Vũ Thế Đầu Đệ

Chương 5




Gần bốn giờ sáng lúc trời còn mờ mịt đã bị lão bản triệu ra uống rượu, địa điểm không phải là quán bar sang trọng gần nhà mình hay là câu lạc bộ của hai người, mà lại là quán rượu nhỏ nằm trong con hẻm ở một địa phương phi thường hẻo lánh.

Nhìn con số trên đồng hồ, Hà Trác mơ hồ cảm nhận có việc gì đó đã xảy ra.

Nhận được điện thoại của Thư Cốc Dương, y không nói hai lời bật dậy từ trong ổ chăn ấm áp, mặc xong quần áo rồi lái xe hơi phóng tới địa chỉ Thư Cốc Dương nói đến..

Lúc này, quán rượu chỉ có một khách nhân.

Hà Trác bước nhanh đi tới trước quầy bar, đặt mông ngồi ở chiếc ghế sát bên Thư Cốc Dương.

Thư Cốc Dương chậm rãi giơ lên mắt, rót ra thêm một ly rượu khác đặt trước mặt y, “Theo ta uống một ly.”

“Cốc Dương, xảy ra chuyện gì?”

“Không có việc gì.”

Hà Trác thiếu chút nữa chửi ầm lên, trừng mắt nhìn cái tên bằng hữu kiêm lão bản bên cạnh, nhưng lời chửi mắng đã kịp nuốt trở lại, cầm lấy ly rượu ngửa đầu một hơi cạn sạch, trầm giọng nói, “Cốc Dương, ngươi biết ta nghĩ gì không? Ta nghĩ về chuyện bảy năm trước đây ngươi cũng là như thế này ba bốn giờ sáng lôi ta ra ngoài uống rượu, một lần đó, ngươi nói với ta, ngươi nãi nãi (aka bà nội hay ngoại) bệnh nặng, ngươi bị học viện vũ đạo đuổi học, ra ngoài khiêu vũ để tìm tiền chữa bệnh cho nãi nãi.”

Hắn thở dài một hơi.

“Kỳ thực, từ khi ngươi có tiền, trở thành đại lão bản, ta bắt đầu lo lắng sẽ càng ngày càng xa cách với ngươi. Bất quá ngày hôm nay, ngươi như vậy gọi ta ra ngoài cùng ngươi uống một chén, ta rất thoải mái. Ngươi dù sao vẫn còn xem ta là bằng hữu, mà không phải chỉ là một tổng giám đốc câu lạc bộ giúp ngươi kiếm tiền, nếu là bằng hữu, ngươi có chuyện gì, cứ thoải mái nói cho ta biết, có được hay không?”

Nghe xong những lời xuất phát từ nội tâm chân thật như thế, Thư Cốc Dương vẻ mặt vẫn không thay đổi, ngẩng đầu, nhìn Hà Trác liếc mắt.

“Ta ngày hôm nay đã tới nhà phục vụ tên khách nhân Đồng Ngôn kia.”

“Ngươi thực sự đi?” Hà Trác ngực căng thẳng, “Ngươi phục vụ cậu ấy thế nào a?”

Thư Cốc Dương sắc mặt hơi chuyển, rồi lại im lặng.

Nếu như không muốn nói, vậy sự việc ắt hẳn rất nghiêm trọng…

“Ngươi đánh cậu ấy sao?”

Thư Cốc Dương lắc đầu.

“Ngươi đánh người nhà của cậu ấy sao?”

Thư Cốc Dương lắc đầu.

Hà Trác quả thực bị hắn làm cho tức chết, “Ngươi rốt cuộc là làm cái gì đối với cậu ấy? Ngươi sẽ không giết người ta đó chứ?”

“Ta cùng hắn lên giường.”

“Trên giường! Ngươi là đang nói giỡn sao?” Hà Trác sửng sốt một hồi lâu, hít sâu một hơi, hạ giọng hỏi, “Ngươi phương diện này đều không phải luôn luôn bị khiết phích sao? Lúc trước nhiều nam hài tử như vậy tùy ngươi chọn lựa, ngươi cũng không thích, thế nào lại muốn động vào một vật nhỏ xa lạ như vậy?”

“Đừng hỏi ta, ta không biết!” Thư Cốc Dương điên cuồng vò đầu bứt tóc, “Ta cũng hiểu được chính mình lúc đó nhất định là điên rồi, vì sao có thể làm ra loại sự tình này? Ngươi biết tính tình của ta, ta mở không ít câu lạc bộ, thế nhưng ta chưa bao giờ làm gì xằng bậy cả!”

“Ta biết, ta biết, ngươi không nên kích động —— “

“Ta cho rằng cậu ấy —— ta cho rằng cậu ấy —— “

Liên tục hai lần, Thư Cốc Dương đều lộ ra biểu tình muốn nói rồi lại thôi.

Hà Trác có thể thấy được, bằng hữu này của y xưa nay làm việc luôn có chủ kiến dứt khoát, hiện tại tâm trạng đang cực kì rối loạn.

Chuyện y hiện tại phải làm, chính là khiến hắn tỉnh táo lại.

“Đừng uống nữa, có tâm sự, càng uống càng không thoải mái. Chúng ta tiếp tục trò chuyện, ngươi cho là cậu ấy cái gì?” Hà Trác ngăn cản Thư Cốc Dương tiếp tục uống rượu, thoải mái vỗ vỗ bờ vai của hắn.

Thư Cốc Dương nhìn chằm chằm ly rượu bị Hà Trác cướp đi, qua một lúc lâu, lại buông ra một tiếng thở dài, “Ta cho rằng cậu ấy là loại hổn đản thích tuỳ tiện tìm người lên giường với mình, nên ta nghĩ cùng cậu ấy ngoạn một đêm xem như cũng không có gì, coi như là phục vụ thôi .”

“Hiện tại xã hội thoáng hơn rồi, nếu như là ngươi tình ta nguyện, cái này cũng không có gì, ngươi không nên phiền não nữa.”

“Đều không phải như ngươi tưởng a, ta cũng không biết làm thế nào để giải thích cho người hiểu chuyện phát sinh lúc đó,” Thư Cốc Dương mi tâm níu chặt, “Ta phần lớn thời gian đều điên cuồng hôn cậu ấy, ban đầu cậu ấy cũng đồng ý, bất quá làm được phân nửa lại khóc la đòi từ bỏ, ta căn bản dừng không được nữa, kiên trì làm đến cuối cùng. Về sau nghĩ lại, ta hình như…hình như đã cường bạo cậu ấy.”

“Hư!” Hà Trác lấy làm kinh hãi, “Cốc Dương, nhỏ giọng lại.”

Y thấy chủ quán đang lười biếng đứng đàng xa hút thuốc, bắt đầu đứng lên, từ trong bóp tiền móng ra vài tờ bạc cho chủ gã, thấp giọng nói, “Ta cùng bằng hữu có vài việc riêng cần bàn bạc, phiền ngươi tạm lánh mặt một lát .”

An bài ổn thoả bên ngoài xong, y mới quay về, trầm ngâm một lúc.

“Cốc Dương, ngươi trước không nên nói lung tung. Chính ngươi cũng không rõ có đúng là cường bạo hay không, sự tình phải đợi xử lý rõ ràng, ngươi trước nói cho ta biết, sự tình làm xong rồi, cậu ấy có khóc nháo hay không? Có kêu cứu gì đó hay không?”

Thư Cốc Dương lắc đầu, vô tình nói, “Làm xong thì cậu ấy hôn mê mất, vẫn chưa tỉnh lại, ta làm xong mới phát hiện cậu ấy bị thương, trên đường phố mua một ít thuốc cho cậu ấy dùng. Hà Trác, ta nghĩ cậu ấy có thể là xử nam! Cậu ấy cái gì cũng đều không hiểu, đến trơn tề cũng không có chuẩn bị, nếu như đều không phải lần đầu tiên, sẽ không thụ thương dễ dàng như vậy…”

“Được rồi, Cốc Dương, hãy nghe ta nói, hiện tại vấn đề trọng điểm không phải là cậu ấy có đúng là xử nam hay không, mà là ở chỗ cậu ấy có tự nguyện cùng người lên giường hay không? Ngươi hãy nghe cho kỹ, cường bạo là tội phải ngồi tù, ta hoài nghi cậu ấy là cố tình giăng bẫy để hại ngươi, đừng quên ngươi xưa đâu bằng nay, đối thủ cạnh tranh muốn hại người đâu đâu cũng có.”

“Ta không cảm thấy như vậy.”

“Nếu như ngươi nghĩ đó là một âm mưu, vậy ngươi sẽ không hội bị lừa. Dùng đầu óc nghĩ một chút, cậu ấy vì sao bỗng nhiên từ đầu đã chỉ định ngươi đến nhà phục vụ? Lúc ở trên giường, cậu ấy ban đầu cũng có ý đúng không? Vì sao làm được phân nửa lại bỗng nhiên muốn từ bỏ? Tình huống hiện tại, cậu ấy nếu trở mặt, tùy thời sẽ đến cảnh sát báo án, nói không chừng cậu ấy đã lén lút cất giấu chứng cứ, đến lúc đó đem ngươi ra hầu toà, có thể cho ngươi lập tức thân bại danh liệt.” Hà Trác càng nghĩ càng nghiêm trọng, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc, “Không được, ta còn rất lo lắng, ngươi chính lập tức đi đi Ma Cao, vừa lúc quán rượu ở hải cảng Ma Cao có hội nghị hàng năm, ngươi là lão bản, đi xem có thể cổ vũ sĩ khí. Chuyện bên này cứ yên tâm giao cho ta, ta ngày mai sẽ đi điều tra tên tiểu tử ấy.” (Ông Hà Trác này trí tưởng tượng thiệt là tào lao =.=)

“Không được, ta hẳn là nên lưu lại, ta muốn tự mình đi xem cậu ấy.”

“Tuyệt đối không thể. Thư Cốc Dương, ngươi có xem ta là bằng hữu không? Xem ta là bằng hữu thì phải lúc này nghe lời ta.”

Nhìn gương mặt nghiêm túc của Hà Trác, Thư Cốc Dương trầm mặc một lúc lâu rồi gật đầu.

Dù cho hắn có trở thành đại lão bản lợi hại cỡ nào, mỗi khi gặp phải những việc rắc rối cá nhân, người có thể cho hắn những lời khuyên tốt nhất vẫn chỉ có Hà Trác.

Hắn đồng ý đi Ma Cao, điều tiết lại tâm tình rối như tơ vò của hắn .

Thế nhưng, ở trong lòng, Thư Cốc Dương tuyệt đối, tuyệt đối không hy vọng tất cả những gì xảy ra đêm nay đích, chỉ là âm mưu của một kẻ xấu xa đê tiện.

Thân thể trắng nõn mềm mại kia, nhãn thần trong sáng kia, lúc ấy ngập tràn trong nước mắt chân thật, còn có tiếng rên rỉ câu hồn kia, tuyệt không nên là giả được.

Thực sự là không nên.

Hà Trác tiễn Thư Cốc Dương ra sân bay, đặt chuyến bay sớm nhất, nhìn Thư Cốc Dương vào đến khu vực hải quan rồi mới quay về.

Trời đã bắt đầu hừng sáng, nhà nhà cũng lần lượt rời khỏi chăn ấm, Hà Trác một bên lái xe, một bên suy nghĩ, theo địa chỉ Thư Cốc Dương để lại, đi tìm tiểu tử đầy bí ấn kia.

Thật là, mình thực sự đã lơ là cảnh giác.

Ngày hôm qua lúc lần đầu tiên gặp gỡ, y tuyệt nhiên vẫn tin tưởng đó là một tiểu cừu khả ái.

Hiện tại, Hà Trác bắt đầu hoài nghi ánh mắt nhìn người đã tôi luyện bao năm của mình.

Nhà trọ của Đồng Ngôn nằm trong một con hẻm nhỏ vắng vẻ chật chội, xe của y cũng không thể đậu ở dưới lầu. Hà Trác ở trong lòng rầu rĩ chửi bới một tiếng, để xe ở ngoài đường cái, cầm địa chỉ trên tay bắt đầu đi vào ngõ nhỏ tìm kiếm.

Một cỗ hương thơm ngào ngạt của cơm chiên hoà quyện vào không khí trong lành buổi sớm, nhẹ nhàng lay động khứu giác của y.

Hà Trác trong lòng dâng lên cảm giác thân thiết quen thuộc .

Loại phòng cho thuê cũ nát này, Thư Cốc Dương cùng y đều đã trụ quá, trách không được có cảm giác quen thuộc như thế.

Tìm tìm kiếm kiếm khắp các phòng ở lầu hai, cuối cùng cũng tìm ra số phòng viết trong mẫu giấy, Hà Trác bình tĩnh gõ cửa.

Tiếng đập cửa khấu khấu vào lúc sáng sớm này lại đặc biệt phá lệ vang dội.

Thế nhưng gõ thật lâu, chính là không ai ra mở cửa.

Không phải đã chạy đi tìm tên lão bản chủ mưu đằng sau tranh công đấy chứ? Hay là…đến đồn cảnh sát trình báo rồi?

Hà Trác khẽ nhíu mày.

Tận lực khắc chế cảm giác phiền loạn trong lòng, y hơi siết chặt lại chiếc cà vạt, tiếp tục kiên trì gõ cửa.

Nhưng vẫn không có đáp lại.

Ngay lúc Hà Trác gần như chán nản định quay đầu rời đi, bỗng nhiên nghe bên trong truyền đến thanh âm yếu ớt.

“Ai đấy? Thỉnh chờ một chút…” Theo sau đó là một tiếng rên khẽ, hình như có cái gì ngã trên mặt đất.

Hà Trác dừng bước.

Qua một hồi lâu, cửa phòng chậm rãi mở, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Ngôn so với ngày hôm qua rõ rang tái nhợt hơn dần dần lộ ra.

“Ân? Là Hà tiên sinh sao?” Đồng Ngôn có chút kinh ngạc.

“Là ta.” Hà Trác mỉm cười, ánh mắt nhìn Đồng Ngôn lại mang them vài phần sâu xa phức tạp.

Sách, tiểu gia hỏa này thoạt nhìn hỏng bét.

Còn buồn ngủ, vẻ mặt tiều tụy, đầu tóc hõn loạn, y phục trên người nhìn sơ là biết vừa mới được tuỳ tiện mặc lên, trên chiếc cổ trắng nõn lại loang lỗ dấu hồng ngân kinh tâm động phách, nửa người tựa ở cửa phòng, hình như là muốn đứng không vững.

Nếu đem cái hình dạng này đi báo án bị người cường bạo, hơn nữa lại có vết thương trên người, kết quả nhất định là thập phần đáng tin không cần nghi ngờ.

Cốc Dương, không nghĩ tới cá tính của ngươi như vậy có thể làm ra một hồi cuồng loạn hết một ngày một đêm a.

Bất quá, cũng không thể hoàn toàn trách lão bản của y thiếu định lực, nhìn tiểu cừu khả ái trước mắt, xác thực rất có tiềm năng dụ dỗ người ta phạm tội a.

Phi phi phi!

Hà Trác ngươi đang loạn tưởng cái gì?

“Thực xin lỗi, sớm như vậy đã đánh thức ngươi.”

“Không có, ta cũng vừa mới thức dậy, ngày hôm nay ở trường có lớp, buổi chiều còn muốn giúp…” Đồng Ngôn nhu nhu huyệt Thái Dương đang ẩn ẩn đau, dường như nhớ tới cái gì đó, bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn trong phòng.

Trong nháy mắt, cậu ý thức được Tiểu Suất đã đi.

Trời đã sáng.

Một đêm tuyệt vời đã kết thúc.

Nguyên lai đây chính là kết thúc của cô bé lọ lem lúc mười hai giờ điểm, điểm khác biệt ở đây là, cậu là một tên sinh viên nghèo bỏ tiền mua nửa tiếng đồng hồ xa xỉ.

Tâm thật vắng vẻ a.

“Đồng Ngôn, ta có thể gọi ngươi Đồng Ngôn không?” Hà Trác tươi cười nhìn cậu, “Chuyện tối hôm qua…”

“Nga! Ngươi là đến thu phần tiền còn lại sao?”

“Tiền?”

“Đúng vậy. Tối hôm qua ta đang ngủ, Tiểu Suất có thể không muốn đánh thức ta, nên chưa thu tiền đã đi rồi. Ân, được rồi, nếu như ngươi là đến điều tra về chất lượng phục vụ, thỉnh nhất định thay ta chuyển cáo hắn, hắn phục vụ rất khá…” Nhớ tới chuyện tối hôm qua, lại càm thấy không khỏi ngọt ngào, bất quá, chuyện xấu hổ như thế không thể nói với Hà Trác được, Đồng Ngôn trên khuôn mặt tái nhợt lại xuất hiện một tia đỏ ửng, ngượng ngùng cười cười, “Thật xin lỗi, ta không phải cố ý không trả, ta hiện tại ta đi lấy tiền cho ngươi.”

Hà Trác còn đang sững sờ, Đồng Ngôn đã xoay người trở về phòng, mở ngăn kéo, tìm túi tiền, tìm một hồi lâu, lại hơi nhíu lại mi, khập khiễng trở lại trước mặt Hà Trác.

“Xin lỗi, Hà tiên sinh…” Đồng Ngôn trên mặt mang theo một tia quẫn bách, “Ta… Ta ngày hôm qua kêu tắc xi, trên đường lại xa quá, mất hơn ba trăm ngàn khối, sở dĩ… Ân, một giờ ba mươi vạn, nửa giờ hay mười lăm vạn, giảm mười tám phần trăm còn lại mười hai vạn, ta ngày hôm qua đã đưa sáu vạn, còn thiếu ngươi sáu vạn, ta nơi này có năm mươi tám vạn bảy trăm ngàn khối tiền mặt, là ngày hôm qua tại ngân hàng rút ra, còn có một ngàn ba trăm khối tiền lẻ, còn có lục bách hai mươi khối đích tiền xu, còn kém tám mươi khối…”

Cậu ngẩng đầu nhìn Hà Trác, thử hỏi, “Ta có thể dùng vật thế chấp thay cho tám mươi khối được không? Trong thẻ EasyCard (*) này của ta còn chín mươi khối hơn đó”.

Hà Trác nhìn Đồng Ngôn, một lúc cũng không biết nói cái gì cho phải.

Cảm thấy tâm tính cậu thực thật thà thiện lương, thoáng cái khiến y trong lòng áy náy, nhưng cũng không phải tuyệt đối thả lỏng cảnh giác.

Y thật có điểm hoài nghi, chính mình có đúng hay không vì kinh doanh lời vài đồng bạc, trở nên thay đổi, đương là tổng giám đốc, lại tựa như tên tú ông người đầy mùi tiền?

Đối phương rõ ràng chỉ là một đứa nhỏ khả ái, nếu như biết chính mình đã từng bị Hà Trác nghi ngờ là một tên bụng dạ khó lường chuyên mê hoặc nam nhân trên giường sau đó cắn ngược lại người ta đầy nham hiểm mưu mô, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào.

Y không nên hoài nghi tiểu cừu.

Y hẳn là nên tin tưởng thế giới thực sự tồn tại một người ngây ngô, đơn thuần, không tính toán thiệt hơn giống như tiểu cừu đang đứng trước y đây.

“Ngươi không đồng ý sao?” Đồng Ngôn nhìn Hà Trác sắc mặt đổi tới đổi lui, tỉnh lại một chút, cũng hiểu được yêu cầu của mình đúng là có phần quá mức.

Đúng nga, trên đời này làm gì có khách nhân nào quá phận như cậu, Tiểu Suất đã giảm giá, vô cùng chuyên nghiệp tới nhà phục vụ, còn tặng kèm một hồi phục vụ siêu cấp thoả mãn, siêu cấp “Tính” phúc tặng phẩm.

Mình cư nhiên lại dùng vật thế chấp tầm thường này mà trả phần tiền còn thiếu.

Nếu như chính mình tân tân khổ khổ giúp người khác viết luận văn, chờ tiền công đến dài cổ, mà đối phương thế nhưng lại đưa ra đồ thế chấp cũ nát, chính mình nhất định sẽ đánh cho hắn một trận bất tỉnh nhân sự!

“Na… Không bằng như vậy đi, ngươi trước tiên tạm giữ tấm thẻ này, coi như ta cầm, ta kiếm được tiền liền lập tức trả lại ngươi, Hà tiên sinh, ta bảo chứng…”

“Không cần, chút tiền đó ngươi không cần gấp.”

“Cái gì?” Đồng Ngôn ngây ngẩn cả người, “Thế nhưng ta chỉ mới đưa phân nửa tiền a.”

Hà Trác ở trong lòng âm thầm cười khổ.

Ta giống loại cầm thú ăn tươi nuốt sống người khác vậy sao ? Ngươi đều đã ra cái dạng này rồi, ta sao còn có thể thu tiền của ngươi a?

“Không quan hệ, ta là tổng giám đốc, ta nói không cần là không cần, như vậy đi, lúc trước là giảm mười tám phần trăm, bây giờ… giảm luôn cho ngươi năm mươi phần trăm, có thể đi? Số tiền còn lại ngươi không cần trả.”

“Không thể! Đây là quyền lợi của ngươi!” Đồng Ngôn thái độ bỗng trở nên kịch liệt , khiến Hà Trác một phen giật mình.

Y có điểm trở tay không kịp.

Tiểu cừu không biết vì sao bỗng nhiên sinh khí, đem tiền mặt, tiền xu, thẻ EasyCard tất cả đều bỏ vào tay Hà Trác, trong mắt là một mảnh hừng hực kiên quyết bảo vệ ái nhân, trịnh trọng nói, “Hà tiên sinh, dù ngươi là tổng giám đốc, cũng không có thể tùy tiện hiếp đáp Tiểu Suất như vậy. Hắn là người rất có tài, hắn xứng đáng với cái giá cao như thế, ngươi thế nào lại dám ăn bớt tiền của hắn, ngươi căn bản là không biết trân trọng người tài! Những … này tiền cho ngươi, còn lại tám mươi đồng tiền ta sau này sẽ đem đến trả tận nơi, không tiễn, tái kiến!”

Phanh!

Đóng lại cửa phòng. Hà Trác hai tay đang cầm đống lớn đống nhỏ tiền mặt lẫn tiền xu, còn có thêm cái thẻ sáng chói kia, ngốc lăng lăng nhìn về phía cánh cửa gỗ đã đóng chặt.

Thật lạ nha, tiểu cừu nguyên lai là có thể biến thân a, từ thiếu niên xinh đẹp thanh thuần thành chiến sĩ dũng cảm a!

(*) thẻ EasyCard: là một loại thẻ thông minh dùng trong việc thanh toán do Taipei MRT (Mass Rapid Transit or Metro Rail Transit) hay còn gọi là Hãng Đường Sắt Đài Bắc phát hành. Thẻ được dùng để thanh toán tiền xe buýt và các phương tiện công cộng khác ở Đài Bắc từ tháng 6 năm 2002. Sau này thẻ còn được mở rộng phạm vi để dùng thanh toán trong các cửa hàng tiện lợi hay siêu thị. Chi tiết các bạn có thể vào đây.

Dưới đây là chân dung của em nó :”>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.