Vu Thần Kỷ

Chương 1902: Đi xa (2)




“Đánh trận sao, thú vị nhất... Ở Đại Hạ, không ai dám động thủ với Man Man, thật không có ý nghĩa. Vẫn là đi ra ngoài tìm những người to gan bắt nạt mới thú vị!”

“Lại nói, Bàn Cổ thế giới này chỉ chút đồ như vậy, cũng nhìn phát chán rồi, vẫn là tìm chút đồ chơi mới lạ mới thú vị chứ!”

Cơ Hạo đi tới bên người Thiếu Ti, một tay nắm lấy tay Thiếu Ti, một tay chộp lấy Man Man, sóng vai đi về phía xa xa.

“Nhưng, Man Man à, một ngày nào đó, muội sẽ nhớ Bàn Cổ thế giới.” Tiếng cười Cơ Hạo theo gió xa xa truyền đến: “Đến lúc đó, muội không khóc nhè mới là... Dù sao, ta cũng không biết khi nào mới có thể trở về, mới có thể trở về đây! Vận khí tốt, có lẽ một hai trăm năm, vận khí không tốt thì sao... Ai biết được? Cái đó thật sự là trời mới biết.”

Ngoài thành Bồ Phản, một đội ngũ quy mô khổng lồ lẳng lặng chờ Cơ Hạo.

Nha Công mang theo Kim Ô đạo binh số lượng đông đảo.

Hạ Mễ mang theo một đám thuỷ tộc tinh nhuệ được lựa chọn kỹ càng.

Vô Chi Kỳ và Viên Lực quản hạt một đoàn sơn tinh thủy quái cổ quái.

Hành La Quân, lão thạch và lão thụ quái bạn cũ của Cơ Hạo ở rừng rậm Nam Hoang xen lẫn trong đám người, Hành La Quân ngồi ở trên đầu cành của lão thụ quái, vừa gặm trái cây, vừa dùng hột hướng tới lão thạch đầu ném loạn, vỏ trái cây hột rơi đầy đất.

Phong Hành kéo cái tay nhỏ nhắn của Da Ma Sam Gia, vẻ mặt trấn định tự nhiên hạnh phúc, cười ha ha đứng ở một bên.

Bụng Da Ma Sam Gia đã nhô lên cao cao, nàng cũng mang theo nụ cười hiền thục, một bàn tay nhẹ nhàng đặt ở trên bụng. Ở phía sau Da Ma Sam Gia, đám dị tộc năm đó bị Cơ Hạo bắt sống trở thành tù binh, lại may mắn dựa vào Cơ Hạo che chở thoát khỏi Bàn Ngu cắn nuốt, mặt đang đen sì đứng ở nơi đó.

Rất hiển nhiên, bọn họ không muốn theo Cơ Hạo rời khỏi Bàn Cổ thế giới.

Bàn Cổ thế giới chim hót hoa thơm, sản vật tốt tươi, hơn nữa an bình tường hòa có thể an cư lạc nghiệp, cuộc sống bình yên, ai còn muốn bước vào hỗn độn mênh mông, một lần nữa xóc nảy lưu lạc không biết ngày mai như thế nào chứ?

Các quý tộc dị tộc này, bọn họ là người đã hưởng thụ quen, bọn họ làm sao nỡ từ bỏ cuộc sống hậu đãi của Bàn Cổ thế giới?

Nhưng nắm đấm lớn là đại gia!

Nhìn Vũ Mục cười ha ha đứng một bên giám sát bọn họ, lại nhìn nhìn Nghệ Địa nóng lòng muốn thử không ngừng kéo cung cài tên, còn có Thái Ti vẻ mặt mơ mơ màng màng đứng ở một bên ngáp...

Đám dị tộc tâm không cam tình không nguyện cay đắng cúi đầu, không có một ai dám nói chuyện!

Dù sao Bàn Ngu cũng bị Cơ Hạo trấn áp phong ấn rồi, bọn họ còn dám nói cái gì? Bọn họ thật ra trong lòng biết rõ, Cơ Hạo sao có thể đem bọn họ để lại Bàn Cổ thế giới ‘chỉ thuộc về nhân tộc Đại Hạ’?

Không thấy đám long tộc, phượng tộc kia cũng bắt đầu di dời rồi sao? Trừ lưu lại tứ hải long vương còn có tứ phương phượng chủ, chủ lực khác của long tộc, phượng tộc đã phân biệt ngắm chuẩn một thế giới phụ cận Bàn Cổ thế giới, bắt đầu hướng hai cái thế giới đó di dời, xâm lược!

Dòng dõi Bàn Cổ thuần túy cũng không dám cạnh tranh đại thế với nhân tộc, ngoan ngoãn rời khỏi Bàn Cổ thế giới, bọn họ đám dị tộc này... Trừ đi, còn có thể như thế nào?

Đám đông tộc nhân Kim Ô bộ, Chúc Dung bộ đứng xa xa ở một bên, lẳng lặng nhìn bên này.

Chúc Dung Thị, Cơ Hạ và Thanh Phục, còn có một đám thân nhân bạn bè của Cơ Hạo, toàn bộ mọi người lẳng lặng nhìn bên này. Bọn họ biết Cơ Hạo muốn rời khỏi, bọn họ không biết Cơ Hạo vì sao phải rời khỏi.

Nhưng chưa có ai đưa ra dị nghị, nay Cơ Hạo bất luận làm gì, nói cái gì, mỗi tiếng nói cử động đều đủ để ảnh hưởng đại thế Bàn Cổ thế giới. Cho nên, chưa có ai đưa ra dị nghị, chưa có ai khuyên bảo Cơ Hạo bất cứ một câu nào, bởi vì bọn họ biết, việc Cơ Hạo làm, tất nhiên là có nguyên nhân.

Cơ Hạo kéo Thiếu Ti và Man Man chậm rãi hướng phía một đám người thân bạn bè đi đến.

Ba người quỳ xuống đất, hướng Chúc Dung Thị, Cơ Hạ và Thanh Phục phân biệt lễ bái hành lễ. Cơ Hạ và Thanh Phục phân biệt đưa tay đặt ở đỉnh đầu bọn họ, dựa theo truyền thống Nam Hoang, hướng thiên địa thần linh cầu nguyện, giúp ba người cầu phúc.

Chúc Dung Thị dứt khoát hóa thân làm một ngọn lửa, vòng quanh Cơ Hạo, Thiếu Ti và Man Man nhảy lên điệu nhảy hiến tế câu thông thiên địa của nguyên thủy thần tộc thời thái cổ.

Từng luồng lực lượng thiên địa không ngừng hướng Chúc Dung Thị hội tụ đến, tộc nhân Chúc Dung thị, Kim Ô bộ ở xung quanh đồng thời hát lên ca dao hiến tế cổ xưa.

.........

Thiên Địa Kim Kiều đã hòa hợp một thể với Đông Hoàng Xa Liễn, ở dưới pháp lực cường đại của Cơ Hạo thúc dục, Đông Hoàng Xa Liễn hóa thành một tòa thành trì to lớn phạm vi mấy vạn dặm, chở một đám tùy tùng, chở mấy trăm vạn quý tộc dị tộc tâm không cam tình không nguyện lao vào Hồng Mông hỗn độn.

Bàn Cổ thế giới đã ở phía sau, Thiên Địa Kim Kiều cùng Đông Hoàng Xa Liễn liên thủ chạy như bay, trong nháy mắt đã là mấy vạn ức dặm.

Phi hành như thế suốt một tháng, hướng phía sau nhìn lại, Bàn Cổ thế giới vẫn khổng lồ, thể tích trong tầm nhìn chưa thu nhỏ lại một chút nào.

Đã trải qua một trận chiến với Bàn Ngu, Bàn Cổ thế giới nhận được thế giới bổn nguyên lực khổng lồ vô cùng, Bàn Cổ thế giới tiến vào giai đoạn tăng trưởng nhanh chóng cực kỳ đáng sợ, mỗi một ngày lãnh thổ Bàn Cổ thế giới đều hướng ra phía ngoài khuếch trương con số khổng lồ mấy trăm triệu dặm, toàn bộ thế giới đang trở nên càng thêm thần kỳ mỹ lệ.

Vô số quý tộc dị tộc đứng ở rìa xe kéo, khóc sướt mướt nhìn Bàn Cổ thế giới đi xa.

Bọn họ thật sự không thể lý giải, lấy thực lực Cơ Hạo hiện nay, còn có vô thượng công huân hắn lập được, hắn nên ở lại Bàn Cổ thế giới tận tình hưởng thụ, cao cao tại thượng nắm giữ tất cả, hắn vì sao phải dẫn nhiều tùy tùng như vậy, ngu ngốc chạy vào Hồng Mông?

Hồng Mông hỗn độn này có gì tốt? Vô lượng phiêu lưu, vô số nguy cơ, chỉ có các quý tộc dị tộc này mới biết được, đi xa ở trong hỗn độn là chuyện buồn tẻ chán nản cỡ nào, nguy hiểm cỡ nào! Trong lịch sử, các quý tộc dị tộc viễn chinh, đều là dùng thi thể chồng chất như núi trải thành con dường!

Chợt xe kéo ngừng lại, một lực lượng nhu hòa chặn lại chiếc xe kéo khổng lồ.

Thần quang bảy màu lóe lên, Oa Linh và Phục Hy uốn lượn thân rắn thật dài, chậm rãi từ trong thần quang bảy màu đi ra.

Cơ Hạo vội vàng nghênh đón, nghiêm nghị hướng Oa Linh, Phục Hy hành lễ tham kiến.

Phục Hy cười ha ha nhìn Cơ Hạo chậm rãi gật đầu, trong mắt tràn đầy ý vui mừng.

Oa Linh thì chậm rãi tới trước mặt Cơ Hạo, nàng ghé đến trước mặt Cơ Hạo, đôi mắt như ánh sao chăm chú nhìn mắt Cơ Hạo. Nàng tựa như xuyên thấu qua mắt Cơ Hạo, thấy được hư ảnh nào đó không nói một lời trong thần hồn không gian.

“Đi nhanh về nhanh... Sớm ngày tìm được thứ muốn tìm... Dù sao Bàn Cổ thế giới, chỉ thuộc về Bàn Cổ!”

Oa Linh vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Cơ Hạo.

Thần quang bảy màu hiện lên, Oa Linh và Phục Hy như lúc bọn họ đến, lặng yên không một tiếng động rời khỏi.

Đông Hoàng Xa Liễn tung lên một luồng ánh sáng màu vàng lao về phía sâu trong hỗn độn, Cơ Hạo đứng ở đỉnh chóp xe kéo, lẳng lặng nhìn hỗn độn triều tịch vô biên vô hạn ở bốn phương tám hướng.

“Được rồi, lão già, hiện tại chúng ta chính thức xuất phát rồi... Tìm được một cái thế giới phôi thai đủ để chịu tải chút mảnh vỡ chân linh lạc ấn đó của ngươi, khiến ngươi một lần nữa trưởng thành... Ài, đây thật đúng là công việc thử vận may!”

“Ngươi nói, ta cần khi nào mới có thể trở lại Bàn Cổ thế giới? Khi đó, a cha ta, a nương ta, bọn họ khẳng định là không còn nữa... Ta có thể nhìn thấy, đó là tộc nhân bao nhiêu đời sau này của ta.”

“Hy vọng khi đó, bọn họ còn có thể nhớ rõ tên của ta!”

“Hy vọng khi đó, chuyện xưa của ta cho dù biến thành thần thoại, bọn họ vẫn có thể nhớ rõ tên của ta!”

“Hy vọng khi đó, huyết mạch tộc nhân của ta vẫn đang truyền thừa sinh sản, bằng hữu của ta, người thân của ta, tên của bọn họ vẫn như hồng hoang tinh thần trên bầu trời, còn có thể rạng rỡ tỏa sáng ở trong tinh không Bàn Cổ thế giới!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.