Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 25: Tịch Diệt chi hỏa




Đang lúc Phong lão đầu nói cho Sở Nam cái trọng kiếm này thì trong lòng Sở Nam vẫn còn đang nghĩ đến việc lao động tay chân cho Hắc Tâm Diêm Vương ba năm, Hắc Tâm Diêm Vương có thể nuôi cơm hay không? Nuôi cơm có nọ bụng hay không? Quan trọng nhất là nuôi cơm có phải trả tiền hay không?

Nếu như phải trả tiền thì hắn cũng đừng nghĩ đến chuyện tìm nàng nữa, hắn cho dù làm ngày làm đêm, thậm chí làm không ngủ thì cũng không đủ tiền trả một bữa cơm, danh hiệu của Hắc Tâm Diêm Vương cũng không phải là nói chơi….

Nghe thấy Phong lão đầu cho mình trọng kiếm, trong lòng Sở Nam liền vui vẻ, thanh trọng kiếm này quả thật rất thích hợp, mà hắn cũng đang cần vũ khí, dù sao thì cũng không thể tùy tiện lấy long nha ra được, nếu không để người khác nhìn thấy thì sẽ dẫn đến đại họa.

Mà trọng kiếm này lại rất vừa tay.

Hắc Tâm Diêm Vương thấy Sở Nam động tâm thì vội vàng nói:

- Tiểu tử, ta sẽ nuôi cơm ngươi, ngươi muốn ăn bao nhiêu thì ta sẽ làm bấy nhiêu, chỉ cần ngươi đồng ý ở lại khách điếm!

- Thật sao?

Sở Nam vội hỏi.

Không đợi Hắc Tâm Diêm Vương trả lời thì Phong lão đầu lại rống lên:

- Tiểu tử, tiền ngươi thiếu của hắn ta sẽ trả thay ngươi, mặt khác ngươi làm ở đây thì ta cũng sẽ bao ăn ngươi, muốn ăn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

- Ách….

Sở Nam cũng không hiểu tại sao những người này lại giành giật hắn như vậy, đã thế còn muốn trả tiền thay hắn nữa.

- Phong lão đầu, thứ mà ngươi ăn làm sao có thể nuốt vào bụng chứ?

- Như thế nào lại không thể ăn? Lão già ta đã ăn hơn hai trăm năm rồi!

Phong lão đầu lập tức phản bác.

Sở Nam ở một bên có chút sững sờ, thầm nghĩ:

- Hơn hai trăm năm rồi? Đã sống hơn hai trăm năm mà tinh lực vẫn còn tốt như vậy? Lão già này là võ giả cảnh giới gì?

Hắc Tâm Diêm Vương nghe thấy Phong lão đầu nói vậy thì càng lạnh lùng hơn, nói:

- Hắn muốn ăn gì, ngươi có thể làm được sao?

- Lão già ta có thể đi mua!

- Mua? Đây là trấn Tự Do, ngoại trừ Diêm Vương điếm ra thì ngươi có thể đi đâu mua?

Hắc Tâm Diêm Vương nói một câu khiến Phong lão đầu nghẹn họng, sau đó quay qua nói với Sở Nam:

- Cầm trọng kiếm đi theo ta, ngươi sẽ được ăn những mỹ vị mà kiếp này ngươi chưa từng được ăn!

- Ta có cần phải trả tiền gì khác không?

Sở Nam hỏi ra vấn đề mà hắn quan tâm nhất.

- Không cần, chỉ cần ở lại Diêm Vương điếm làm việc cho ta là được.

- Phải làm bao lâu?

Sở Nam cũng không muốn làm ở Diêm Vương điếm cả đời, trên người hắn còn mang theo rất nhiều sứ mạng, còn nợ một món nợ tình nữa….

- Ba năm!

- Ba năm?

Sở Nam có chút nhíu mày, hắn còn phải đi khắp nơi tìm lực lượng Ngũ Hành để tu luyện, muốn tìm phương pháp phát ra nguyên lực nữa, nào có thời gian làm lâu như vậy.

- Phong lão đầu thấy Sở Nam do dự lập tức đứng ra nói:

- Tiểu tử, đi theo ta, chỉ cần hai năm thì ngươi có thể tự do!

- Một năm!

Đợi lời của Phong lão đầu vừa dứt thì Hắc Tâm Diêm Vương lập tức phun ra hai chữ, trong lòng cũng thầm nghĩ:

- Ăn hết đồ ăn do ta làm, ta xem ngươi làm thế nào cam lòng rời khỏi Diêm Vương điếm!

- Thật sự chỉ cần một năm?

Sở Nam thấy một năm vẫn có thể chấp nhận được, như vậy hắn cũng có thể hiểu rõ nơi này rốt cuộc là ở đâu, có xa Đại Khánh Quốc lắm không, đồng thời tìm kiếm thông tin của Thiên Nhất Tông nữa.

- Nói lời giữ lời.

Hắc Tâm Diêm Vương không chút do dự đáp.

- Vậy được rồi.

Sở Nam gật đầu, dù sao thì người này cũng có thể khiến hắn ăn no, mặc dù lòng dạ đen tối, nhưng cũng xem như không tệ.

Hắc Tâm Diêm Vương ngẩng đầu lên, nào ngờ Phong lão đầu lại hét lớn một tiếng, ngăn cản ở trước mặt hắn, quát:

- Ta đã nói rồi, ta không bán trọng kiếm, muốn đem người rời khỏi đây còn phải xem ta có đồng ý không đã!

- Phong lão đầu, ngươi muốn đánh nhau phải không?

- Đánh thì đánh, ai sợ ai?

Phong lão đầu liền đáp, trong lòng bàn tay liền xuất hiện hai đoàn hỏa diễm, không phải màu vàng bình thường, cũng không phải màu đỏ, cũng không phải là loại màu tím mà Sở Nam đã nhìn thấy của phụ thân hắn, mà là màu đen, đen đến rực rỡ.

Đặc biệt là hai đoàn hỏa diễm này không phải hư huyễn mờ ảo là giống như ngưng thành thật thể vậy, lập tức bị Phong lão đầu ngưng tụ thành hai quả cầu, vòng tới vòng lui….

Nhìn thấy hỏa diễm hắc sắc, ánh mắt Hắc Tâm Diêm Vương cũng lóe lên, sau đó âm thanh còn lạnh lẽo hơn trước gấp trăm lần:

- Phong lão đầu, ngươi là đùa hay thật?

- Ngươi nói xem?

- Đừng cho rằng ta sợ Tịch Diệt chi hỏa của ngươi! Muốn đánh nhau thì ta phụng bồi!

- Tốt, vậy đến đây!

Vẻ mặt Phong lão đầu vẫn nhẹ nhàng tự nhiên, nhưng trong lòng lão cũng không bình thản như vậy, dù sao thì để duy trì Tịch Diệt chi hỏa cũng cần phải có nguyên lực, mà mục đích của hắn là chỉ muốn gây áp lực với Hắc Tâm Diêm Vương, hi vọng hắn biết khó mà lui, hai là cũng muốn gây sự chú ý với Sở Nam.

Hắc Tâm Diêm Vương nheo mắt lại, chậm rãi nói:

- Phong lão đầu, ta sẽ đánh với ngươi một trận! Nếu như ta thua thì tiểu tử này sẽ ở lại đây!

- Tốt, ngươi nhất định phải thua!

- Chỉ có điều, nếu ngươi thua thì ngươi tốt nhất đừng quấy rầy nữa, nếu không đừng trách ta không khách khí, nên biết, Diêm Vương cũng không phải chỉ có một!

Nghe thấy lời này của Hắc Tâm Diêm Vương, hỏa diễm hắc sắc trong tay Phong lão đầu cũng ngưng lại một thoáng, đột nhiên rống lớn:

- Bớt nói nhảm đi, đánh trước rồi nói sau!

Lời còn chưa dứt thì hai đoàn hỏa diễm hắc sắc đã bay thẳng về phía Hắc Tâm Diêm Vương.

Hai luồng hỏa diễm hắc sắc vừa mới rời khỏi lòng bàn tay của Phong lão đầu thì toàn bộ Thiết Khí phường giống như biến thành một ngọn núi lửa, mồ hôi trên người Sở Nam lập tức tuôn trào ra.

Hơn nữa, cảm giác đau đớn trong nháy mắt lan truyền khắp toàn thân, so với độc hỏa của Hỏa Minh còn đau hơn gấp ngàn lần.

- A….

- Sở Nam hét lớn một tiếng, trong miệng phun ra máu tươi, co quắp ngã xuống đất.

Hắc Tâm Diêm Vương vẫn luôn lạnh lùng giận dữ hét:

- Phong lão đầu, nếu hắn xảy ra chuyện gì thì lão tử sẽ nghiền nát xương ngươi!

Vừa gần lên một tiếng thì lập tức vung tay lên, một lớp thủy mạc (màn) liền xuất hiện trước người Sở Nam.

Phong lão đầu thấy vậy thì sắc mặt cũng biến đổi, chủ yếu là bởi sự quái thai của Sở Nam khiến cho kinh ngạc nên đã hoàn toàn quên mất Sở Nam không thể chống cự được uy lực của Tịch Diệt chi hỏa.

- Chúng ta ra ngoài đánh!

Phong lão đầu nói xong câu này thì cũng tùy ý vung tay lên, hỏa diễm hắc sắc kinh khủng lập tức biến mất, chỉ có điều bước chân của Phong lão đầu cũng thoáng ngừng lại một chút, thân ảnh của Hắc Tâm Diêm Vương vừa lóe lên, liền ra khỏi Thiết Khí phường.

Nháy mắt sau bên ngoài liền truyền đến tiếng nổ ầm đinh tai nhức óc…..

Mà bên trong Thiết Khí phường, hỏa diễm hắc sắc vừa biến mất thì nhiệt độ cũng khôi phục lại bình thường, đau nhức kịch liệt trong cơ thể Sở Nam cũng từ từ biến mất.

Thế nhưng Sở Nam cũng không có thành thức đứng ở trong Thiết Khí phường đợi, trái lại giãy dụa đứng lên chạy ra ngoài.

Sở Nam muốn xem trận chiến giữa bọn họ, mà càng quan trọng hơn là Sở Nam muốn tu luyện, nắm lấy bất kỳ cơ hội nào để bản thân trở nên cường đại. Sở Nam dám khẳng định Tịch Diệt chi hỏa màu đen đó tuyệt đối có thể lấy mạng hắn, nhưng Phong lão đầu lại không muốn hắn bị tổn thương.

Cho nên, cơ hội tốt để tu luyện này tuyệt đối không thể bỏ qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.