Vu Thần Kỷ

Chương 22: Khương tuyết




“Nha đầu thối!”

Nhìn đoản đao xanh lam rõ ràng bôi kịch độc, Cơ Hạo cố nén đau đớn ở ngực, hai tay giống như cá bơi đánh ra. Năm ngón tay của tay trái ở trên cổ tay thiếu nữ vuốt một cái, xương cổ tay thiếu nữ ‘rắc’ trật khớp, bàn tay bất lực buông xuống. Tay phải Cơ Hạo tiến quân thần tốc, nhanh như tia chớp đáp xuống ngực thiếu nữ, năm ngón tay mở ra, một cơn bão táp từ lòng bàn tay bắn nhanh ra.

Trong tiểu viện có một tiếng nổ, mảng ánh lửa to lớn từ lòng bàn tay Cơ Hạo phun ra, thiếu nữ kêu đau một tiếng, trong cái miệng nhỏ môi anh đào phun ra một dòng máu tươi, trên giáp mềm da thú chú văn rậm rạp màu vàng hiện lên, một luồng đại địa lực hùng hậu cứng rắn bao lấy thân thể nhỏ nhắn của nàng.

Cơ Hạo một đòn đánh bị thương thiếu nữ, sát chiêu theo nhau mà đến bị chú văn phòng hộ trên giáp mềm ngăn cản, năm ngón tay đánh ở trên quầng sáng màu vàng bắn ra mảng lớn đốm lửa, lại không thể thương tổn thiếu nữ mảy may.

Thiếu nữ hoảng hốt lui lại, Cơ Hạo kêu khẽ một tiếng nhảy bật lên, nhìn chằm chằm đối phương sải bước lao tới.

Mặt đất mơ hồ run rẩy, Cơ Hạo mỗi một bước đạp ở trên đất đều kéo theo mặt đất phạm vi mấy trượng run run giống như nước gợn. Bộ pháp của thiếu nữ bị mặt đất chấn động đảo loạn, hai chân thác loạn một trận, hai cái chân nhỏ vấp vào nhau, chật vật vô cùng ngã xuống đất.

Hoảng sợ thất sắc nhìn thoáng qua giáp mềm da thú cháy khét trước ngực, thiếu nữ nhìn Cơ Hạo đằng đằng sát khí lớn tiếng quát: “Ta là Tất Phương bộ Khương Tuyết, cha ta là Tất Phương bộ trưởng lão Khương Truật, ngươi tiểu tử ti tiện này, ngươi dám đả thương ta?”

Cơ Hạo nghe xong Khương Tuyết nói, ánh mắt hơi co lại, nhưng vẫn sải bước hướng nàng tới gần, trong miệng càng không ngừng niệm tụng vu chú bí truyền của Hỏa Nha bộ.

Ở Nam hoang, khác biệt giữa vu tế cùng trưởng lão các bộ tộc rất mơ hồ, rất nhiều lúc, một số lão nhân tu vi cường hãn là kiêm nhiệm hai chức vị.

Nhưng nói chung, vu tế chuyên thông quỷ thần, tổ linh, tinh nghiên các loại vu thuật quỷ bí mà cường đại, là sức chiến đấu đỉnh phong nhất của bộ lạc.

Mà trưởng lão chuyên trách quản lý tộc nhân, phụ trách bình định tranh chấp thường ngày của bộ lạc, phân phối con mồi của bộ lạc, tóm lại chính là phụ trách công việc hành chính cụ thể của bộ tộc. Từ trên địa vị mà nói, vu tế chuyên trách so với trưởng lão bộ lạc cao hơn nửa bậc, nhưng trưởng lão bộ tộc cũng là nhân vật quyền thế cao nhất của một bộ lạc.

Phụ thân Khương Tuyết là trưởng lão Tất Phương bộ?

“Phụ thân ngươi là trưởng lão Tất Phương bộ thì sao?” Cơ Hạo bước dài vài cái lao đến trước mặt Khương Tuyết, cúi đầu quan sát nàng lớn tiếng quát: “Dựa theo quy củ Nam hoang, ngươi không được mời, xâm nhập sân nhà ta, ta giết ngươi cũng là thiên kinh địa nghĩa!”

“Ngươi dám!” Khương Tuyết hốt hoảng kêu to, khóe mắt đuôi lông mày đầy sát khí xông lên: “Cha ta là Khương Truật, trưởng lão đứng thứ mười Tất Phương bộ, ngươi dám động vào một sợi tóc của ta sao?”

Thở dốc một tiếng, Khương Tuyết lớn tiếng quát: “Ngươi đã giết Cơ Võ, hắn năm trước vừa mới đính hôn với ta! Ngươi giết hắn, ta báo thù cho hắn, cũng là thiên kinh địa nghĩa!”

‘Hả’, Cơ Hạo nhíu mày kinh ngạc kêu một tiếng. Nha đầu này khí thế hùng hổ xâm nhập sân nhà mình, thừa dịp mình và hư ảnh trao đổi hạ sát thủ, là báo thù cho Cơ Võ ma quỷ kia?

“Giết chết Cơ Võ là phụ thân Cơ Xu, là hắn tự tay xử lý Cơ Võ, có gì quan hệ với ta?” Cơ Hạo chỉ vào Khương Tuyết lớn tiếng quát: “Nha đầu thối, ngươi lấy cớ báo thù căn bản không thành lập được. Ta hôm nay giết ngươi, cho dù ầm ĩ đến trước mặt trưởng lão Tất Phương bộ các ngươi, ta cũng có đạo lý.”

Khương Tuyết biến sắc, sau đó chợt kinh hỉ vạn phần cười lên.

Trong lòng Cơ Hạo khẽ động, phía sau đột nhiên một cơn ác phong đánh úp lại, hai tay hắn kết ấn niệm tụng một tiếng chú ngữ, thân thể giống như bấc đèn thiêu đốt nổ tung, hóa thành vô số điểm ánh lửa nháy mắt đến ngoài bảy tám trượng, sau đó ánh lửa hướng vào phía trong hợp lại, bóng người Cơ Hạo một lần nữa hiện ra.

Vừa rồi một gã đại hán tinh tráng áp chế gấu béo kinh ngạc đứng ở chỗ vừa rồi của Cơ Hạo, một thanh tinh cương trường kiếm trong tay đâm chéo ra. Nếu không phải Cơ Hạo né tránh nhanh, một kiếm này hẳn là vừa lúc xuyên thủng trái tim hắn.

Nhưng Cơ Hạo né tránh quá nhanh, nhanh đến mức Khương Tuyết cùng đại hán này đều không thấy rõ hắn rốt cuộc là tránh như thế nào.

“Ngươi chỉ là một Vu Nhân nho nhỏ!” Đại hán kinh hãi vạn phần kêu toáng lên: “Ta chính là chiến sĩ Tiểu Vu Cảnh đỉnh phong, ta đánh lén sau lưng ngươi, ta thế mà lại thất thủ? Khốn kiếp, nghe nói ngươi là thiên tài kiệt xuất nhất Hỏa Nha bộ ngàn năm qua?”

Khương Tuyết vạn phần ghen tị nhìn Cơ Hạo.

Vừa rồi thân thể Cơ Hạo hóa thành vô số điểm lửa, thân thể từ thực chất hóa thành hư ảnh nháy mắt chạy trốn, đây rõ ràng là một môn vu pháp bí thuật cực kỳ tinh thâm.

Muốn thi triển vu pháp, ít nhất cũng cần là vu tế Tiểu Vu Cảnh mới có thể làm được, các chiến sĩ kia không có thiên phú vu tế, cho dù có lực lượng cường đại phá núi vẫn không thể thuận lợi thi triển ra vu thuật thần bí mà cường đại.

Nhưng Cơ Hạo rõ ràng chỉ là một Vu Nhân nho nhỏ, Vu Nhân ngay cả huyết mạch lực cũng còn chưa kích hoạt, hắn lại có thể thi triển ra bí thuật vu pháp?

Gương mặt xinh đẹp của Khương Tuyết vặn vẹo từng đợt, đôi môi đỏ tươi biến thành một mảng trắng bệch, giống như nhìn thấy kẻ thù sinh tử tức giận nhìn Cơ Hạo: “Ngươi, sao có thể? Khương Tuyết ta mới là thiên tài Tất Phương bộ, ta đã là Vu Nhân cảnh tầng mười hai đỉnh phong, nhưng ta cũng không thể...”

Cơ Hạo kinh ngạc nhìn Khương Tuyết một cái, nữ nhân xuống tay độc này này thế mà lại có thực lực Vu Nhân cảnh tầng mười hai đỉnh phong?

Xem bộ dáng nhỏ bé của nàng, nàng so với Cơ Xu còn nhỏ hơn một hai tuổi, nhưng nàng lại có được thực lực cường hãn như vậy? Tất Phương bộ không hổ là một trong các bộ lạc cường đại nhất Nam hoang, con cái trưởng lão Tất Phương bộ hưởng thụ tài nguyên cũng không phải tộc nhân Hỏa Nha bộ có thể tưởng tượng.

“Bọn họ đều nói như vậy, ta là tộc nhân Hỏa Nha bộ ngàn năm qua có hi vọng trở thành Vu Vương nhất.” Cơ Hạo rất kiêu ngạo liếc Khương Tuyết một cái: “Ta vừa mới sinh ra ba tháng, đã theo các vu tế học tập các loại bí pháp vu thuật, ta lúc ba tuổi đã thuận lợi thi triển vu thuật đầu tiên ‘Tụ tập độc trùng’.”

Cười ngạo nghễ, Cơ Hạo lạnh lùng nói: “Cho nên, ngươi dẫn người xâm nhập sân nhà ta đánh lén ta, là Tất Phương bộ muốn chèn ép Hỏa Nha bộ chúng ta sao? Là Tất Phương bộ muốn bóp chết Hỏa Nha bộ chúng ta xuất hiện Vu Vương sao? Chuyện này, các vu tế Hỏa Nha bộ chúng ta sẽ không dễ dàng buông tha.”

Khương Tuyết chợt biến sắc, nàng kinh hoảng nhìn Cơ Hạo một cái, nghiến răng nhảy dựng lên, ánh mắt lóe lên không biết đang nghĩ cái gì.

Cơ Hạo lấy cớ hợp tình hợp lý, bất cứ sự tình gì chỉ cần liên lụy đến xung đột lợi ích của hai bộ tộc cường đại, vậy đều sẽ biến thành chuyện lớn bằng trời.

Khương Tuyết bị Cơ Hạo dùng lời lẽ nắm chặt, nàng chưa bao giờ gặp loại chuyện này, trong lúc nhất thời rối loạn đầu trận tuyến, cũng không biết nên đáp lời như thế nào.

Gấu béo ở phía sau ra sức giãy dụa, mất đi một chiến sĩ Tiểu Vu Cảnh đỉnh phong áp chế, mấy tráng hán khác càng lúc càng khó áp chế gấu béo.

Đột nhiên nghe thấy gấu béo gầm lên giận dữ, hai đại hán kêu lên quái dị bị nó hất bay thật xa. Còn chưa đứng dậy, đôi tay gấu to lớn của gấu béo giống như ngọn núi nhỏ vỗ xuống, đem hai tráng hán bên người nó đánh cho ngực lõm xuống, hộc ngụm máu to bay rất xa.

Gấu béo lắc lư thân thể mập mạp chậm rãi đứng dậy, giơ lên cao cao tay gấu hướng tới Khương Tuyết rống to ‘ngao ngao’, trong miệng không ngừng chảy ra nước dãi dinh dính. Giờ khắc này, gấu béo triệt để phát uy, hai con mắt nho nhỏ biến thành một mảng đỏ bừng.

“Cơ Hạo, Khương Tuyết ta sẽ không tha cho ngươi.” Khương Tuyết nghiến chặt răng tức giận nhìn Cơ Hạo: “Hôm nay ta không phải tới tìm ngươi báo thù, ta chỉ là đại biểu cô cô ta Khương Dao tới thăm a ba cùng a mỗ bị thương của ngươi.”

Cười lạnh một tiếng, Khương Tuyết âm trầm nói: “Ta ý tốt tới nhà thăm bệnh nhân, ngươi ngược lại để chiến thú nhà mình đả thương hộ vệ của ta. Chuyện này, ta sẽ hướng cô cô ta bọn họ nói tới.”

Ánh sáng của giáp mềm da thú trên người ảm đạm xuống, Khương Tuyết nghiến răng, một bước một quay đầu tức giận nhìn Cơ Hạo, mang theo mấy gã hộ vệ sắc mặt khó coi đi ra khỏi sân.

Cơ Hạo nhìn bóng lưng Khương Tuyết, trong lòng trầm trọng đến cực điểm.

Tế tổ đại điển còn chưa chấm dứt, Cơ Xu còn chưa chính thức trở thành thủ lĩnh chiến sĩ của bộ tộc, chèn ép và trả thù đã bắt đầu sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.