Vũ Trụ Đại Phản Phái

Chương 95: Thanh danh cả đời đã bị hủy




Nguồn: .

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.

Biên dịch: Tiêu Dao.



Thánh phố số 11. tòa nhà quản lý.

Hiệu trưởng Chung Ly đang ngồi họp với một ông lão và một bà lão

Ông lão là phó hiệu trưởng Cơ Sở 11 của Đại học Thiên Bắc, tên là Trương Trọng Quân. Ông phụ trách kỷ luật và xử phạt các sinh viên vi phạm nội quy. Dù sao sinh viên học võ, mà đều là thanh niên nhiệt huyết, nên thường xuyên đánh lộn.

Bà lão cũng là phó viện trưởng Cơ Sở 11 của Đại học Thiên Bắc, tên là Hoắc Hồng, phụ trách quản lý phòng đạo tạo, giải thích cho sinh viên các vấn đề tu luyện.

Địa vị của hai người ở Cơ Sở 11, đều ngang với hiệu trưởng Chung Ly. Ba người họ là ba người lãnh đạo cao nhất của Cơ Sở 11.

Nhiệm vụ của hiệu trưởng Chung Ly là phụ trách tìm kiếm các sinh viên có tiềm năng ở Cơ Sở 11, rồi chuyển sinh viên đó lên Cơ Sở 1.

Mặc kệ là luận võ, thi đấu, hay ra ngoài chấp hành nhiệm vụ… Ông chỉ cần tìm được sinh viên tiềm năng là được.

Nếu mấy năm liên tục mà ông không tìm được sinh viên tiềm năng nào, thì ông sẽ mất ghế hiệu trưởng.

Nên khi Chung Ly biết được tình cảnh của mình, thì suýt nữa chửi thề.

Chức vị này không phải thăng quan! Ông đang ngồi trên một ngọn núi lửa, có thể phun trào bất cứ lúc nào.

Điều làm hiệu trưởng Chung Ly muốn chửi tục chính là, khi ông tìm được sinh viên ưu tú, thì công lao lại được chia cho ba người.

Nhưng người bị chửi là ông, có thể bị giáng chức cũng là ông và chính ông là người làm việc. Hai người còn lại đều chả làm gì.

– Hiệu trưởng Chung! Chúng ta đã bàn bạc xong, nếu không có chuyện gì nữa, thì bọn tôi đi trước.

Trương Trọng Quân nhìn Chung Ly gật đầu, rồi đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài.

Sắc mặt hiệu trưởng Chung Ly biến thành màu đen. Gã Trương Trọng Quân này ỷ vào tu vi Võ Vương, nên không coi hiệu trưởng ra gì, quả thật không thể chịu đựng được nữa.

Ầm ầm!

Bỗng nhiên, một tiếng nổ vang lên. Ba người vội vàng đứng dậy, nhìn qua cửa sổ, thì trông thấy xa xa có một đám bụi khổng lồ hình nấm đang bay lên.

Cốc cốc…

Một loạt tiếng gõ cửa vang lên, sau đó một người đẹp chân dài bước vào.

– Hiệu trưởng Chung!

– Không ổn rồi!

– Một sinh viên tên là Vương Hạo đang đánh nhau với thành viên đội xung kích của trường.

Người đẹp chân dài trông thấy ánh mắt hiệu trưởng Chung Ly là lạ.

Cô là thư ký của hiệu trưởng Chung Ly. Ban đầu, cô cũng cảm thấy bình thường. Nhưng vừa rồi, cô nghe được chuyện Vương Hạo hối lộ hiệu trưởng Chung Ly, hơn nữa còn hối lộ một loại dược tề nào đó. Chẳng biết tại sao, cô cảm thấy lo lắng bất an.

Nếu lão hiệu trưởng không biết xấu hổ này, ra tay với cô, thì cô nên phản kháng hay thuận theo lão.

– Thằng nhóc này, đi đến đâu cũng không yên tĩnh!

Hiệu trưởng Chung Ly xoa thái dương. Ông cảm thấy rất đau đầu. Ông mới đến Cơ Sở 11, ghế còn ngồi chưa ấm, thì đã xảy ra chuyện.

– Vương Hạo!

Lông mày Trương Trọng Quân nhíu lại.

– Đó là quán quân của hành tinh cấp một.

Người đẹp chân dài gật đầu:

– Vâng! Chính là cậu ta.

– Láo thật! Một quán quân của hành tinh cấp một, mà cũng dám quấy rối ở thành phố số 11.

Trương Trọng Quân hừ lạnh, quả thật đang coi thường đội xung kích.

– Khụ khụ…

Hiệu trưởng Chung Ly ho vài tiếng.

– Phó hiệu trưởng Trương! Tôi khuyên anh không nên tức giận. Vương Hạo không phải là người mà anh có động vào.

Bộp…

Trương Trọng Quân vỗ tay lên bàn.

– Trách nhiệm của lão phu là giữ gìn yên ổn cho thành phố số 11, dù cha của Thiên Vương đến đây, thì cũng phải tôn trọng pháp luật.

– Có đúng không vậy! Phó hiệu trưởng Trương đúng là người công minh chính trực!

Hiệu trưởng Chung Ly giơ ngón tay cái lên. Sau đó, ông chỉ vào một pho tượng ngoài cửa sổ.

– Vương Hạo không phải là Thiên Vương. Nhưng cậu ta là con của Thiên Vương.

Trương Trọng Quân quay đầu nhìn ra cửa sổ. Sắc mặt lập tức biến thành màu đen. Đó không phải là pho tượng của Trấn Uy Nguyên Soái Vương Thiên Dật, là truyền kỳ của Đại học Thiên Bắc đó sao.

Hoắc Hồng cũng giật mình, hỏi liên tục:

– Hiệu trưởng Chung! Anh đang nói đùa hay sao. Vương Hạo là con trai của Trấn Uy Nguyên Soái?

– Đúng! Cậu ta là con trai của Vương Thiên Dật.

Hiệu trưởng Chung Ly gật đầu.

– Hiệu trưởng Tô Mộc đã gặp Vương Hạo. Nhưng ông ấy đã dấu đi thân phận hiệu trưởng.

– Ông ấy cảm thấy. Bây giờ, Vương Hạo nhập học Cơ Sở 1 thì hơi sớm, nên ông ấy đưa Vương Hạo đến Cơ Sở 11 để rèn luyện.

Hiệu trưởng Chung Ly nói xong, trong lòng thì điên cuồng nhổ nước bọt. Chỗ này đâu phải là nơi thích hợp cho Vương Hạo rèn luyện! Chắc chắn ông ta không muốn Vương Hạo phá hoại Cơ Sở 1 của Đại học Thiên Bắc.

Mẹ kiếp! Thằng nhóc đó đến chưa được một tiếng, đã đánh lộn. Chuyện phiền toái sau này, dùng cái mông cũng nghĩ ra được, chắc chắn sẽ có rất nhiều.

– Thế tính cách và tu vi của Vương Hạo như thế nào?

Hoắc Hồng tò mò hỏi. Bà muốn biết: Con trai của Trấn Uy Nguyên Soái, có uy chấn Liên Bang Tinh Tế giống cha nó hay không.

– Trước mắt thì tu vi của Vương Hạo là Võ Sư cấp hai.

Hiệu trưởng Chung Ly khẽ nói.

Hoắc Hồng nghe thế, hơi thất vọng. Quán quân năm nay của các hành tinh cấp một, có tu vi cao nhất là Võ Sư cấp bốn, cao hơn Vương Hạo hai cấp, nên Vương Hạo chả có điểm gì nổi bật.

Đồng thời bà cũng hiểu, tại sao Tô Mộc lại đưa Vương Hạo đến Cơ Sở 11 học tập. Chắc ông ấy sợ Vương Hạo đến Cơ Sở 1 sẽ bị bắt nạt. Dù sao tu vi thấp nhất của sinh viên Cơ Sở 1 là Võ Tông. Một Võ Sư cấp hai ở đó, chắc chắn sẽ bị bắt nạt.

Hiệu trưởng Chung Ly nói tiếp:

– Nhưng Vương Hạo đã lĩnh ngộ Quang Tốc Bộ Hồn Nhiên Thiên Thành, cự kiếm tinh thông Hồn Nhiên Thiên Thành, một bộ chưởng pháp Hồn Nhiên Thiên Thành và một chiêu kiếm Hồn Nhiên Thiên Thành. Ngoài ra, cậu ta còn là Dược Tông.

Hiệu trưởng Chung Ly vừa dứt lời, thì hai vị phó hiệu trưởng đã há hốc mồm, đầu óc trống rỗng. Đó là con người?

– Phó hiệu trưởng Trương! Tôi tin tưởng anh nhất định sẽ không nương tay với cậu ta, cho dù cậu ta là con trai của Trấn Uy Nguyên Soái.

Hiệu trưởng Chung Ly vỗ vai Trương Trọng Quân:

– Anh hãy dạy bảo thằng nhóc ngốc nghếch đó, khiến nó bớt đi thói hung hăng.

Sắc mặt Trương Trọng Quân đen như mực, dạy dỗ con bà mày. Ông làm gì thu phục được loại yêu nghiệt này.

Nếu như ông xử lý không tốt, thì ông sẽ đắc tội với thằng nhóc vừa có ô dù và vừa có thiên phú này. Sau này, ông đừng hòng lăn lộn. Hơn nữa sau lưng cậu ta còn có hiệu trưởng Tô Mộc cao hơn ông mấy cấp. Thằng đó căn bản là dạy không nổi.

Hoắc Hồng mở miệng làm dịu bầu không khí xấu hổ:

– Hiệu trưởng Chung! Ý của ông là tính cách của Vương Hạo vô cùng… khoa trương.

Mí mắt hiệu trưởng Chung Ly nhíu một cái:

– Nó không chỉ khoa trương, mà còn ti tiện. Đó là loại ti tiện mà bà không thể tượng tưởng nổi. Sau khi bà thấy một lần, thì sẽ không bao giờ quên.

– Không thể nào!

Hoắc Hồng không tin. Trấn Uy Nguyên Soái là người chính trực, nên con trai chắc không đến mức như thế chứ.

– Sau này bà sẽ biết.

Hiệu trưởng Chung Ly thở dài, rồi nhắc nhở:

– Ồ! Phó hiệu trưởng Trương! Tôi quên nói với anh. Hiệu trưởng Tô Mộc đã truyền lệnh xuống, nhất định không cho Vương Hạo quấy rối ở thành phố số 11, nếu xảy ra chuyện gì, thì kết quả như thế nào thì anh cũng hiểu…

Sắc mặt Trương Trọng Quân càng đen hơn, trong lòng xoắn xuýt. Rốt cuộc ông nên đắc tội Vương Hạo yêu nghiệt, hay không để ý đến mệnh lệnh của Tô Mộc.

Hiệu trưởng Chung Ly thấy thế, trong lòng cười to không ngừng. Tên Trương Trọng Quân này luôn xem thường ông, lần này thì mày chết chắc!

Lúc này, người đẹp chân dài cũng tỉnh táo lại, sau khi cô bị sốc về thân thế của Vương Hạo. Sau đó cô nói nhỏ:

– Hiệu trưởng Chung! Vương Hạo nói cậu ta đã hối lộ ông. Cho nên ở thành phố số 11, cậu ta muốn làm gì thì làm. Cậu ấy còn nói: Món đồ hối lộ có tên là Kích Tình Tứ Xạ.

– Bây giờ, bên ngoài đang đồn ầm chuyện này…

Trong nháy mắt, nụ cười của hiệu trưởng Chung Ly cứng lại, cảm thấy thanh danh cả đời của mình đã bị hủy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.