Vu Thần Kỷ

Chương 37: Con rối




‘Rống ~~~’!

Cơ Hạo bị hai chiến sĩ Già tộc ngăn lại, quặng nô phụ cận tất cả đều sợ hãi cuộn mình dưới đất, run lẩy bẩy. Gấu béo cả người ** từ trong suối nước lạnh đột ngột nhảy ra, bàn tay gấu to lớn hung hăng hướng một chiến sĩ Già tộc vỗ xuống.

“Gấu béo, tránh ra!”

Khóe mắt Cơ Hạo nhảy dựng, vội vàng hét to một tiếng.

Con mắt nhỏ của gấu béo biến thành một mảng đỏ bừng, khóe miệng phun ra chất nhầy màu trắng, lông rậm toàn thân như kim thép dựng thẳng lên, bàn tay gấu cực lớn mang theo một cơn ác phong, không chút tạm dừng tiếp tục vỗ xuống.

Chiến sĩ Già tộc bị tập kích ngẩng đầu lên, cười nhạo hướng gấu béo liếc xéo một cái. Hắn bước chéo một bước, thân thể khổng lồ mang theo mấy cái tàn ảnh đột ngột đến phía dưới thân thể gấu béo, nắm tay phải mang theo tiếng gió quái dị đánh ở trên cái bụng to tròn của gấu béo.

Thân hình to lớn của gấu béo kèm theo tiếng rú thảm thê lương bay lên, giống như một ngọn núi nhỏ biết bay lao ra xa hơn một dặm, đầu chìm vào trong nước suối lạnh thấu xương. Trong nước suối nhanh chóng nổi lên mảng lớn màu đỏ, thân hình gấu béo chậm rãi nổi lên, theo nước suối chảy xiết trôi xuống dưới, không trôi ra bao xa đã bị mấy tảng đá lớn trong nước suối cản lại.

Khói bụi bốc lên cao mười mấy trượng, mấy chục chiến sĩ Hỏa Nha bộ đóng tại cuối sơn cốc hướng bên này nhanh chóng lao tới.

Xa xa nhìn thấy hai chiến sĩ Già tộc, các chiến sĩ Hỏa Nha bộ đồng thời cất tiếng rống to, phía sau mơ hồ có mảng ánh lửa lớn trào ra. Bọn họ giơ cánh tay, cách vài dặm đã đem trường mâu bên người ném mạnh ra.

Ánh lửa hừng hực quấn quanh ở trên trường mâu gỗ dâu xanh chế thành, mấy chục thanh trường mâu mang theo ánh lửa chói mắt bắn nhanh đến, phong tỏa phương vị hai chiến sĩ Già tộc có thể né tránh.

Chiến sĩ Già tộc cầm mã kiếm quay đầu, hướng Cơ Hạo vẻ mặt nghiêm túc cười một tiếng quái dị, lật tay đem trọng thuẫn treo ở bên hông lấy xuống. Hắn giơ trọng thuẫn, phát ra một thang bậc âm thanh kỳ dị, tấm khiên dày nặng đột nhiên sáng lên loá mắt, mặt khiên phun ra ánh sáng mạnh, hợp thành một tấm khiên ánh sáng đường kính mấy trượng đem hai người gắt gao bảo hộ ở phía dưới.

Trường mâu va chạm thật mạnh ở trên khiên ánh sáng, trong tiếng va chạm đinh tai nhức óc trường mâu vỡ nát, khiên ánh sáng lại chưa dao động chút nào.

Trên mặt khiên thật dày, văn chương quái dị một con mắt màu máu dựng thẳng lơ lửng đỉnh tháp cao tỏa sáng rạng rỡ, con mắt đó tựa như vật còn sống, phóng ra hàn quang màu máu khiến Cơ Hạo không tự chủ được rùng mình.

Một chiến sĩ Già tộc ném chùy xích trong tay, hắn hoạt động đôi tay một phen, vươn bàn tay nhắm mấy chục chiến sĩ Hỏa Nha bộ cuối sơn cốc lao tới, mười ngón đột nhiên giống như gảy tỳ bà cấp tốc búng.

Tiếng vang giòn ‘Bốp bốp’ chợt vang lên, ngón tay chiến sĩ Già tộc kích động không khí, từng điểm chỉ phong to bằng nắm tay gào thét mà ra, giống như bão táp va chạm ở trên người mấy chục chiến sĩ Hỏa Nha bộ.

Đầu, ngực, bụng, tứ chi, thân thể mấy chục chiến sĩ Hỏa Nha bộ kịch liệt run rẩy, trong mỗi một nháy mắt đều có mấy trăm quầng chỉ phong đánh trúng thân thể bọn họ. Bọn họ như cây cỏ nhỏ gầy yếu trong bão táp, kèm theo tiếng cốt cách vỡ vụn rất nhỏ, bọn họ hộc máu bay lên cao cao, bị vô số chỉ phong va chạm mãnh liệt, nhẹ nhàng hướng về phía sau bay đi.

“Không chịu nổi một đòn! Thực khiến ta thất vọng, lần này chúng ta thật đúng là không gặp được mấy đối thủ đáng giá chúng ta nghiêm túc.”

Chiến sĩ Già tộc ra tay dừng lại, mười ngón của hắn bốc ra hơi nóng nghi ngút mắt thường có thể thấy được, đây là ngón tay hắn kịch liệt ma sát với không khí dẫn phát nhiệt độ cao.

Cơ Hạo nghiến chặt răng nhìn hai kẻ địch đáng sợ này.

Tấm khiên nặng kia thì thôi, đơn giản là một pháp khí lực phòng ngự kinh người. Nhưng gã kia nháy mắt đánh bại mấy chục chiến sĩ tinh nhuệ Hỏa Nha bộ, Cơ Hạo chưa thể từ trên người hắn cảm nhận được một chút pháp lực dao động nào, hắn là thuần túy dựa vào lực lượng thân thể kích động không khí, đã đem mấy chục chiến sĩ Hỏa Nha bộ thoải mái đánh tan.

Nha Công hơi giang cánh ra, trong con ngươi màu đỏ tươi hiện lên một mảng hàn ý, móng vuốt bấu chặt ở trên vai Cơ Hạo hơi nhúc nhích một chút.

Đưa tay vỗ vỗ Nha Công, Cơ Hạo khẽ lắc lắc đầu. Từ nhỏ đã ở cùng Nha Công, Cơ Hạo hiểu vừa rồi Nha Công khác thường đại biểu cho cái gì.

Trong rừng rậm có kẻ địch so với hai chiến sĩ Già tộc này càng cường đại đáng sợ hơn nữa, Nha Công vừa rồi một mực chưa ra tay, chính là đang phòng bị kẻ địch đó.

“Các ngươi rất cường đại, nhưng nơi này là địa bàn của Hỏa Nha bộ chúng ta.” Cơ Hạo nhìn hai kẻ địch ngay cả thở dốc cũng chưa thở một tiếng, nghiêm trang nói: “Mặc kệ các ngươi đến từ nơi nào, các ngươi đã xâm nhập lãnh địa Hỏa Nha chúng ta bộ, các ngươi...”

Chiến sĩ Già tộc cầm trọng thuẫn mã kiếm ngắt lời Cơ Hạo, bốn mắt của hắn lóe ra hàn quang, nhìn Cơ Hạo từ trên xuống dưới: “Nơi này cách lãnh địa trung tâm của Hỏa Nha bộ cực kỳ xa xôi, chúng ta cũng không lo bộ tộc các ngươi trả thù. Muốn kéo dài thời gian sao? Tiểu gia hỏa, không thể không nói biểu hiện của ngươi làm chúng ta giật mình, sự khôn vặt không đáng kể của ngươi, sẽ làm ngươi trở nên càng thêm đáng giá!”

Một chiến sĩ Già tộc khác nhặt lên binh khí của mình, dùng sức vung một cái sau đó nhếch miệng cười nói: “Ngươi sẽ rất đáng giá, ta tựa như đã thấy được từng túi từng túi tiền tài cùng ngọc, chúng ta có thể có thoải mái, khoái hoạt một đoạn thời gian rất dài.”

Lãnh Khê cốc toàn bộ lưu thủ chiến sĩ đều bị đánh bại, đám đông đám đông dã man xâm nhập Lãnh Khê cốc.

Đám dã man hoàn toàn không có bất cứ kỷ luật gì đáng nói kia giống như một đàn dã thú, sau khi lao vào sơn cốc liền bắt đầu phá hoại xung quanh.

Nhờ phúc của mấy tộc nhân nọ của Cơ Xu, trong Lãnh Khê cốc không có thứ gì đáng để cướp. Lương thực, công cụ vân vân tất cả đều không có. Đám dã man lục lọi một phen, cuối cùng đem lực chú ý đặt ở trên người những quặng nô cuộn mình dưới đất.

“Thịt, thịt thơm phức!” Đám dã man xoa tay đi về phía những quặng nô. Đánh giết một trận, bọn hắn đã rất đói. Đối với dã man tất cả vật còn sống đều có thể đem làm thức ăn mà nói, những quặng nô không sức phản kháng kia chính là thức ăn hương vị ngọt ngào nhất.

Tiếng ma sát rất nhỏ từ xa xa truyền đến, theo tiếng cành lá gãy, ba tạo vật kim loại to lớn từ trong rừng rậm bước nhanh đi ra.

Cơ Hạo kinh hãi nhìn ba đại gia hỏa toàn thân lóng lánh hàn quang đó ——đại gia hỏa đen sì giống con nhện, thân thể chủ yếu chính giữa có kích cỡ hai ba trượng, tám chi dài gần mười trượng, chi thật dài khiến chúng nó hành động như gió tốc độ nhanh tới kinh người.

Ba con nhện kim loại to lớn này công nghệ tinh mỹ tuyệt luân, trừ thể tích đặc biệt to lớn, trên kết cấu hoàn toàn xấp xỉ với nhện thật. Khi chúng nó hành động, trong cơ thể mơ hồ có tiếng kim loại ma sát nhỏ phát ra, trên chi thật dài cũng không ngừng hiện lên một luồng sáng ảm đạm.

Rất nhanh ba con nhện kim loại này đã xâm nhập Lãnh Khê cốc, chúng nó há mồm phát ra tiếng kêu bén nhọn, dã man phụ cận đều kêu lên quái dị bịt kín tai, ở dưới con nhện kim loại xua đuổi, bọn hắn không còn để ý tới săn ăn những quặng nô kia, một đám bỏ chạy thật xa.

Ba đại gia hỏa một đường xua tan dã man, rất nhanh đã đi tới phía sau Cơ Hạo.

Chúng nó chậm rãi hạ thấp thân thể, khoang bụng con nhện kim loại chính giữa đột nhiên tách ra một khe hở, một thanh âm âm lãnh u ám vang lên.

“Đem toàn bộ tù binh trói hết lại. Hiện tại chỉ cần chờ bọn người ra ngoài trở về, đem bọn hắn cũng thu thập hết, chúng ta sẽ có một lần săn bắn hoàn mỹ.”

Hơi dừng một chút, thanh âm này khẽ cười nói: “Không uổng công chúng ta đợi hơn một tháng ở trong rừng rậm chết tiệt, lần thu hoạch này khiến ta quá hài lòng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.