thẩm Vọng Tân: “Em để anh ấy gọt đi, kỹ thuật gọt vỏ của Vọng Tân cao siêu lắm, đặc biệt là những loại vỏ này.”

Thẩm Vọng Tân cười cười, sau đó ngồi xuống bên cạnh bàn hóa trang của mình, rút hai tờ khăn giấy lót bên dưới, tay trái cầm quả táo, tay phải nâng dao gọt quả, đầu lưỡi dao hướng xuống, động tác gọt vỏ cực kỳ nhuần nhuyễn. Quả táo xoay từng vòng theo các ngón tay thon dài của anh, chỉ một đường dao đã gọt xong, chiếc vỏ mỏng như cánh ve rơi xuống tờ khăn giấy.

Gọt xong, Thẩm Vọng Tân lấy nĩa dùng để ăn trái cây cắm vào quả táo rồi mới đưa cho cô: “Đây.”

Tô Tinh Dã nhận lấy, nói một tiếng cảm ơn.

“Vọng Tân, kỹ thuật gọt vỏ này của anh, vừa nhìn là biết tay già đời rồi, chắc trước kia gọt nhiều lắm nhỉ?” Kỷ Nguyên ở một bên cười nói.

Câu nói vô tình của Kỷ Nguyên khiến cho động tác ăn táo của Tô Tinh Dã dừng lại, cô theo bản năng nhìn về phía Thẩm Vọng Tân.

Thẩm Vọng Tân đang dùng giấy ăn bọc vỏ táo lại, sau khi ném vào thùng tác bên chân mới nhìn sang cậu ta: “Ừ, đúng là gọt khá nhiều.”

“Gọt cho ai đấy?” Kỷ Nguyên nổi máu bát quái hỏi một câu.

Thẩm Vọng Tân nở nụ cười: “Đẳng Đẳng.”

“Hả? Chờ cái gì chứ?” [*]

[*] Trong tiếng Trung, chữ “Đẳng – 等” trong tên Lương Đẳng cũng có nghĩa là chờ đợi.

Du Thư Yên cười, giải thích cho Kỷ Nguyên: “Không phải chờ, mà là đang nói đến thành viên nhỏ tuổi nhất trong nhóm của anh ấy, Lương Đẳng, nhũ danh là Đẳng Đẳng.”

Nghe vậy, bấy giờ Kỷ Nguyên mới nhớ ra, trong nhóm YLQSL của Thẩm Vọng Tân, quả thật có một thành viên tên là Lương Đẳng.

Tô Tinh Dã nắm cây nĩa trong tay, tròng mắt đang rũ xuống khẽ xoay chuyển một vòng, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn táo.

Ăn cơm tối xong, Tô Tinh Dã đang xem kịch bản thì Du Thư Yên đột nhiên chạy tới nói với cô: “Tinh Dã, hôm nay có thể sẽ quay cảnh hôn của em với Vọng Tân đó.”

“Không phải ngày mai mới quay à?”

“Chị cũng không rõ lắm, có điều đoàn phim đổi cảnh quay cũng là chuyện bình thường mà, chị cũng chỉ mới nghe tổ của đạo diễn Khương thương lượng với nhau thôi.”

Tô Tinh Dã không lên tiếng, nhưng nhịp tim đột ngột tăng tốc, bàn tay đang cầm kịch bản cũng hơi siết lại.

Thấy thế, Du Thư Yên an ủi cô: “Ôi dào, chỉ là hôn trán thôi mà, đừng căng thẳng quá.”

“Em không có căng thẳng.” Tô Tinh Dã phủ nhận.

“Ôi chao, còn dám nói không căng thẳng nữa, tai đỏ hết rồi kìa.”

Tô Tinh Dã sờ tai theo bản năng: “Có, có à?”

Du Thư Yên cười: “Có.”

Hai người đang nói chuyện, đột nhiên nghe thấy trợ lý phim trường gọi: “Tinh Dã, mau tới đây đi, đạo diễn tìm cô này.”

“Nhìn đi, nhất định là muốn nói với em chuyện cảnh hôn đấy.”

Tô Tinh Dã nhìn cô ấy một cái, đứng lên: “Thôi không nói với chị nữa, em qua đó đây.”

Du Thư Yên phất tay với cô: “Đi đi, đi đi.”

Tô Tinh Dã vừa vào phòng nghỉ liền nhìn thấy Thẩm Vọng Tân đang ngồi cạnh Khương Nghị, trên đầu gối đặt quyển kịch bản.

Khương Nghị thấy cô vào thì vẫy tay gọi cô đến: “Tinh Dã, đến rồi à, lại đây ngồi đi.”

Tô Tinh Dã bước nhanh tới, sau đó ngồi xuống chỗ trống cạnh Khương Nghị.

“Lát nữa Chu Thưởng phải đi tham dự một hoạt động, nên cảnh kế tiếp giữa cậu ấy và Vọng Tân có lẽ không thể quay được. Vì thế chúng tôi đã thương lượng với nhau, định đổi sang quay cảnh hôn giữa hai người trước, cô thấy có được không?”

Tô Tinh Dã nhìn về phía Thẩm Vọng Tân theo bản năng. Khi ánh mắt của hai người giao nhau, không biết tại sao, rõ ràng anh chẳng nói một lời nhưng Tô Tinh Dã lại cảm thấy ánh mắt anh như đang dò hỏi ý cô, vậy nên cô đáp: “Được ạ.”

Khương Nghị nhìn Thẩm Vọng Tân, anh cười nói: “Tôi thì không có vấn đề gì cả, tôi nghe theo sự sắp xếp của đạo diễn.”

“Được, vậy cứ quyết định thế đi, đợi quay xong cảnh của Phó Tuần rồi sẽ đến hai người.” Khương Nghị vỗ tay.

“Vâng.”

Sau đó, Khương Nghị giải thích cảnh quay này một cách đơn giản cho bọn họ nghe. Đây là cảnh hôn duy nhất trong phim, hơn nữa cũng không phải hôn thật, mà chỉ hôn trán thôi.

Giải thích xong, ông hỏi họ: “Tôi nói vậy, hai người có hiểu không?”

Hai người gật gật đầu.

Thấy thế, Khương Nghị vừa đứng lên vừa nói: “Vậy hai người tập thoại trước đi, tôi qua xem tiến độ bên nhóm Phó Tuần.”

“Vâng.”

Sau khi Khương Nghị đi rồi, Thẩm Vọng Tân hỏi cô: “Vừa nãy đạo diễn giảng giải, em có hiểu không?”

Tô Tinh Dã gật đầu: “Hiểu ạ.”

“Vậy chúng ta đối thoại nhé.”

“Vâng.”

Bọn họ ngồi trong góc phòng, xung quanh là các nhân viên đang tới tới lui lui vội vã, thế nhưng không hề ảnh hưởng đến bọn họ.

Khoảng nửa tiếng sau, trợ lý mới chạy đến gọi bọn họ, lúc này họ mới cầm kịch bản đi theo anh ta qua đó. Lúc bọn họ đi tới thì Phó Tuần và Chu Thưởng vẫn đang quay, trên người họ đều mặc tang phục, bây giờ họ đang quay cảnh “Tang lễ của Thập Bát hoàng tử”.

Giọng của Tô Du khàn khàn: “Lão Cửu, đệ tin tiểu Thập Bát tự trượt chân ngã vào hồ sen thật à?”

Tô Mân nhìn hắn: “Ngũ ca nói lời này là có ý gì?”

Tô Du cười một tiếng: “Không hiểu thật à?”

“Đệ không hiểu ý của Ngũ ca lắm.”

“Cửu đệ.”

Tiếng “Cửu đệ” đột ngột của Tô Du khiến thân thể Tô Mân hơi run lên. Kể từ sau khi bọn hắn càng đi càng xa, Ngũ ca không còn gọi hắn là “Cửu đệ” nữa.

Viền mắt Tô Du ửng đỏ, mơ hồ xuất hiện tơ máu, hắn gằn từng chữ một thốt lên: “Cửu đệ, tiểu Thập Bát của chúng ta đã mất rồi, tiểu Thập Bát… từ nhỏ luôn dính lấy chúng ta đã không còn nữa rồi.”

Bàn tay giấu trong tay áo của Tô Mân siết thành nắm đấm, viền mắt ửng hồng, nhưng không hề lên tiếng.

“Qua! Mọi người nghỉ giải lao đi.”

Khương Nghị vừa dứt lời, trợ lý của hai người họ lập tức tiến lên đưa áo khoác. Viền mắt hai người vẫn đỏ ửng. Tô Tinh Dã đi theo Thẩm Vọng Tân tới chỗ họ, anh vỗ vai từng người: “Không sao đấy chứ?”

Phó Tuần khịt khịt mũi, lắc đầu một cái. Mấy cảnh quay gần đây giữa hai người họ, cảnh nào cũng ngược thân ngược tâm, càng thương lại càng dằn vặt nhau, tình cảm càng lúc càng hao mòn.

Chu Thưởng thu xếp quần áo xong rồi mới nói với hai người Tô Tinh Dã: “Thật ngại quá, người đại diện mới thông báo có một hoạt động bắt buộc phải tham gia. Có liên quan đến tôi nên tôi phải đi một chuyến.”

Tô Tinh Dã lắc đầu một cái: “Không sao đâu.”

Thẩm Vọng Tân cũng cười tỏ vẻ đã hiểu.

Chu Thưởng nhìn hai người: “Ngày mai sẽ mời hai người uống Starbucks.”

Phó Tuần hít mũi, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Chu Thưởng: “Ngũ ca, đệ cũng muốn uống.”

Chu Thưởng nở nụ cười: “Được, mời hết. Thôi đi nhé.”

Phó Tuần ra dấu ok với anh.

Sau khi Chu Thưởng nói chuyện với nhóm Khương đạo xong, còn chưa tẩy trang đã dẫn theo trợ lý vội vội vàng vàng rời đi. Chu Thưởng đi rồi, Phó Tuần cũng lập tức chạy tới tổ ba tìm Kỷ Nguyên, lát nữa hai người còn có cảnh chung, còn chưa chính thức quay mà anh đã sợ bị cảm xúc đau lòng ấy chi phối rồi.

“Vọng Tân, Tinh Dã, hai người cố lên, tôi đi trước đây. Khi nào hai người xong thì qua đó chờ tôi nhé, chúng ta cùng đi ăn khuya.”

“Được, biết rồi, cậu mau đi đi.” Thẩm Vọng Tân phất tay với anh ta.

Sau khi bên này sắp xếp xong, Khương Nghị liền bảo bọn họ chuẩn bị sẵn sàng. Chiếc bảng action được gập xuống, bắt đầu quay. Khương Nghị ngồi sau màn hình giám sát, ông nhìn chăm chú hai người trong màn ảnh, đây là cảnh quay thân mật nhất giữa hai người nên thật ra ông vẫn hơi căng thẳng.

Thẩm Vọng Tân đặt tay lên bờ vai gầy yếu của cô, sau đó từ từ cúi người xuống. Khi anh đến gần, trái tim của Tô Tinh Dã liền đập rộn lên, bàn tay trong tay áo khẽ run, thế nhưng trong cảnh này, trong mắt cô phải lấp lánh nước mắt nên cô buộc bản thân mình phải tập trung. Chỉ sau vài giây ngắn ngủi, nước liền trào lên hốc mắt, rất nhanh sau đó, cô có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Thẩm Vọng Tân. Khoảnh khắc môi anh in lên trán cô, cô liền rũ mắt xuống theo bản năng, mà trong nháy mắt ấy, một giọt nước mắt chất chứa trong hốc mắt cô yên lặng rơi xuống.

Nụ hôn này chỉ kéo dài khoảng ba giây ngắn ngủi, lúc môi Lục Dự Lễ rời đi, Lý Uyển Yểu đột nhiên ôm chặt lấy hông chàng, chôn hai gò má vào ngực chàng.

Lục Dự Lễ nhận thấy nàng có gì đó kỳ lạ, chàng vuốt tóc nàng, dịu dàng hỏi: “A Yểu, nàng sao vậy?”

Lý Uyển Yểu lắc đầu, thanh âm lộ ra một chút nghẹn ngào: “Không có gì cả.”

Lục Dự Lễ là người thông minh, trong mắt chàng chợt hiện lên một tia nhẫn nhịn. Lúc quay về, chàng tự mình đỡ Lý Uyển Yểu lên xe ngựa.

“A Lễ ca ca, gặp lại sau nhé.” Lý Uyển Yểu nói với chàng, mắt nàng ngấn lệ.

“Trên đường nhớ phải cẩn thận.”

“Vâng.”

Sau khi hạ mành xe xuống, phu xe liền đánh xe đi, Lục Dự Lễ nhìn chiếc xe ngựa đi càng lúc càng xa, đột nhiên gọi một tiếng: “A Yểu.”

Lý Uyển Yểu ngồi trong xe nghe thấy giọng của Lục Dự Lễ, nàng lập tức xốc tấm mành bằng vải lên.

Hai người nhìn nhau từ xa, Lục Dự Lễ cất tiếng: “A Yểu, bất kể như thế nào cũng đừng rời khỏi ta, có được không?”

Sống mũi Lý Uyển Yểu cay cay, nàng nở nụ cười với chàng, mắt ngân ngấn nước, nhưng cuối cùng vẫn không đáp lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.