Vu Sắc Mỹ Túy

Chương 214: Chứng cứ không tồn tại




-------------

Nhà hàng này rất nổi tiếng, khung cảnh thoải mái, lúc này khách khứa không nhiều lắm, Amy Lee thỉnh thoảng sẽ đến nơi này để dùng bữa, hôm nay hắn và một người bạn của hắn cùng nhau đến đây, vừa ngồi xuống thì bỗng nhiên bị một người từ đằng sau túm lấy, “Là ai?” hắn xoay đầu lại nhìn.

“FBI.” Reid xuất ra thẻ căn cước, nhân viên bảo vệ nhà hàng lập tức lui ra, khách khứa ở xung quanh liên tiếp ngóc đầu nhìn, Amy Lee không kịp kháng cự thì đã bị kéo vào gian phòng bên trong.

“Bạn của ta vẫn còn ở bên ngoài, ngươi làm cái gì vậy? Tốt xấu gì thì ta cũng là một người có tiếng, ngươi làm như vậy chẳng phải là muốn làm cho ta bị mất mặt hay sao, ngươi là FBI mà lại làm như vậy, ngươi đối đãi với công dân nộp thuế đầy đủ như thế này hay sao?” Amy Lee ầm ĩ lên án Reid, cửa sau lưng vừa đóng lại, hắn xoay người thì liền nhìn thấy không riêng gì Reid, ở trước mặt còn có hai người.

Thức ăn trên bàn đã ăn gần hết, Vu Duy Thiển buông khăn ăn, hắn ngồi yên tại chỗ, trên tường treo một bức tranh của danh họa Savaldor Dali, chiếc đồng hồ đang chảy ra trên bức tranh, đương nhiên đây chỉ là bản sao, nhưng nó lại nổi bật trên giấy dán tường màu xanh xám làm cho người ta có cảm giác siêu thực.

“Nói chung không có ai lại nói dối mà không có mục đích.” Không lãng phí thời gian, Vu Duy Thiển nhìn người thanh niên trước mặt, từ đùa cợt trở thành lãnh khốc, Amy Lee không khỏi lui ra sau vài bước.

“Ngươi nghe được chuyện của ta từ nơi nào, đừng nói với ta là ngươi đang nằm mơ.” Giọng nói không hề phập phồng, ngữ điệu lạnh lùng cứng rắn làm cho bầu không khí trong phòng trở nên trầm trọng và đầy áp lực, Amy Lee đứng ở giữa, đường lui bị Reid chặn lại, biểu cảm hiện lên trên mặt trong chốc lát, đôi môi giật giật chưa nói ra được một chữ nào.

“Ngươi không nói lời nào là muốn giỡn mặt hay sao? Được, đã lâu rồi ta không chơi.” Lê Khải Liệt cầm lấy một cái ly, xoảng, một tiếng giòn rụm vang lên, miểng chai văng ra từng mảnh, hắn ngắm nghía hình dạng không còn hoàn chỉnh của chiếc ly, “Đường cong này rất khớp với cổ tay của ngươi, cứ như vậy mà ấn xuống thì còn dễ dàng hơn dùng dao, có muốn thử xem hay không?”

Một ngọn lửa âm u bập bùng trong mắt của Lê Khải Liệt, Amy Lee nói dối đã tạo nên ảnh hưởng không nhỏ đối với hắn và Vu Duy Thiển, hắn làm sao có thể dễ dàng buông tha cho đối phương? Cầm cái ly bị đập bể rồi bước qua, hắn tiến đến một bước thì Amy Lee lại lui về sau một chút.

“Đừng….đừng đùa, FBI đang ở ngay đây, ngươi là Miracle Leo, ngươi làm sao có thể–” Cố ý làm dịu đi không khí nhưng đến khi bị vũ khí sắc bén kề sát thì hắn liền dừng lại, Amy Lee tận mắt nhìn thấy miếng miểng chai bén nhọn đang di chuyển đến cổ tay.

“Ta không biết các ngươi muốn cái gì!” Hắn vội hô lên, trên trán toát mồ hôi hột, “Ta nói đều là sự thật, ta không có mục đích gì cả, muốn gặp người thân của mình cũng có tội hay sao? Hơn nữa lại là một người trong huyền thoại như vậy, ta chẳng qua chỉ là giấu diếm thân phận để tiếp cận ngươi mà thôi! Ta đã nói tất cả, các ngươi còn muốn biết cái gì nữa!”

Hắn thật sự không biết mục đích mà bọn họ tìm hắn là vì cái gì hay sao? Miếng miểng chai hình cung cố định cổ tay của Amy Lee lên tường, chỉ cần hắn động một chút, hoặc là Lê Khải Liệt ấn xuống một chút thì sẽ cắt đứt cổ tay, nếu vết thương đủ sâu thì Amy Lee sẽ cáo biệt danh hiệu thiên tài âm nhạc của mình.

Hắn khẩn trương nhìn tấm giấy dán tường ở sau lưng, giống như đang ước gì mình có thể biến thành tấm giấy mỏng như vậy, quan sát ba người ở trước mặt, bộ dáng kinh ngạc hoảng sợ thoạt nhìn không giống giả vờ.

“Amy Lee, nhìn xem đây là cái gì, đây là kết quả kiểm tra ADN.” Reid xuất ra một thứ rồi đưa đến trước mặt của Amy Lee, phía trên viết rành rành ADN của hai người hoàn toàn không khớp.

Mồ hôi lạnh từ khuôn mặt nhỏ nhắn của Amy Lee nhiễu xuống trang giấy, hắn mở to hai mắt, nhìn một cách cẩn thận, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, “Làm sao có thể như thế….làm sao có thể….vì sao? Vì sao…..” Vì sao lại không phải?

Người phương Đông tóc đen mắt đen ngồi ở trước mặt đang dùng ánh mắt thẩm định để quan sát hắn kỹ càng, bên trong có nghi ngờ và không tin tưởng, ánh mắt giống như đang phán xét tựa hồ muốn xuyên thấu toàn thân của hắn, Amy Lee hít sâu một hơi, cố gắng nhìn sang, “Sẽ không sai, ta biết rõ quan hệ của ngươi và ta mà, không thể nào sai được.”

Chuyện mà hắn luôn tin tưởng là sự thật lại bị người ta bảo là nói dối, Amy Lee vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc, Reid đã từng bắt không biết bao nhiêu phạm nhân, hắn thu hồi bản báo cáo xét nghiệm, sau đó nói với Vu Duy Thiển, “Trừ phi hắn là một kẻ phạm tội thiên tài, bằng không ta thấy hắn đang nói thật, hắn tin tưởng mình có quan hệ huyết thống với ngươi.”

Theo phản ứng của Amy Lee thì bọn họ đều phát hiện có vài điểm không thích hợp, Vu Duy Thiển đứng dậy, “Ngươi nghe nói về ta từ nơi nào? Ngươi nói quyển nhật ký và mẫu báo được cắt ra ở đâu?”

“Đều là do ta lấy ra từ trong rương, là di vật ta tìm được ở quê nhà, chúng nó chính là chứng cớ! Ta không có nói dối! Vì sao ta phải gạt người? Các ngươi ngẫm lại đi, ta vì sao muốn nhận thức một người thoạt nhìn chỉ lớn hơn ta cùng lắm là vài tuổi làm ông tổ! Chẳng lẽ ta bệnh tâm thần hay sao? Các ngươi xem ta có giống bệnh tâm thần hay không?”

Amy Lee rất kích động, sắc mặt của hắn trở nên đỏ bừng, cơ hồ cảm thấy thật oan ức, “Chẳng có ai xúi giục ta, những lời này quả thật đã khắc sâu trong đầu của ta, ta đã đọc quyển nhật ký từ thời thơ ấu, ta–”

“Vì sao ngươi nhận định người trên mẫu báo được cắt ra là hắn, người trong tranh cũng là hắn? Vì sao không nghi ngờ là có người tương tự?” Lê Khải Liệt ném xuống cái ly bị đập vỡ, hắn nắm lấy cổ áo của Amy Lee, ngọn lửa âm u đang di động trong đôi mắt khẽ nheo lại, “Nói cho ta biết đáp án.”

Amy Lee kinh ngạc nhìn Lê Khải Liệt, trong đầu trở nên hỗn loạn, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào, Reid biết chỉ cần có Vu Duy Thiển ở đây thì Lê Khải Liệt sẽ không làm ra cái gì lỗ mãng, vì vậy hắn chỉ bình tĩnh đứng bên cạnh quan sát.

“Ngươi còn kích động hơn cả ta.” Một cánh tay mạnh mẽ giữ chặt Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển đi đến sau lưng hắn, “Mặc kệ chân tướng như thế nào, ít nhất hắn còn ở nơi này, đừng nóng vội.”

“Ngươi muốn ta đừng nóng vội? Ngẫm lại những gì hắn đã làm đối với ngươi?” Lê Khải Liệt hung hăng quay đầu lại, “Nếu ngươi thật sự cao hứng vì có người thân bầu bạn với ngươi, mà đến khi trải qua xét nghiệm lại phát hiện hắn không phải thì ngươi sẽ thất vọng biết nhường nào?”

Lúc này đây hắn lại nổi nóng vì chuyện này, Vu Duy Thiển cảm thấy bất ngờ, “Ta còn tưởng là–”

“Vì sự tồn tại của hắn mà ta nổi giận? Bởi vì hắn có thể là người thân của ngươi? Chúng ta sẽ vì chuyện này mà cãi nhau?” Quả thật chuyện này có khả năng rất lớn nhưng rốt cục cũng không xảy ra, Lê Khải Liệt luôn biết khi nào nên làm cái gì, hắn lắc đầu cười lạnh, “Ta làm sao lại lãng phí thời gian vì người như vậy.”

Ném Amy Lee giống như một thứ rác rưởi xuống đất, ánh mắt của Lê Khải Liệt trở nên âm trầm, “Nếu hắn thật sự là người nhà của ngươi, mặc kệ ta mất hứng như thế nào thì ta cũng phải chấp nhận sự tồn tại của hắn, quá khứ là một phần của ngươi, dù sao ta cũng không thể bởi vì ghen tuông mà gạt bỏ quá khứ của ngươi.”

Là người trưởng thành, hắn biết rõ giới hạn của cảm xúc ở nơi nào, tiến lên rồi khẽ vuốt lên mặt của Vu Duy Thiển, hắn nhướng mày, “Ít nhất ta còn có mẹ, em gái, có Deman, còn có em rể tương lai nữa. Nhưng ngươi thì sao? Duy–”

“Ta còn nghĩ rằng ngươi sẽ nói ta có ngươi là đủ rồi.” Không cho Lê Khải Liệt nói tiếp, Vu Duy Thiển cười khẽ, “Hình như ngươi bảo vệ ta hơi quá mức?”

“Là ngươi nói muốn ta bảo vệ tâm và tình cảm của ngươi, ta làm sao có thể nào lại không nghe theo?” Có đầy đủ lý do, Lê Khải Liệt cười một cách suồng sã, vòng cánh tay ôm Vu Duy Thiển, nói ra những lời mang theo ý cười, đáy mắt bập bùng ngọn lửa lạnh lẽo, “Nhận thức người thân không phải đơn giản, mặc kệ là thật hay giả thì đều phải trả giá đắt.” Tầm mắt của hắn dừng trên người của Amy Lee.

Nếu Amy Lee quả thật là con cháu của Vu Duy Thiển, vứt bỏ tâm tình tiêu cực sang một bên, hắn sẽ cao hứng vì Vu Duy Thiển, ít nhất trên đời này Vu Duy Thiển cũng không phải chỉ có một mình, nhưng khi Lê Khải Liệt nghĩ như vậy thì hắn cũng không biết sự hâm mộ của Vu Duy Thiển đối với hắn đều không phải bởi vì người nhà và bạn bè mà hắn có được.

Lê Khải Liệt chưa từng trải qua cảm giác không thể ở cùng với người thân trong thời gian dài, Vu Duy Thiển thì biết rất rõ, hắn cảm thấy rất khó để theo đuổi thứ tình cảm đó. Bởi vì bọn họ chung quy cũng phải rời đi, cho nên hắn chưa bao giờ hâm mộ Lê Khải Liệt vì có được người nhà và bạn bè như vậy, mà là hắn cho dù có được thì cũng rất nhanh rồi sẽ mất đi.

Những người đó sẽ già, mà hắn thì luôn luôn giống như một người xa lạ quay về, khuôn mặt không biết lão hóa, hắn không có cách nào có được tình cảm bình thường như vậy, không có cách nào bầu bạn với những người thân hay là bạn bè, vì vậy hắn mới hâm mộ, mà nay hắn đã trở thành người bình thường, tạm thời cứ xem là người bình thường đi, thì hắn lại phát hiện đã rất khó có thể bỏ thói quen này.

Hắn đã rất khó có thể dành tình cảm để thích ứng với những người bạn mới hay là người thân.

“Liệt, ta đã nói hay chưa, kỳ thật ta vẫn cảm thấy có ngươi là đủ rồi.” Ở trên xe, Vu Duy Thiển nhìn ra cảnh quan bên ngoài cửa kính, đột nhiên nói ra những lời này, “Tuy rằng đôi khi ngươi cũng rất đáng ghét.” Hắn cười.

Ánh mắt của Lê Khải Liệt trở nên sáng rực, Vu Duy Thiển vẫn nhìn ra bên ngoài, chậm rãi nhắm mắt lại, thong thả hướng sang bên cạnh rồi cầm lấy tay của Lê Khải Liệt.

Đàn ông nắm tay nhau ắt hẳn là một chuyện thật sự kỳ cục, hiện tại lại tự nhiên như vậy, xương bàn tay của Lê Khải Liệt rất lớn, khung xương cũng rất hoàn mỹ, thỉnh thoảng lại mang theo mùi thuốc lá, hắn nghĩ là Lê Khải Liệt không biết, nhưng kỳ thật Lê Khải Liệt đã sớm phát hiện hắn đang buồn rầu vì sự biến hóa trên thân của người này.

Gần đầy Lê Khải Liệt luôn rất biết cách săn sóc hắn, người này đang biến hóa, biến hóa theo một hướng mà không biết nên gọi là gì, Lê Khải Liệt là vì hắn mà khống chế tính tình của mình, ngay cả tình dục cũng bị nghiêm khắc kiềm chế, trừ phi hắn chủ động, bằng không Lê Khải Liệt sẽ không khiêu khích hắn như trước kia.

Hắn suy nghĩ có nên nói cho người này biết hay không, kỳ thật hắn rất muốn thử ở một lúc nào đó, khi Lê Khải Liệt mất khống chế, hắn có thể ôm Lê Khải Liệt vào trong lòng, cảm giác kia có lẽ tựa như thuần phục dã thú. �

Khóe miệng của Vu Duy Thiển nhếch lên một độ cong rất rõ ràng, ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa kính, mái tóc ngắn màu đen không thể nào che giấu những sợi tóc bạc càng lúc càng nhiều, ánh mắt của Lê Khải Liệt dừng ở khóe mắt của hắn, nơi đó đã xuất hiện vài nếp nhăn.

Chỉ là vài ngày mà thôi, bởi vì Vu Duy Thiển không thường cười, nơi đó vốn không có nếp nhăn, ngay cả nếp nhăn trên mặt khi cười cũng không có.

“Duy–” Lê Khải Liệt rên rỉ, đem mặt vùi vào lòng bàn tay của Vu Duy Thiển, đặt xuống vài nụ hôn. Hắn đã phát hiện vết thương kia, Vu Duy Thiển giải thích là bị cắt đứt lúc cạo râu, nhưng hắn biết dấu vết kia đại biểu cho cái gì.

Vu Duy Thiển ôm lấy đầu của hắn, kéo hắn đặt xuống đầu gối của mình rồi dịu dàng cúi người hôn một chút, “Sắp đến rồi, ngươi không muốn biết đáp án hay sao?”

“Đáp án chết tiệt! Ta chỉ muốn ngươi được tốt mà thôi!” Rốt cục chịu không được, Lê Khải Liệt kéo Vu Duy Thiển xuống rồi ôm chặt, xe băng qua một góc đường, rốt cục dừng lại ở một chỗ.

“Đây là nhà của ta.” Amy Lee ngồi ở băng trước chỉ vào một căn hộ, Reid gật đầu, bọn họ đều không nhìn ra băng ghế phía sau, bầu không khí trong xe tạo nên cảm giác khiến người ta thở không nổi, hắn cần một chút không khí trong lành, mở cửa xe, hai người cùng nhau bước xuống.

Bọn họ đến nhà của Amy Lee để tìm kiếm manh mối, theo như lời của hắn thì chứng cứ chính là quyển nhật ký và mẫu báo được cắt ra, nếu có căn cứ chính xác thì vẫn có thể tìm thêm manh mối từ sự mâu thuẫn trong chuyện này.

Không xác định là xuất phát từ nguyên nhân gì, Vu Duy Thiển rất để ý đến điểm đó, lời nói của Amy Lee rất giống như đã biết chuyện này từ rất lâu, không giống như đang nói dối, nhưng ADN sẽ không nói dối, như vậy chỉ có thể dựa vào quyển nhật kỳ và mẫu báo được cắt ra để truy tìm manh mối.

“Xem đi, ta nói chính là chúng nó, ta cất giữ rất kỹ.” Amy Lee lẩm nhẩm một lúc trong ngăn tủ, từ hộc tủ ở dưới cùng, hắn lôi ra một cái thùng gỗ, lấy ra một cái hộp sắt rồi đặt trước mặt Reid.

Khi Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt đi vào thì Reid đang quan sát cái hộp sắt, trong đó không có bất cứ thứ gì, thế nhưng Amy Lee lại chỉ vào nó rồi nói, “Nhìn thấy không? Đây là quyển nhật ký, đây là bức tranh, còn cái này nữa, là cắt ra từ tờ báo, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng ngươi xem đi, rất rõ ràng–”

Hắn chỉ vào cái hộp trống không, cầm lấy một thứ không tồn tại ở trong hộp, bày ra động tác lật trang giấy trong không khí, vừa cười vừa nói với bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.