Vũ Khí Bóng Đêm 2: Thành Phố Tro Tàn

Chương 19: Ngày phán xét




“Ông sai rồi,” Clary nói nhưng giọng không có chút thuyết phục. “Ông chẳng hiểu gì về tôi hay Jace hết. Ông chỉ đang cố...”

“Cố sao? Ta đang cố hàn gắn tình cảm bố con thôi, Clarissa. Để con hiểu.” Trong giọng Valentine không có chút tình cảm nào, ngoài một chút vui vẻ.

“Ông đang cười nhạo chúng tôi. Ông nghĩ ông có thể dùng tôi để làm tổn thương tới Jace, vì thế ông cười nhạo chúng tôi. Thậm chí ông còn chẳng giận gì hết,” cô nói thêm. “Một người bố thực thụ thì sẽ tức giận.”

“Ta thực sự là bố con chứ. Dòng máu chảy trong huyết quản ta cũng chảy trong người con.”

“Ông không phải bố tôi. Chú Luke mới là bố tôi,” Clary mệt mỏi nói. “Chúng ta đã nói chuyện này rồi cơ mà.”

“Con chỉ tìm kiếm ở Luke hình bóng một người bố vì anh ta có quan hệ với mẹ con...”

“Mối quan hệ ư?” Clary cười lớn. “Chú Luke và mẹ chỉ là bạn.”

Trong chốc lát, cô chắc chắn mình thấy nét ngạc nhiên trên khuôn mặt Valentine. Nhưng rồi, “Thế thật sao?”. Và rồi. “Con nghĩ anh ta... ta đang nói tới Lucian... chịu đựng cái cuộc đời này, cuộc đời sống trong im lặng và lẩn trốn, hết lòng bảo vệ một bí mật mà chính anh ta cũng không hiểu hết, chỉ vì tình bạn sao? Con hiểu quá ít về con người đấy, Clary ạ, ở tuổi con, và còn hiểu ít hơn về đàn ông.”

“Ông thích nói xấu chú Luke thế nào thì tùy ông. Chuyện cũng không khác đi đâu. Ông đã nhầm về chú ấy, cũng như ông đã nhầm về Jace. Ông phải gán cho mọi người những động cơ xấu xa cho mọi hành động của họ, vì ông chỉ hiểu nổi những động cơ xấu xa mà thôi.”

“Nếu anh ta yêu mẹ con thì chẳng phải vậy sao? Chẳng phải xấu xa sao?” Valentine nói. “Tình yêu có gì xấu xa nhỉ, Clarissa? Hay đó là điều con cảm nhận, từ sâu thẳm trong tim, rằng chú Lucian yêu quý của con chẳng phải người mà cũng không hẳn biết cảm nhận như con người chúng ta hiểu được chúng...”

“Chú Luke cũng người như tôi,” Clary đáp trả. “Còn ông chỉ là một kẻ mù quáng.”

“Ôi không,” Valentine nói. “Ta là gì cũng được nhưng không phải một kẻ cuồng tín.” Hắn tiến lại gần hơn một chút, và cô bước tới, chắn giữa hắn và Thanh Kiếm. “Con nghĩ vậy về ta vì con nhìn ta lẫn những gì ta làm qua lăng kính của một người thường nhìn nhận thế giới này. Những người thường tạo ra sự khác biệt giữa họ với nhau, những sự khác biệt có vẻ lố bịch đối với những Thợ Săn Bóng Tối. Những sự khác biệt của họ dựa trên chủng tộc, tôn giáo, quốc tịch, và rất nhiều những điều tiểu tiết vớ vẩn khác. Với người thường, những thứ đó dường như hợp lẽ lắm, vì dù người thường không thể nhìn thấy, hiểu biết hay thừa nhận thế giới quỷ, nhưng sâu trong ký ức nguyên thủy của họ, họ vẫn biết có những thứ khác bước đi trên thế giới này. Những thứ đó không thuộc về thế giới này chỉ biết làm hại và hủy hoại mọi thứ. Vì mối họa quỷ dữ mắt thường không nhìn thấy được, họ phải đổ những mối họa ấy cho những người khác thuộc giống người. Họ đánh đồng khuôn mặt của kẻ thù với khuôn mặt người láng giềng, và vì thế hết thế hệ này đến thế hệ khác đều sống trong khốn khổ.” Hắn ta lại bước thêm bước nữa, và Clary vô thức lùi lại; cô đã dựa lưng vào cái tủ rồi. “Ta không giống vậy,” hắn nói tiếp. “Ta có thể nhìn ra sự thực. Những người thường nhìn mọi việc giống như nhìn qua một thấu kính mờ, nhưng Thợ Săn Bóng Tối - chúng ta nhìn trực diện bằng mắt mình. Chúng ta biết về sự thật về cái ác, biết rằng dù chúng đi lại giữa chúng ta nhưng chúng không thuộc về thế giới của chúng ta. Những thứ không thuộc về thế giới của chúng ta không được phép bám rễ nơi đây, không được giống như một loài hoa độc chỉ biết sinh trưởng và tiêu diệt hết mọi sự sống khác.”

Clary định tới cướp Thanh Kiếm rồi lao vào Valentine, nhưng những lời nói của hắn làm cô rúng động. Giọng hắn quá êm tai, quá thuyết phục, và cô cũng nghĩ lũ quỷ không được sống trên trái đất này, không được phép biến tất cả thành tro bụi như chúng đã biến những thế giới khác thành cát bụi... Những gì hắn nói, gần như là nghĩa lý lắm, nhưng...

“Chú Luke không phải một con quỷ,” cô nói.

“Hình như ta thấy là, Clarissa ạ,” Valentine nói, “con còn quá non nớt nên chưa hiểu được thế nào là quỷ và thế nào là không. Con chỉ mới gặp vài người thuộc Thế Giới Ngầm có vẻ đối xử tốt với con, và con cứ nghĩ tất cả bọn họ đều tốt cả. Với con, quỷ là những sinh vật xấu xí, nhảy ra khỏi bóng tối cắn xé và tấn công con người. Đúng là có những con quỷ như vậy. Nhưng còn có những con quỷ khác sống ẩn mình trong bí mật, những con quỷ đi lại trong chúng ta mà chúng ta không hề nhận ra và cũng không gặp trở ngại gì. Nhưng ta đã thấy chúng làm những điều tệ hại khiến cho những đồng bạn xấu xí của chúng trở thành những kẻ tốt nếu đem ra so sánh. Ta từng biết những con quỷ ở Luân Đôn, đóng vai một doanh nhân rất có tầm ảnh hưởng. Hắn ta chưa bao giờ ở một mình, vì thế ta rất khó tiếp cận để giết hắn, dù ta biết hắn là gì. Hắn sẽ cho người mang tới cho hắn động vật và những đứa trẻ... bất cứ thứ gì nhỏ bé và chịu thúc thủ trước hắn...”

“Dừng lại.” Clary bịt tai. “Tôi không muốn nghe.”

Nhưng giọng nói của Valentine vẫn đều đều vang lên, rót vào tai cô rõ mồn một. “Hắn sẽ từ từ thưởng thức chúng, suốt bao nhiêu ngày tháng. Hắn có nhiều cách, nhiều trò để giữ chúng sống sót qua những trò tra tấn tệ nhất mà con không thể tưởng tượng nổi. Nếu con nghĩ ra nổi hình ảnh một đứa bé còn nửa người bò tới chỗ con...”

“Dừng lại!” Clary bỏ tay xuống. “Đủ rồi, đủ rồi!”

“Quỷ tồn tại nhờ cái chết, đau đớn và sự điên loạn,” Valentine nói. “Khi ta giết chóc, đó là vì ta phải làm thế. Con lớn lên trong thiên đường đẹp đẽ giả tạo, được bao quanh bởi những bức tường thủy tinh mong manh, con gái ạ. Mẹ con tạo ra cho con một thế giới bà ta muốn sống ở đó, và bà ta nuôi nấng con trong đó, bà ta chưa bao giờ nói với con rằng đó chỉ là ảo ảnh. Và trong suốt thời gian đó những con quỷ đứng ngoài với vũ khí làm từ máu và nỗi sợ hãi để đập vỡ lớp kính và kéo con khỏi sự dối trá.”

“Chính ông đã đập vỡ những bức tường ấy,” Clary thì thầm. “Chính ông đã lôi tôi vào chuyện này. Chính là ông chứ không phải ai khác.”

“Và những tấm kính đã cắt vào da thịt con, con đã cảm nhận thấy đau và nhìn thấy máu chảy đúng không? Con đổ lỗi cho ta vì cả những điều đó sao? Ta không phải người nhốt con vào tù.”

“Dừng lại. Đừng nói nữa.” Đầu Clary ong ong. Cô muốn hét lên với hắn ta rằng. Ông đã bắt cóc mẹ tôi, ông đã làm chuyện đó, đó là lỗi của ông! Nhưng cô bắt đầu hiểu ý chú Luke khi chú bảo không có cách gì tranh cãi với Valentine được. Không hiểu bằng cách nào hắn đã khiến cho cô thấy khó lòng không đồng tình với hắn mà không có cảm giác cô bênh vực cho lũ quỷ có thể cắn trẻ con làm đôi. Cô tự hỏi làm sao Jace có thể giữ được chính kiến suốt bao năm qua, sống dưới cái bóng của một con người luôn lấn lướt, hách dịch như thế. Cô bắt đầu hiểu tính ngang tàng của Jace từ đâu mà tới, sự ngang tàng cùng với những cảm xúc được kiềm chế cẩn mật.

Cạnh tủ đằng sau chọc vào bắp đùi Clary. Cô có thể cảm nhận hơi lạnh tới từ Thanh Kiếm, khiến cho tóc gáy dựng đứng. “Ông muốn gì ở tôi?”

“Sao con nghĩ ta muốn gì đó từ con chứ?”

“Nếu không ông sẽ không nói chuyện với tôi. Ông sẽ đánh vào đầu tôi và chờ đợi... đợi một điều gì đó sau bước này.”

“Bước tiếp theo,” Valentine nói, “là đợi những người bạn trong giới Thợ Săn Bóng Tối của con tìm tới đây và đợi ta nói với họ rằng nếu họ muốn con sống sót ra khỏi đây, họ phải giao nộp cô gái sói ra. Ta vẫn cần máu con bé đó.”

“Họ sẽ không bao giờ đổi Maia lấy tôi!”

“Con sai ở đó đó,” Valentine nói. “Họ thừa hiểu giá trị của một kẻ thuộc Thế Giới Ngầm so với một Thợ Săn Bóng Tối ra sao. Họ sẽ trao đổi. Hội đồng Clave buộc họ phải trao đổi.”

“Hội đồng Clave? Ý ông là... đó là một phần trong Luật sao?”

“Định ra từ trong cốt lõi đấy,” Valentine nói. “Giờ con thấy chưa? Chúng ta không quá khác nhau đâu, Hội đồng Clave và ta, hay Jonathan và ta, thậm chí ta và con, Clarissa ạ. Chúng ta chỉ hơi khác nhau về phương pháp hành xử thôi.” Hắn mỉm cười, dấn thêm một bước rút ngắn khoảng cách giữa họ lại.

Di chuyển nhanh hơn cô nghĩ mình có thể, Clary với lấy Thanh Kiếm Linh Hồn sau lưng. Nó nặng đúng như cô tưởng, quá nặng khiến cô chúi người. Cô giơ tay để đứng cho vững rồi nâng nó lên, chĩa thẳng vào Valentine.

Cú ngã của Jace đột ngột chấm dứt khi anh chạm xuống mặt sàn kim loại với một lực mạnh làm ê cả răng. Anh sặc ho, nếm thấy vị máu trong miệng và loạng choạng đau đớn cố đứng dậy.

Anh đang đứng trên một lối đi hẹp sơn xanh lá cây nhạt. Bên trong con tàu chẳng có gì, chỉ là một căn phòng lớn bằng kim loại với những bức tường cong ra phía ngoài tạo hiệu ứng vang lớn. Nhìn lên trên, Jace có thể thấy một khoảnh trời sao nhỏ xíu thông qua lỗ thông khói trên thân tàu xa xa.

Lòng tàu là một mê cung những lối đi hẹp và những cầu thang dường như chẳng dẫn tới đâu, chồng chéo lên nhau như ruột một con rắn khổng lồ. Không khí trong này lạnh cóng. Jace có thể thấy hơi thở mình biến thành từng làn khói trắng khi anh thở ra. Ở đây hầu như chẳng có chút ánh sáng nào chiếu tới. Anh nheo mắt nhìn vào bóng tối, rồi cho tay vào túi lấy viên đá phù thủy ra.

Ánh sáng trắng nhàn nhạt tỏa khắp bóng tối. Hành lang hẹp khá dài, với một cầu thang ở cuối đường dẫn xuống tầng thấp hơn. Khi Jace tiến lên, có gì đó lấp lánh dưới chân.

Anh cúi xuống. Là một thanh stele. Anh không thể nào không nhìn xung quanh, nửa ngờ có ai đó sẽ nhảy ra từ bóng tối; làm thế quái nào mà một thanh stele của Thợ Săn Bóng Tối lại xuống được đây nhỉ? Anh cẩn thận nhặt lên. Tất cả các thanh stele đều có một thần thái quanh nó, một dấu ấn mờ nhạt của người sở hữu chúng. Cái này khiến anh giật mình đau đớn. Clary.

Một tiếng cười khe khẽ đột nhiên cất lên, phá tan sự im lặng. Jace quay phắt lại, nhét thanh stele vào thắt lưng. Dưới ánh đèn phù thủy, Jace có thể thấy một bóng đen đang đứng cuối hành lang hẹp. Khuôn mặt người đó ẩn trong bóng tối.

“Ai đó?” anh gọi.

Không có tiếng trả lời, chỉ là cảm giác có ai đó đang cười nhạo anh. Tay Jace vô thức đưa xuống thắt lưng, nhưng anh đã làm rơi mất con dao thiên thần khi ngã xuống đây rồi. Giờ trong tay anh không có lấy một thứ vũ khí.

Nhưng bố đã luôn dạy anh gì nào? Nếu biết sử dụng đúng cách, hầu như thứ gì cũng dùng làm vũ khí được. Anh cẩn trọng tiến tới chỗ bóng đen kia, mắt nhìn từng thứ chung quanh - một thanh giằng giúp anh bám và bay người sang, giơ chân đá kẻ kia; một miếng kim loại gãy có thể dùng để ném vào kẻ thù, đâm gãy xương sống hắn. Tất cả những ý tưởng đó chạy rần rần trong đầu anh chỉ trong một tích tắc, một tích tắc trước khi bóng đen cuối hành lang hẹp quay người, mái tóc trắng sáng lên dưới ánh đèn phù thủy, và Jace nhận ra ông ta.

Jace đứng im như phỗng. “Bố? Có phải bố không?”

Điều đầu tiên Alec cảm nhận được là cái lạnh tới cóng người. Điều thứ hai là anh không thở được. Anh cố hít vào nhưng cơ thể anh co thắt. Anh ngồi thẳng dậy, phun phì phì nước sông bẩn khi nãy tràn vào phổi anh như thác lũ làm anh ngộp thở sặc sụa.

Cuối cùng anh cũng thở được, dù phổi đau như phải bỏng. Anh há hốc miệng và nhìn quanh. Anh đang ngồi trên một mặt tôn múi... không, trên thùng xe. Một chiếc xe bán tải, nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Tóc và quần áo đẫm nước lạnh. Và Magnus Bane đang ngồi đối diện anh, nhìn ngắm anh bằng đôi mắt mèo màu hổ phách sáng lên trong bóng tối.

Răng anh bắt đầu đập lập cập. “Chuyện... chuyện gì xảy ra vậy?”

“Cậu thử uống nước sông Đông,” Magnus nói, và Alec thấy, như thể chỉ mới thấy thôi, quần áo Magnus cũng ướt sũng, dính sát vào cơ thể như lớp da thứ hai. “Tôi kéo cậu lên.”

Đầu Alec đau như búa bổ. Anh lần thắt lưng lấy thanh stele, nhưng nó đã biến mất. Anh cố nghĩ lại - con tàu, tràn ngập quỷ; Isabelle ngã xuống và Jace đỡ lấy; máu, lênh láng dưới chân, quỷ tấn công...

“Isabelle! Con bé đang trèo xuống khi tôi rơi...”

“Con bé vẫn ổn. Nó xuống thuyền rồi. Tôi đã thấy con bé.” Magnus chạm tay lên đầu Alec. “Còn cậu thì khác, có lẽ bị chấn thương sọ não rồi.”

“Tôi cần trở lại trận đánh.” Alec hất tay anh ra. “Anh là một pháp sư. Tôi không biết nữa, anh có thể đưa tôi bay về thuyền hay gì gì đó không? Và chữa cơn chấn thương cho tôi khi đang giúp tôi bay ấy?”

Magnus, tay vẫn đưa ra, ngồi xổm xuống thùng xe. Dưới ánh sao, đôi mắt Đại Pháp sư Brooklyn như hai viên ngọc màu xanh vàng, cứng, dèn dẹt.

“Xin lỗi,” Alec nói, nhận ra mình nói năng như thế nào, dù anh vẫn thấy Magnus phải biết chuyện trở lại tàu mới là quan trọng nhất. “Tôi biết anh không cần phải giúp chúng tôi... anh chỉ đang gia ơn cho chúng tôi...”

“Dừng ngay. Tôi không gia ơn cho cậu, Alec. Tôi làm mọi điều cho cậu vì... hừm, cậu nghĩ vì sao tôi làm chứ?”

Có gì đó nghẹn lại trong cổ họng Alec, không cho anh trả lời. Lúc ở bên Magnus anh luôn có cảm giác đó. Như thể có một quả bóng nỗi đau hay sự hối hận sống trong tim anh, và khi anh muốn nói gì đó, bất cứ điều gì, có vẻ như có nghĩa hay thật tình, thì quả bóng đó lại dâng lên và làm nghẹn mọi lời nói lại. “Tôi cần trở lại tàu,” cuối cùng anh nói.

Magnus quá mệt mỏi chẳng buồn tức giận nữa. “Tôi sẽ giúp cậu,” anh ta nói. “Nhưng tôi không thể. Tháo bỏ lớp kết giới khỏi tàu đã quá mệt mỏi rồi... nó là phép thuật rất, rất mạnh, loại phép thuật của quỷ dữ... nhưng khi cậu rơi xuống, tôi phải vội đọc thần chú ếm lên xe để nó không chìm khi tôi ngất đi. Và tôi rồi sẽ ngất đi, Alec. Chỉ là vấn đề thời gian thôi.” Magnus đặt tay ngang mắt. “Tôi không muốn cậu chết chìm,” anh ta nói. “Câu thần chú sẽ giữ con thuyền nổi tới khi chiếc xe trở lại đất liền.”

“Tôi... không biết.” Alec nhìn Magnus, người đã ba trăm tuổi nhưng vẫn trẻ mãi, như thể anh ta đã ngừng lớn lên từ hồi mười chín tuổi. Giờ đây tại vùng da quanh mắt và miệng xuất hiện những đường hằn rõ nét. Phần tóc trên trán mỏng đi, và vai xuôi xuống không theo kiểu bất cần hàng ngày, mà là kiệt sức thực sự.

Alec giơ tay ra. Bàn tay anh trắng xanh dưới ánh trăng, nhăn nheo vì ngâm nước và lốm đốm những vết sẹo bạc. Magnus nhìn chúng, và rồi nhìn Alec, sự bối rối tối lại trong đôi mắt.

“Cầm tay tôi đi,” Alec nói. “Và nhận lấy sức mạnh từ tôi. Bất cứ gì anh có thể sử dụng... để giúp anh cầm cự.”

Magnus không nhúc nhích. “Tôi nghĩ cậu phải trở lại tàu.”

“Tôi phải chiến đấu,” Alec nói. “Nhưng không phải anh cũng vậy sao? Anh là một phần của trận chiến này, như bất cứ một Thợ Săn Bóng Tối nào trên tàu - và tôi biết anh có thể rút chút sức mạnh từ tôi, tôi nghe nói các pháp sư có thể làm điều đó... vì thế tôi dành tặng anh này. Hãy nhận lấy nó. Nó là của anh.”

Valentine mỉm cười. Hắn mặc bộ giáp đen, găng tay sắt sáng như lớp vỏ cứng của con côn trùng đen. “Con trai.”

“Đừng gọi tôi như vậy,” Jace nói, rồi thấy tay bắt đầu run, “Clary đâu?”

Valentine vẫn mỉm cười. “Con bé dám hỗn với ta,” hắn nói. “Ta phải dạy cho nó một bài học.”

“Ông đã làm gì em ấy?”

“Chẳng làm gì cả.” Valentine tới gần Jace hơn, đủ gần để chạm vào anh nếu giơ tay ra. Nhưng hắn không làm vậy. “Chỉ những gì mà con bé sẽ hồi phục được thôi.”

Jace nắm chặt tay lại để bố không nhìn thấy tay anh đang run. “Tôi muốn gặp em ấy.”

“Thật sao? Với mọi chuyện đang diễn ra ư?” Valentine liếc lên trên, như thể hắn có thể nhìn xuyên qua vỏ tàu, tới trận hỗn chiến trên boong. “Ta cứ nghĩ con muốn lên kia sánh vai chiến đấu cùng những người bạn Thợ Săn Bóng Tối chứ nhỉ. Thương thay cho họ, dù cố mấy cũng vậy thôi.”

“Ông không biết được đâu.”

“Ồ ta biết chứ. Cứ mỗi một người trong bọn họ, ta có thể gọi cả ngàn con quỷ đến đối phó. Kể cả một Nephilim giỏi nhất cũng không thể chống lại tỷ lệ chọi ấy được. Giống như trường hợp,” Valentine nói thêm, “của Imogen đáng thương.”

“Sao ông...”

“Ta thấy mọi chuyện xảy ra trên tàu của mình,” Valentine nheo mắt lại. “Con thừa hiểu vì con mà bà ta chết, đúng không?”

Jace nén thở. Anh biết tim đang đập thình thịch như muốn xé toạc lồng ngực.

“Nếu không vì con, chẳng ai trong số họ sẽ lên tàu. Họ nghĩ họ đang giải cứu con, con biết đấy. Còn nếu chỉ là hai kẻ thuộc Thế Giới Ngầm kia, họ sẽ chẳng màng đâu.”

Jace gần như quên mất. “Simon và Maia...”

“Ồ, chúng chết rồi.” Valentine vẫn nói đều đều, có phần nhẹ nhàng là đằng khác. “Bao nhiêu kẻ phải chết đây Jace, trước khi con nhận ra sự thực?”

Đầu Jace có cảm giác như đầy khói cuộn. Vai anh nhức nhối vì đau. “Chúng ta đã từng nói về vấn đề này rồi. Bố đã sai. Bố có thể đúng về quỷ dữ, bố thậm chí có thể đúng về Hội đồng Clave, nhưng đây không phải là cách...”

“Ta đang muốn nói,” Valentine cắt lời, “khi nào con mới nhận ra được rằng con giống ta chứ?”

Dù lạnh nhưng Jace đã bắt đầu đổ mồ hôi. “Cái gì?”

“Con và ta, chúng ta giống nhau thôi,” Valentine nói. “Đúng như con từng nói trước kia, con thế nào là do ta nhào nặn, và ta đã nhào nặn con thành một bản sao của mình. Con có tính cách ngang tàng của ta. Con có lòng dũng cảm của ta. Và con có những phẩm chất khiến người khác sẵn sàng dâng hiến mạng sống cho con mà không đòi hỏi gì.”

Có gì đó đập mạnh trong đầu Jace. Có gì đó anh phải biết, hoặc đã quên - vai anh đau nhói - “Tôi không muốn người ta dâng hiến mạng sống cho tôi,” anh hét lên.

“Không. Con có đó. Con thừa biết Alec và Isabelle sẵn sàng chết vì con. Em gái con cũng vậy. Điều Tra Viên đã chết vì con, đúng không Jonathan? Và con đứng đó trơ mắt nhìn bà ta...”

“Không!”

“Con cũng giống ta thôi... không phải điều đáng ngạc nhiên lắm nhỉ? Chúng ta là bố con, sao chúng ta lại không giống nhau chứ?”

“Không!” Tay Jace vung ra chộp lấy thanh giằng kim loại cong queo. Nó bị bẻ gãy và giờ nằm trong tay anh với một tiếng soạt sắc lạnh, đầu ống lởm chởm và sắc lẹm. “Tôi không giống ông!” anh hét lên, và nhắm thẳng thanh giằng vào ngực bố mình.

Miệng Valentien há ra. Hắn loạng choạng lùi lại, một đầu thanh giằng trồi lên từ ngực hắn. Trong lúc đó Jace chỉ đứng nhìn, nghĩ, Mình sai rồi - đó thực sự là bố - thì Valentine dường như đổ sập xuống, cơ thể sụm lại như cát. Không khí sặc mùi cháy khét khi cơ thể Valentine biến thành tro, bay đi trong cơn gió lạnh.

Jace đặt tay lên vai. Phần da nơi ngự trị chữ rune Can Trường đã tiêu hao hẳn đi giờ nóng rẫy. Anh đột nhiên thấy yếu ớt vô cùng. “Agramon,” anh thì thào và ngã khuỵu xuống.

Jace chỉ quỳ xuống sàn một lúc khi cảm giác đau đầu giảm bớt, nhưng khoảnh khắc đó dường như kéo dài vô tận. Khi anh đứng lên, hai chân anh cứng lại vì lạnh. Những đầu ngón tay xanh lại. Không khí vẫn còn cái mùi ngai ngái của thứ gì đó bị đốt cháy, dù chẳng còn dấu hiệu gì của Agramon.

Vẫn nắm lấy thanh giằng gãy, Jace trèo xuống thang cuối hành lang hẹp. Nỗ lực trèo xuống bằng một tay đã khiến anh tỉnh táo lại. Anh thả mình xuống đứng trong hành lang thứ hai chạy dọc một bên căn phòng kim loại rộng mênh mông. Có hàng tá những hành lang khác với những cầu thang bám theo tường và rất nhiều ống khói cùng máy móc. Những tiếng đì đùng vang lên từ trong những đường ống, và thi thoảng ống khói lại phun ra một cái gì đó giống như hơi nước, nhưng không khí vẫn rét buốt.

Bố chọn đúng nơi để ở lắm, Jace nghĩ. Khối nội thất tuyền công nghiệp trong khoang thuyền không hề hợp với một Valentine mà anh biết, người tỉ mỉ đến từng loại thủy tinh làm ra bình pha lê của mình. Jace liếc nhìn quanh. Dưới này đúng là một mê cung; anh chẳng biết mình nên đi đường nào. Anh quay người trèo xuống cầu thang tiếp theo dẫn xuống dưới và nhận ra một vệt máu đỏ sậm trên nền nhà.

Máu. Anh di di mũi giày qua đó. Máu vẫn còn ấm, hơi dinh dính. Máu tươi. Mạch anh đập nhanh hơn. Giữa chừng lối đi, anh nhìn thấy một vệt đỏ rồi xa hơn lại thêm một vệt nữa, trông như vụn bánh mỳ dẫn đường trong những câu chuyện cổ vậy.

Jace đi theo vết máu, tiếng giày vọng âm vang trên hành lang hẹp bằng kim loại. Vết máu vương cũng đặc biệt lắm, không giống như kiểu đã có vụ ẩu đả, mà giống như có ai đó bị kéo lê đi trong tình trạng chảy máu, ngay trên hành lang này...

Anh tới chỗ cánh cửa. Cửa được làm bằng kim loại đen, thi thoảng tán thêm những núm bạc. Trên nắm đấm cửa có dấu tay máu. Anh nắm chặt lấy thanh giằng gãy và đẩy cửa bước vào.

Một đợt không khí giá buốt hơn ùa tới làm anh nín thở. Căn phòng hoàn toàn trống không, trừ có một đường ống kim loại chạy dọc một bên tường và một ở góc có gì đó giống túi vải bố. Một chút sáng lọt qua lỗ thông gió cao cao trên tường. Khi Jace thận trọng tiến lên, ánh sáng từ lỗ thông gió chiếu vào đống túi ở góc phòng và anh nhận ra đó không phải một đống rác, mà là một cái xác.

Trái tim Jace bắt đầu đập rộn rã như cánh cửa bị cơn giông xô sập từng hồi.

Sàn kim loại nhớp nháp máu. Giày của anh tạo ra những tiếng lép nhép khó chịu khi anh đi tới và quỳ bên cái xác nằm co quắp trong góc. Một cậu thiếu niên, tóc đen mặc quần bò và áo phông xanh sũng máu.

Jace đỡ vai cái xác và nhấc lên. Cái xác lật lại, lõng thõng không còn chút sinh khí, đôi mắt nâu mở lớn nhưng vô hồn. Jace nghẹn thở. Đó là Simon. Cậu ta trắng bệch như giấy. Có một vết cứa xấu xí trên cổ họng, hai cổ tay đều bị rạch, để lại những vết thương lam nham toang hoác.

Jace quỳ xuống, vẫn ôm chắc vai Simon. Anh tuyệt vọng nghĩ tới Clary, tới nỗi đau của cô khi cô biết chuyện, cái cách cô bóp chặt lấy tay anh trong tay cô, trong những ngón tay nhỏ bé đó nhiều sức mạnh tới thế nào. Tìm Simon. Em biết anh sẽ tìm thấy.

Và anh đã tìm thấy thật. Nhưng đã quá muộn.

Khi Jace lên mười, bố đã giải thích cho cậu mọi cách để giết chết ma cà rồng. Đóng cọc vào tim. Cắt đầu rồi đốt như đốt ngọn đèn lồng bí ngô. Để mặt trời biến họ thành tro bụi. Hoặc hút sạch máu họ. Họ cần máu để sống, họ hoạt động nhờ nó, giống như xe chạy bằng xăng vậy. Nhìn thấy vết thương nham nhở nơi cổ họng Simon, không khó để biết Valentine đã làm gì.

Jace vuốt mắt cho Simon. Nếu Clary buộc phải thấy xác cậu bạn, tốt nhất cô ấy không nên thấy cậu ấy thế này. Anh đưa tay xuống cổ áo, định đóng cúc áo lại, che đi vết thương.

Simon nhúc nhích. Mí mắt hơi giật giật và mở ra, mắt toàn lòng trắng. Sau đó cậu ta lại kêu khùng khục khe khẽ, môi vén lên để lộ cặp răng nanh ma cà rồng. Hơi thở đứt quãng từng hồi trong cổ họng bị xẻ tung.

Jace thấy lợm giọng, tay nắm chặt lấy cổ áo Simon. Cậu ta chưa chết. Nhưng Chúa ơi, cơn đau này, nó phải quá sức chịu đựng chứ. Cậu ta không thể lành được, không thể sống lại, nếu không có...

Nếu không có máu. Jace thả áo Simon ra và dùng răng xắn tay áo mình. Sử dụng đầu ống lởm chởm, anh rạch một đường sâu theo chiều dọc cổ tay. Máu ứa trên bề mặt. Anh thả thanh giằng xuống; nó kêu lanh canh trên sàn nhà. Anh có thể ngửi thấy mùi máu của mình trong không khí, tanh tanh nồng nồng.

Anh cúi nhìn Simon vẫn nằm im bất động. Máu đang chạy xuống cánh tay Jace, cổ tay nhoi nhói. Anh giơ tay trên mặt Simon, để máu chảy xuống qua những ngón tay vào miệng Simon. Không có phản ứng. Simon không động đậy. Jace cho tay xuống gần hơn; giờ anh đang quỳ ngay trên Simon, hơi thở tạo nên những luồng khói trắng trong không khí. Anh nhoài người cúi xuống, ép cổ tay chảy máu lên miệng Simon. “Cậu ngốc này, uống máu tôi đi,” anh thì thào. “Uống đi.”

Lúc đầu không có chuyện gì xảy ra. Rồi mắt Simon nhắm tịt lại. Jace cảm thấy cổ tay nhói đau rõ rệt, kiểu như có một lực hút mạnh... và bàn tay phải của Simon bám chắc lấy tay Jace, ngay trên cổ tay. Lưng Simon ưỡn cong khỏi sàn, và lực hút lên cổ tay Jace tăng lên khi răng nanh cắm sâu hơn. Cơn đau chạy dọc cánh tay Jace. “Được rồi,” Jace nói. “Đủ rồi.”

Simon mở choàng mắt. Lòng trắng đã biến mất, giờ đôi đồng tử nâu sậm đang dán vào Jace. Trên má cậu ta đã có chút huyết sắc, đỏ như người lên cơn sốt. Môi cậu ta hơi hé mở, răng nanh trắng ởn đỏ những máu.

“Simon?” Jace gọi.

Simon đứng dậy. Cậu ta di chuyển với tốc độ nhanh tới khó tin, đánh ngã Jace và ngồi lên người anh. Đầu Jace đập xuống nền nhà, tai ong ong khi răng Simon cắm vào cổ. Anh cố đẩy ra, nhưng cánh tay cậu con trai kia như gọng kìm, ấn chết anh xuống sàn, những móng tay cắm sâu vào bả vai.

Nhưng Simon không làm anh bị thương - không hẳn - cơn đau nhức lúc đầu dần chuyển sang một dạng dễ chịu theo cách vết bỏng của thanh stele đôi khi đem lại. Cảm giác buồn ngủ êm đềm chạy theo mạch máu và anh thấy cơ bắp thả lỏng; bàn tay đang cố đẩy Simon lúc trước giờ nắm kéo cậu ta lại gần hơn. Anh nghe được nhịp tim của mình, cảm thấy nó đang đập chậm lại, nhịp vang như búa nện nay biến thành tiếng vọng nhẹ nhàng. Một màu đen sang sáng len lỏi vào góc mắt anh, đẹp đẽ và kỳ lạ. Jace nhắm mắt.

Cơn đau nhói nơi cổ. Anh thở dốc và mở choàng mắt; Simon đang ngồi trên người anh, nhìn chằm chằm, mắt mở to, tay quệt ngang miệng. Vết thương của cậu ta đã biến mất, dù máu tươi dính đầy áo trước.

Jace lại thấy đau ở phần vai bị thâm, ở vết rạch nơi cổ tay và ở cổ họng vừa bị cắn. Anh không còn nghe thấy nhịp tim, nhưng biết nó đang đập rộn rã trong lồng ngực.

Simon bỏ tay xuống. Răng nanh biến mất . “Tôi có thể giết anh,” cậu ta nói. Trong đó, có chút hài lòng.

“Nếu tôi đồng ý,” Jace trả lời.

Simon cúi nhìn, rồi húng hắng gì đó trong cổ họng. Cậu ta lăn người tránh khỏi Jace rồi ngồi bó gối. Jace thấy những đường mạch máu tối màu trên cần cổ trắng xanh, với những đường gân xanh tím. Những đường huyết mạch đầy máu.

Máu của mình. Jace ngồi dậy. Anh lần tìm thanh stele. Kéo nó dọc theo tay như cảm giác kéo một cái ống chỉ dọc theo sân bóng bầu dục vậy. Đầu anh đau nhức. Khi vẽ xong chữ iratze, anh dựa đầu vào bức tường sau lưng, thở dốc, cơn đau rời khỏi anh khi chữ rune có hiệu lực. Máu mình chạy trong huyết quản cậu ta.

“Tôi xin lỗi,” Simon nói. “Tôi vô cùng xin lỗi.”

Chữ rune trị thương đã có hiệu quả. Đầu Jace dần dần tỉnh táo và nhịp tim đã ổn định lại. Anh cẩn trọng đứng dậy, cứ ngỡ một cơn choáng váng sẽ ập tới, nhưng anh chỉ cảm thấy hơi mệt và yếu người. Simon vẫn ngồi, nhìn chăm chú xuống đôi tay. Jace cúi xuống nắm lấy lưng áo cậu ta, kéo cậu ta đứng dậy. “Đừng xin lỗi,” anh nói và thả Simon ra. “Đi thôi. Valentine đã bắt được Clary và chúng ta không còn nhiều thời gian đâu.”

Ngay khi nắm lấy chuôi thanh Maellartach, một cảm giác lạnh buốt chạy dọc cánh tay Clary. Valentine hứng thú quan sát trong khi cô thở dốc vì đau, những ngón tay trở nên lóng ngóng. Cô tuyệt vọng nắm chặt Thanh Kiếm, nhưng nó trượt khỏi tay cô và rơi loảng xoảng xuống đất.

Cô gần như không thấy Valentine di chuyển. Một tích tắc sau hắn đã đứng trước mặt cô với Thanh Kiếm trong tay. Tay Clary ê buốt. Cô liếc xuống và thấy lằn đỏ chạy dọc lòng bàn tay.

“Con thực sự nghĩ,” Valentine khinh ghét nói, “rằng ta sẽ để con tới gần thứ vũ khí con sử dụng được sao?” Hắn lắc đầu. “Con không hiểu lấy một từ ta nói, đúng không? Có vẻ như trong hai đứa con của ta, chỉ một đứa có khả năng thấy được sự thật.”

Clary nắm bàn tay bị thương lại gần như chào đón cơn đau. “Nếu ông muốn ám chỉ Jace, thì anh ấy cũng ghét ông đấy.”

Valentine vung Thanh Kiếm lên, để mũi kiếm ngang xương đòn của Clary. “Đủ rồi,” hắn bảo, “nói xong rồi đấy.”

Mũi Kiếm sắc nhọn; khi cô thở, nó chọc vào cổ họng cô, và một dòng máu nhỏ chảy xuống ngực. Cái chạm của Thanh Kiếm dường như đưa cái lạnh chạy vào các mạch máu, khiến cái lạnh cắt da cắt thịt chạy vào tay chân cô, làm tay cô cứng tê cóng.

“Đúng là con hư tại mẹ,” Valentine nói. “Mẹ con lúc nào cũng cứng đầu cứng cổ. Hồi đầu mới yêu, ta rất thích tính cách đó của mẹ con. Ta nghĩ mẹ con sẽ luôn trung thành với lý tưởng.”

Thật là lạ, Clary nghĩ mà hơi hoảng, rằng khi cô gặp bố mình ở điền trang Renwick, vẻ hùng biện đáng kính của hắn phơi ra để dụ Jace. Thế mà giờ thì hắn chẳng buồn mất công làm gì, và không có lớp quyến rũ bề mặt ấy, hắn ta có vẻ… trống rỗng. Giống như một bức tượng rỗng ruột, đôi mắt bị lôi ra cho người ta thấy khoảng tối bên trong.

“Nói cho ta nghe, Clarissa… mẹ con có bao giờ nhắc tới ta không?”

“Mẹ nói với tôi rằng bố tôi đã chết.” Đừng nói thêm gì nữa, cô tự nhủ, nhưng cô thừa hiểu hắn có thể đã đọc được những gì cô muốn nói tiếp. Và tôi ước gì mẹ tôi nói thật.

“Và mẹ chưa bao giờ nói con khác biệt? Đặc biệt?”

Clary nuốt nước bọt, và đầu mũi kiếm lại tiến sâu hơn một chút. Thêm nhiều máu chảy xuống ngực. “Mẹ chưa bao giờ bảo tôi là một Thợ Săn Bóng Tối.”

“Con có biết vì sao,” Valentine nói và nhìn theo chiều dài thanh kiếm về phía cô, “mẹ bỏ bố mà đi không?”

Nước mắt nóng bỏng trong cổ họng Clary. Cô kêu nghen ứ trong họng. “Ý ông là chỉ có một nguyên nhân thôi sao?”

“Mẹ con nói với ta,” hắn nói tiếp, như thể Clary chưa từng cất lời, “rằng ta đã biến đứa con đầu lòng của mẹ con thành một con quái vật. Mẹ con bỏ ta trước khi ta kịp làm điều tương tự với đứa con thứ hai. Đó là con. Nhưng mẹ con đã quá trễ rồi.”

Cái lạnh chạy trong cổ họng, trong từng thớ thịt, quá mạnh mẽ khiến cô không thể nào rùng mình được nữa. Cô có cảm giác Thanh Kiếm đã biến cô thành băng đá. “Mẹ chưa từng nói vậy,” Clary thì thào. “Jace không phải quái vật. Tôi cũng vậy.”

“Ta không nói về…”

Cửa sập trên đầu họ bật mở và hai bóng đen nhảy xuống, ngay đằng sau Valentine. Người đầu tiên, Clary nhìn thấy mà hân hoan nhẹ nhõm, là Jace, bay xuống như một mũi tên bắn ra khỏi cung, nhắm thẳng mục tiêu. Anh chạm đất nhẹ như lông hồng. Anh đang nắm trong tay một thanh giằng be bết máu, một đầu bẻ gãy nhọn nham nhở.

Người thứ hai hạ cánh xuống cạnh Jace cũng nhẹ nhàng nhưng không uyển chuyển như anh. Clary thấy loáng thoáng một cậu thiếu niên gầy gò tóc đen và nghĩ tới, Alec. Chỉ đến khi cậu ta đứng thẳng dậy thì cô mới nhận ra khuôn mặt quen thuộc và biết được đấy là ai.

Cô quên đi Thanh Kiếm, quên đi cái lạnh, quên đi vết thương trên cổ họng, quên đi mọi thứ. “Simon!”

Simon cũng đưa mắt nhìn cô. Ánh mắt họ gặp nhau trong chốc lát và Clary mong cậu hiểu những gì cô muốn nói và đột nhiên thấy an tâm hơn rất nhiều. Nước mắt nãy giờ đang chực tràn giờ cứ thế trào ra, chảy tràn xuống khuôn mặt. Cô không thèm quệt nước mắt.

Valentien quay đầu nhìn về sau, và mồm há hốc theo kiểu ngạc nhiên thật sự nhất Clary từng thấy nơi hắn. Hắn quay phắt lại đối mặt với Jace và Simon.

Ngay khi mũi kiếm rời khỏi cổ Clary, cơn lạnh buốt cũng theo đó biến mất, mang theo toàn bộ sức mạnh của cô. Cô khuỵu xuống, run rẩy không thể kiểm soát được. Khi cô đưa tay lau nước mắt trên mặt, cô thấy đầu ngón tay trắng bệch với những triệu chứng bị phát cước.

Jace kinh hãi nhìn cô, rồi nhìn người bố. “Ông đã làm gì em ấy?”

“Chẳng làm gì cả,” Valentine nói và lấy lại bình tĩnh như cũ. “Chưa làm gì hết.”

Clary ngạc nhiên khi thấy mặt Jace tái đi, như thể lời bố nói làm anh choáng.

“Ta mới là người nên hỏi con đã làm gì, Jonathan ạ,” Valentine nói, và dù hắn nói với Jace nhưng ánh mắt lại dán lên Simon. “Vì sao cái thứ kia còn sống? Những con ma hút máu kia có thể tái sinh nhưng không phải chỉ với một chút máu còn sót lại.”

“Ý ông nói tôi ấy hả?” Simon hỏi.

Clary nhìn trân trối. Simon nói nghe có vẻ khang khác. Cậu ấy không nói theo kiểu trứng đòi khôn hơn vịt; cậu ấy nói với tư thế một người có thể đối chọi ngang tầm với Valentine Morgenstern. Giống như một người xứng đáng được đứng ngang hàng với ông ta. “Ồ, đúng rồi, ông bỏ tôi chết ở đó mà. À, chết hơn mới đúng.”

“Im ngay.” Jace lườm Simon; mắt anh tối sầm. “Để tôi trả lời hộ cho.” Anh quay sang bố. “Con cho Simon uống máu con,” cậu nói. “Vì thế cậu ta không chết.”

Khuôn mặt rất đỗi nghiêm trọng của Valentine hằn thêm vài nếp nhăn, như thể xương đang trồi qua da thịt. “Con nguyện ý để ma cà rồng uống máu con?”

Jace hình như hơi lưỡng lự trong giây lát - anh liếc Simon, người đang dán mắt nhìn Valentine với thái độ thù địch sâu sắc. Rồi anh cẩn trọng cất lời. “Đúng.”

“Con không biết mình đã làm gì đâu, Jonathan,” Valentine nói giọng kinh hãi. “Con không hiểu đâu.”

“Con cứu mạng kẻ khác,” Jace nói. “Kẻ mà bố cố giết. Con chỉ cần biết vậy.”

“Không phải mạng người,” Valentine nói. “Con đã hồi sinh một con quỷ chỉ biết giết người hút máu. Giống loài chúng lúc nào cũng đói khát…”

“Giờ tôi đang đói khát đây,” Simon nói, và cười nhe những chiếc răng nanh thòi khỏi lợi. Chúng trắng sáng và nhọn hoắt thọc ra khỏi môi dưới của cậu. “Tôi uống thêm chút máu nữa cũng đâu sao. Tất nhiên máu ông có thể làm tôi mắc nghẹn, đồ thứ độc địa chó…”

Valentine cười lớn. “Ta muốn mi làm có được không đấy, tên hút máu kia. Khi Thanh Kiếm Linh Hồn cắt phăng mi, mi sẽ chết cháy thôi.”

Clary thấy ánh mắt Jace nhìn về thanh kiếm rồi nhìn cô. Trong đó ẩn chứa một câu hỏi không cần nói thành lời. Cô vội nói. “Thanh Kiếm chưa biến đổi. Chưa hẳn. Hắn chưa có được máu của Maia, vì thế chưa hoàn thành nghi lễ…”

Valentine quay sang cô, thanh kiếm trong tay, và cô thấy hắn mỉm cười. Thanh Kiếm lóe sáng và có gì đánh trúng cô - giống như khi bạn bị một cơn sóng biển xô ngã, rồi lại nâng bạn lên ném bật lên trời. Cô lăn lộn trên sàn, vô vọng cố dừng lại, cho tới khi đập trúng vách ngăn với lực mạnh tới thâm mình mẩy. Cô nằm co quắp, há hốc miệng thở dốc và đau đớn.

Simon lao tới bên cô. Valentine phạt kiếm, và một vạt lửa sáng loáng chiếu thẳng đứng bốc lên, sức nóng của nó đánh bật Simon làm cậu ta loạng choạng lùi lại.

Clary cố chống khuỷu tay ngồi dậy. Miệng cô toàn máu là máu. Mọi thứ xung quanh quay cuồng và cô tự hỏi mình đã đập đầu mạnh thế nào và liệu cô có ngất đi không. Cô vận hết ý chí để giữ được tỉnh táo.

Ngọn lửa tàn đi nhưng Simon vẫn co người trên sàn, có vẻ choáng. Valentine chỉ liếc qua rồi nhìn sang Jace. “Nếu giờ con giết con quỷ hút máu kia đi,” ông ta nói, “con vẫn xóa được những tội lỗi của mình.”

“Không,” Jace nói khẽ.

“Chỉ cần dùng thứ vũ khí trên tay con và đâm xuyên tim hắn,” giọng Valentine vẫn nhẹ nhàng. “Đơn giản thôi mà. Không phải điều gì mới mẻ.”

Jace nhìn thẳng vào mắt bố mình. “Con đã thấy Agramon,” anh nói. “Nó mang khuôn mặt bố.”

“Con đã thấy Agarmon?” Thanh Kiếm Linh Hồn sáng chói lọi khi Valentine tiến về phía cậu con trai. “Và con còn sống?”

“Con đã giết nó.”

“Con giết Con Quỷ của Nỗi Sợ, nhưng con không giết một con ma cà rồng, kể cả khi ta ra lệnh?”

Jace vẫn đứng quan sát Valentine, mặt không có lấy một nét biểu cảm. “Cậu ta quả thực là ma cà rồng,” anh nói. “Nhưng tên cậu ta là Simon.”

Valentine dừng trước mặt Jace, tay vẫn cầm chắc Thanh Kiếm Linh Hồn đang tỏa ánh sáng hắc ám. Trong giây phút kinh hoàng Clary tự nhiên sợ rằng Valentine muốn đâm anh ngay tại chỗ, và liệu Jace có để cho hắn ta toại ý không.

“Vậy ta nên hiểu,” Valentine nói, “rằng con không thay đổi quan điểm nhỉ? Những gì con nói với ta vào lần trước tới đây, là câu trả lời cuối cùng của con, hay giờ con đã hối hận vì không nghe lời ta?”

Jace chậm rãi lắc đầu. Một tay anh vẫn nắm chắc thanh giằng, nhưng tay kia - tay phải - đặt ở thắt lưng, rút ra thứ gì đó. Thế nhưng, mắt anh chưa bao giờ rời khỏi Valentine, nhưng Clary không chắc Valentine thấy điều anh đang làm. Cô hy vọng là không.

“Đúng,” Jace nói, “con hối hận vì không nghe lời bố.”

Không! Clary nghĩ, nhưng trái tim cô chùng xuống. Có phải anh đang đầu hàng, vì anh nghĩ đó là cách duy nhất để anh cứu cô và Simon?

Nét mặt Valentine dịu lại. “Jonathan…”

“Đặc biệt là,” Jace nói, “khi con định làm lại điều đó. Ngay lúc này.” Tay anh di chuyển, nhanh như ánh chớp, và có gì đó bay trong không khí hướng về phía Clary. Nó chỉ cách cô vài phân, rơi lanh canh và lăn trên sàn nhà. Mắt cô mở lớn.

Thanh stele của mẹ.

Valentine bắt đầu cười dữ dội. “Một thanh stele? Jace, con đùa ta hả? Hay cuối cùng con cũng…”

Clary không nghe thấy ông ta nói gì nữa; cô cố đứng lên, thở dốc khi cơn đau chạy thẳng lên đầu. Mắt cô ngấn nước, tầm nhìn mờ đi; cô vươn bàn tay run rẩy nắm lấy thanh stele… và khi ngón tay cô chạm tới nó, cô nghe thấy có giọng nói trong đầu rõ ràng như thể mẹ đang đứng bên cô. Nắm lấy thanh stele đi Clary. Sử dụng nó đi. Con biết mình cần làm gì mà.

Những ngón tay cô co giật nắm chặt lấy thanh stele. Cô ngồi thẳng dậy, bỏ qua cơn đau đang chạy rần rần trong đầu, dọc xuống sống lưng. Cô là Thợ Săn Bóng Tối, đau đớn là điều cô phải chịu cả đời. Cô nghe tiếng văng vẳng đâu đây tiếng Valentine gọi tên cô, nghe thấy tiếng bước chân hắn đang tới gần hơn… thế là cô lao người về phía vách ngăn, xả thanh stele về phía trước với lực mạnh nhất có thể, ngay khi mũi nó chạm vào kim loại, cô nghĩ mình nghe thấy tiếng kim loại nóng chảy kêu xèo xèo.

Cô bắt đầu vẽ. Như thường lệ khi cô vẽ, thế giới như không tồn tại, mà chỉ còn cô với thanh stele cùng vách ngăn kim loại kia. Cô nhớ mình đã đứng bên ngoài xà lim giam Jace và thì thầm nói với mình, Mở ra, mở ra, mở ra, và cô biết rằng mình dùng hết sức mạnh để tạo nên chữ rune đã giật tung tất cả xiềng xích giam Jace. Và cô biết rằng sức mạnh cô dùng khi đó không bằng một phần mười, một phần một trăm so với lần này. Tay cô như bị bỏng và cô hét lên khi kéo lê thanh stele trên bức tường kim loại, để lại con chữ đen lớn như vệt than trên đó. Mở ra.

Bao sự thất vọng, tức tối, tất cả sự giận dữ trong cô tràn qua đầu ngón tay tan chảy vào thanh stele và nhập vào chữ rune. Mở ra. Tất cả tình yêu, tất cả sự nhẹ nhõm khi nhìn thấy Simon còn sống, tất cả niềm hy vọng rằng họ sẽ sống sót. Mở ra!

Tay cô, vẫn nắm lấy thanh stele, rơi phịch xuống. Trong thoáng chốc chỉ có nỗi im lặng bao trùm tất cả bọn họ - Jace, Valentine, kể cả Simon - nhìn chăm chú vào chữ rune đang cháy lên trên thành tàu.

Simon quay sang Jace, lên tiếng, “Nó nghĩa gì thế?”

Nhưng Valentine mới là người trả lời, mắt vẫn dán vào bức tường. Trên mặt hắn có một biểu cảm gì đó - không giống kiểu Clary từng đoán, mà là một sự pha trộn giữa khải hoàn và kinh sợ, tuyệt vọng và hân hoan. “Nó có nghĩa,” hắn nói, “Mene mene tekel upharsin[1].”

[1] Trích trong Kinh thánh - Sách Daniel 5. Vua Belshazzar nước Babylon trong một lần mở tiệc, đã ra lệnh cho mang những chiếc cốc bằng vàng bạc mà phụ vương ngài, Đức vua Nebuchadnezzar, đã lấy từ đền thờ tại Jerusalem, để cho ngài cùng vương tôn quý tộc sử dụng. Trong khi uống, họ cùng nhau ca ngợi các vị thần của vàng và bạc, của đồng, sắt, gỗ và đá.

Đúng lúc đó, trong điện xuất hiện một bàn tay người viết vài dòng chữ lên vách tường quét vôi của hoàng cung đằng sau trụ đèn. Kinh hoảng, nhà vua cho truyền ông Daniel tới giải nghĩa. Ông Daniel giải nghĩa, hành động sử dụng ly chén trong thánh điện của nhà vua đã trái lại ý Chúa. Ly chén trong Đền Thờ của Chúa, người ta đã mang đến trước mặt ngài; ngài đã dùng các ly chén ấy mà uống cùng với các đại thần, cung phi và cung nữ. Ngài đã ngợi khen các thần bằng bạc, vàng, đồng, sắt, gỗ và đá là những vật không thấy, không nghe, không biết. Còn Thiên Chúa là Đấng nắm trong tay sinh khí của ngài và điều khiển mọi đường đi nước bước của ngài, ngài lại chẳng tôn vinh. Vì thế Thiên Chúa mới cho bàn tay tới viết hàng chữ kia: MENE, MENE, TEKEL, UPHARSIN - nghĩa là:

MENE - đến - Thiên Chúa đã đến và chấm dứt những ngày của triều đại ngài

TEKEL - cân - ngài đã bị đặt lên bàn cân và thấy không đủ

UPHARSIN - phân chia - vương quốc của ngài sẽ bị phân chia và rơi vào tay người Mede và người Ba Tư

Đêm hôm đó, Đức Vua Belshazzar đã bị sát hại và Darius người Mede đã lên trị vì vương quốc.

Và dòng chữ trên, được người đời biết đến là Dòng chữ trên Tường.

Clary loạng choạng đứng dậy. “Không phải,” cô thều thào. “Nó có nghĩa là mở ra.”

Valentine nhìn thẳng vào mắt cô. “Clary…”

Tiếng kim loại bị xé toạc vang lên chói tai nhấn chìm lời hắn. Bức tường có chữ rune của Clary, bức tường làm từ kim loại đặc quánh, giờ vặn vọ rồi rùng rùng. Đinh ốc bật ra khỏi lỗ tán và từng vòi từng vòi nước bắn tràn vào phòng.

Cô nghe tiếng Valentine gọi, nhưng giọng hắn nhận chìm trong âm thanh điếc tai của kim loại bị giằng khỏi kim loại khi những bu loong, những ốc vít, và mọi đinh tán giữ các bộ phận trong con tàu khổng lồ này với nhau bị giật tung ra.

Cô cố chạy tới chỗ Jace và Simon, nhưng cô ngã quỵ xuống khi một đợt nước trào qua cái lỗ hổng đang lớn dần đánh trúng. Lần này nước lạnh băng nhấn chìm cô xuống. Ở đâu đó Jace đang gọi tên cô, giọng anh lớn và tuyệt vọng át tiếng rít rền của con tàu. Cô chỉ kịp hét gọi tên anh một lần duy nhất trước khi bị cuốn phăng qua cái lỗ lởm chởm ra ngoài sông.

Cô quay tròn và đấm đá loạn lên trong dòng nước đen. Nỗi sợ hãi bóp nghẹt lấy cô, nỗi sợ bóng tối mịt mùng cùng độ sâu của dòng sông, sợ hàng triệu triệu tấn nước xung quanh, đè lên người cô, rút hết không khí khỏi phổi cô. Cô không biết sao để ngoi lên và cũng không biết nên bơi theo hướng nào. Cô không còn nín thở nổi. Cô hít vào cả phổi nước bẩn, ngực muốn nổ tung vì đau, sao nổ tung trong mắt. Trong tai cô, thay vì tiếng nước đang rần rần chảy tới là một giọng hát ngọt ngào, ngân nga tới khó tin, Mình đang chết, cô mơ màng nghĩ. Một bàn tay trắng bệch thò xuống mặt nước đen và kéo cô lại gần. Mái tóc dài ôm quanh mặt bà. Mẹ, Clary nghĩ, nhưng trước khi cô kịp thấy rõ khuôn mặt mẹ, bóng tối đã vuốt mắt cô nhắm lại.

Clary tỉnh lại khi những giọng nói vang lên chung quanh và ánh sáng chiếu vào mắt. Cô nằm ệp lưng trên nền xe bằng tôn sóng của xe chú Luke. Bầu trời đen xám lừng lững trên đầu. Cô ngửi thấy mùi nước sông xung quanh lẫn với mùi khói và máu. Những khuôn mặt trắng bệch nhìn cô trông như những quả bóng bay cột vào dây. Chúng chụm lại khi cô chớp mắt.

Chú Luke. Và Simon. Cả hai đang nhìn cô với sự quan tâm lo lắng. Cô nghĩ hình như tóc chú Luke đã bạc trắng; rồi, chớp mắt, cô nhận ra trên tóc chú dính toàn tro. Thật ra, trong không khí cũng vậy - nó có vị của tro bụi nữa - và quần áo lẫn tay chân họ đều lốm đốm bụi tro đen kít.

Cô ho hắng, nếm thấy vị tro trong miệng. “Jace đâu rồi?”

“Anh ấy…” Simon nhìn chú Luke và Clary cảm thấy như tim lỗi nhịp.

“Anh ấy ổn chứ ạ?” cô hỏi. Cô cố ngồi thẳng dậy và đột nhiên đầu cô đau vô cùng. “Anh ấy đâu? Anh ấy đâu?”

“Anh đây.” Jace hiện ra, khuôn mặt bị bóng tối phủ lấy. Anh quỳ xuống bên cạnh. “Anh xin lỗi. Anh nên ở đây khi em tỉnh lại. Chỉ là…”

Giọng anh lạc đi.

“Chỉ là sao?” Cô chăm chú nhìn, ngược sáng với ánh sao, tóc anh mang màu bạc chứ không hẳn vàng, mắt anh không còn chút màu sắc. Còn làn da anh vằn vện vệt đen vệt xám.

“Thằng bé cũng tưởng cháu đã chết,” chú Luke nói và đột nhiên đứng dậy. Chú nhìn ra dòng sông, nhìn vào thứ gì đó Clary không thấy. Những cuộn khói xoáy tròn màu đen và đỏ sậm bốc lên, như thể ở kia đang có một đám mây.

“Cũng chết ư? Vậy còn ai…?” Cô ngừng nói vì cơn đau ghê gớm bóp nghẹt lấy cô. Jace thấy nét mặt cô liền cho tay vào túi, rút thanh stele ra.

“Nằm im nào, Clary.” Cẳng tay cô bỏng rẫy, và rồi đầu óc cô tỉnh táo lại. Cô ngồi dậy và thấy mình đang ngồi trên tấm ván ướt được đặt sát đầu thùng xe. Nước tràn vào tới vài phân, hòa cùng những cuộn tro đang bay lả tả từ trên trời xuống như một cơn mưa đen đẹp mắt.

Cô nhìn xuống nơi Jace đã vẽ Ấn Ký trị thương trong bụng cánh tay. Cô đã bớt yếu hơn, như thể anh đã truyền sức mạnh vào mạch máu cô.

Anh lần ngón tay theo chữ iratze anh vẽ cho cô rồi rụt tay lại. Tay anh lạnh và ướt như da cô vậy. Phần người còn lại của anh cũng ướt; tóc ướt sũng còn quần áo dính chặt vào người.

Trong miệng cô có vị hăng hăng cay cay như thể liếm đáy gạt tàn thuốc lá vậy. “Có chuyện gì vậy? Có hỏa hoạn à?”

Jace nhìn sang chú Luke, người đang nhìn xuống dòng sông nhấp nhô sóng đen-xám. Trên mặt nước thấp thoáng những con thuyền nhỏ, nhưng không còn tàu của Valentine. “Ừ,” chú nói. “Tàu của Valentine đã cháy rụi trên mặt nước. Không còn sót lại lấy một mảnh.”

“Còn mọi người đâu?” Clary nhìn sang Simon, người duy nhất khô ráo. Trên nước da vốn đã tái xanh của cậu ấy giờ có thêm chút sắc xanh, như thể bị ốm hay lên cơn sốt vậy. “Isabelle và Alec đâu?”

“Họ lên thuyền của Thợ Săn Bóng Tối rồi. Họ vẫn bình an.”

“Còn Magnus?” cô quay đầu nhìn khoang xe, nhưng trong đó không có ai.

“Anh ta cần đi trị thương cho một số Thợ Săn Bóng Tối bị thương nặng,” chú Luke trả lời.

“Nhưng mọi người vẫn ổn cả chứ ạ? Alec, Isabelle, Maia… họ ổn hết chứ ạ?” Giọng Clary lí nhí và yếu ớt kể cả đối với cô.

“Isabelle bị thương,” chú Luke nói. “Robert Lightwood cũng vậy. Ông ấy cần một thời gian dài mới khỏe lại được. Rất nhiều Thợ Săn Bóng Tối, kể cả Malik và Imogen đã tử trận. Đây là một trận chiến khó khăn, Clary, chúng ta cũng tổn thất nhiều. Valentine đã biến mất. Thanh Kiếm cũng vậy. Đội Conclave tả tơi. Chú không biết…”

Chú ngừng bặt. Clary nhìn chú chăm chú. Có gì đó trong giọng nói của chú làm cô sợ. “Cháu xin lỗi. Đây là lỗi của cháu. Nếu cháu không…”

“Nếu em không làm những gì em đã làm, Valentine sẽ giết chết tất cả mọi người trên tàu,” Jace khẳng định. “Em làm điều duy nhất giúp chúng ta tránh khỏi vụ thảm sát.”

Clary nhìn anh. “Anh muốn nói đến điều em làm với chữ rune ư?”

“Simon!” Clary hét vang. Cô vươn tay về phía cậu nhưng thấy đột ngột bị kéo ra sau; là Jace, hai tay nắm lấy vai cô. Cô cố thoát ra nhưng anh giữ cô rất chặt; anh thì thầm gì đó vào tai cô, nói đi nói lại, và mãi một lúc sau cô mới hiểu anh vừa nói gì.

“Clary, nhìn đi. Nhìn đi.”

“Không!” Cô đưa tay lên che mặt. Cô có thể cảm nhận vị nước lờ lợ trong lòng bàn tay. Nó có vị mặn, như nước mắt. “Em không muốn nhìn. Em không muốn…”

“Clary.” Jace nắm lấy cổ tay cô, gỡ tay cô khỏi mặt. Ánh bình minh làm cô cay mắt.

“Nhìn đi.”

Cô nhìn theo. Và nghe thấy hơi thở mình khò khè trong phổi khi cô há hốc. Simon ngồi thẳng người dựa lưng vào ca bin, người nhuộm trong ánh nắng, mồm há ra và đang cúi xuống nhìn mình. Mặt trời nhảy múa trên mặt nước đằng sau cậu và đuôi tóc cậu lấp lánh như vàng. Cậu ấy không thể bị biến thành tro bụi, mà ngồi yên lành trong ánh nắng, và nước da trắng xanh của khuôn mặt và bàn tay không hề bị tổn thương.

Bên ngoài Học Viện, màn đêm đã buông xuống. Ánh hoàng hôn đỏ nhờ chiếu vào cửa sổ phòng ngủ của Jace khi anh đang ngồi nhìn đống đồ đạc chất trên giường. Đống đồ đạc đó nhỏ hơn anh nghĩ. Suốt bảy năm sống ở nơi đây mà anh cũng chỉ có thế: một nửa ba lô là quần áo, một chồng sách nhỏ và vài thứ vũ khí.

Anh phân vân về chuyện có nên mang vài thứ mình giữ lại được từ căn nhà nhỏ tại Idris đi cùng không. Magnus đã trả lại cho anh cái nhẫn bạc của bố, nhưng giờ anh chẳng muốn đeo nó chút nào nữa. Anh cho nó vào chiếc dây chuyền đeo trên cổ. Cuối cùng, anh quyết định cầm theo mọi thứ: Không việc gì phải để lại bất cứ thứ gì tại cái nơi này.

Anh đang chất đồ thì nghe có tiếng gõ cửa. Anh ra mở cửa, nghĩ là Alec hoặc Isabelle.

Là bà Maryse. Bà mặc bộ váy đen tuyền và tóc buộc gọn không rơi ra lấy một sợi. Trông bà già hơn bình thường. Hai đường hằn sâu chạy theo khóe miệng xuống cằm. Chỉ có đôi mắt là còn chút màu sắc. “Jace,” bà nói. “Ta vào được không?”

“Mẹ thích làm gì thì làm,” anh nói và trở lại giường. “Đây là nhà mẹ cơ mà.” Anh nắm lấy một đống áo sơ mi tống vào ba lô với một lực mạnh không cần thiết.

“Thực ra, đây là tài sản của Hội đồng Clave,” bà Maryse nói. “Nhà mình chỉ là những người bảo vệ nó thôi.”

Jace nhét sách vào túi. “Gì cũng được.”

“Con đang làm gì đấy?” Nếu Jace không nhầm thì giọng bà hình như hơi run.

“Con đang dọn đồ,” anh đáp. “Mọi người thường làm vậy khi họ dọn đi.”

Maryse tái nhợt đi. “Đừng đi,” bà nói. “Nếu con muốn ở lại…”

“Con không muốn ở lại. Con không thuộc về đây.”

“Con định đi đâu?”

“Nhà chú Luke,” anh nói và thấy bà hơi giật mình. “Một thời gian. Sau đó con cũng không biết. Có lẽ là về Idris.”

“Con nghĩ con thuộc về nơi đó ư?” Giọng bà vương nét âu sầu đau đớn.

Jace ngừng xếp đồ một lát và nhìn cái túi. “Con không biết con thuộc về đâu nữa.”

“Thuộc về gia đình con.” Maryse lo lắng bước thêm một bước. “Thuộc về chúng ta.”

“Mẹ đã đẩy con ra.” Jace nghe trong giọng mình có chút khắc nghiệt, và cố nhẹ giọng hơn. “Con xin lỗi,” anh nói và quay sang nhìn bà “Về mọi chuyện đã xảy ra. Nhưng trước đây mẹ đã không cần con thì giờ con cũng không nghĩ mẹ cần gì con nữa. Bố Robert hẳn sẽ mệt một thời gian; mẹ nên đi chăm sóc bố. Con sẽ chỉ làm mẹ vướng víu tay chân thôi.”

“Vướng víu tay chân ư?” Bà có vẻ ngờ vực. “Robert muốn gặp con, Jace à…”

“Con không nghĩ vậy.”

“Còn Alec thì sao? Isabelle, Max… chúng cần con. Nếu con không tin rằng ta muốn con sống ở đây… và ta không trách gì con nếu con nghĩ vậy… con phải biết rằng chúng cần con chứ. Chúng ta đã trải qua những thời khắc khó khăn, Jace ạ. Xin con đừng làm chúng tổn thương nhiều hơn nữa.”

“Không công bằng.”

“Ta không trách con nếu con ghét ta.” Giọng bà quả thực là run run. Jace ngạc nhiên quay phắt lại nhìn bà. “Nhưng điều ta đã làm - kể cả khi đuổi con đi - ta đã đối xử với con như vậy, là để bảo vệ con. Và vì ta sợ.”

“Sợ con ư?”

Bà gật đầu.

“Ừm, như thế còn làm con thấy khá hơn nhiều lắm.”

Bà Maryse hít một hơi thật sâu. “Ta nghĩ con sẽ làm ta đau lòng giống như Valentine vậy,” bà nói. “Con biết không, con là người đầu tiên, sau Valentine, không có quan hệ ruột thịt với ta, nhưng lại khiến ta yêu thương hết thảy. Con người đầu tiên đó. Và con chỉ là một đứa nhỏ…”

“Mẹ nghĩ con là một người khác.”

“Không. Ta luôn biết con là ai. Kể từ lần đầu tiên đón con từ chuyến tàu đến từ Idris, khi con mới lên mười - con đã bước vào trái tim ta, cũng giống như những đứa con ta dứt ruột đẻ ra.” Bà lắc đầu. “Con không hiểu nổi đâu. Con chưa làm cha mẹ. Con chưa bao giờ yêu ai như yêu con mình. Và không gì có thể làm con tức giận hơn.”

“Con hiểu về phần tức giận,” Jace nói, sau một hồi im lặng.

“Ta không mong được con tha thứ,” bà Maryse nói. “Nhưng nếu con ở lại vì Isabelle, Alec và Max, ta rất biết ơn…”

Bà đã nói sai ở đó. “Con không cần mẹ biết ơn,” Jace nói và tiếp tục nhét đồ vào ba lô. Giờ chẳng còn gì để nhét vào nữa. Anh kéo khóa.

“A la claire fontaine,” bà Maryse nói, “m’en allent promener[2].”

[2] Bài hát nhạc Pháp - A La Claire Fontaine (Bên Dòng Suối Trong Xanh)

Bên con suối nhỏ chảy trong veo. Tôi lang thang vào một ngày mùa hạ… Mẹ đã yêu con từ lâu lắm rồi. Mai này con sẽ mãi ở trong tim mẹ.

Anh quay qua nhìn. “Cái gì ạ?”

“Il y a longtemps que je t’aime. Jamais je ne t’oublierai - đó là bài hát ru ta thường hát cho Alec và Isabelle nghe. Con đã hỏi ta bài hát đó.”

Giờ trong phòng chỉ còn ít ánh sáng, và bóng tối, bà Maryse nhìn cậu như hồi cậu lên mười, như thể bảy năm qua bà chưa thay đổi chút nào. Bà có vẻ lo lắng, căng thẳng và nghiêm trang - và hy vọng. Bà giống như người mẹ duy nhất anh từng biết.

“Con đã sai khi nói ta chưa từng hát cho con nghe,” bà nói. “Chỉ là con chưa bao giờ nghe ta hát.”

Jace không nói gì mà với lấy cái túi mở tung khóa, đổ đồ đạc xuống giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.