Vũ Khí Bóng Đêm 2: Thành Phố Tro Tàn

Chương 11: Khói và sắt




Phòng chăm sóc đặc biệt của Bệnh viện Beth Israel luôn làm Clary nhớ tới những bức hình Nam Cực: lạnh lẽo, xa xôi hẻo lánh, và mọi thứ đều là trắng, xám và xanh da trời nhạt. Những bức tường trong phòng mẹ cô màu trắng, những ống dẫn chạy nhì nhằng quanh đầu và hàng loạt những thiết bị kêu đang bíp bíp không dứt bao quanh giường mẹ cô có màu xám, còn tấm chăn phủ lên ngang ngực bà có màu xanh da trời nhàn nhạt. Mặt bà trắng bệch. Thứ duy nhất có màu sắc là mái tóc đỏ của bà, chói chang đối lập với màu gối trắng như tuyết, giống như một lá cờ rực rỡ tới phi lý tung bay tại cực nam.

Clary tự hỏi sao chú Luke có thể trang trải đủ cho căn phòng riêng này, chú lấy tiền từ đâu và bằng cách nào. Cô nghĩ mình có thể hỏi điều đó sau khi chú trở về cùng thứ cà phê khó uống từ cái máy cà phê tự động ở tầng ba. Cà phê từ máy đấy trông như nhựa đường, vị cũng y chang, nhưng có vẻ chú Luke lại nghiện thứ đó mất rồi.

Chân ghế sắt kêu rin rít trên sàn khi Clary kéo ghế ra và chầm chậm ngồi xuống, rồi vuốt thẳng thớm chiếc váy che chân. Mỗi khi tới thăm mẹ trong viện cô đều thấy lo lắng và mồm miệng khô khốc, như thể cô sắp gặp rắc rối vậy. Có lẽ vì cứ khi nào cô thấy gương mặt mẹ như thế này, trơ trơ không có chút cảm xúc, là y như rằng mẹ cô sắp sửa xả cho cô một trận ra trò.

“Mẹ ơi,” cô nói. Cô vươn tay nắm lấy bàn tay trái của bà; trên cổ tay vẫn còn hằn vết tiêm, ở nơi Valentine đã cắm một đầu ống vào. Da tay mẹ cô - vẫn luôn thô ráp và nham nhám, dính sơn và nhựa thông - như vỏ cây khô vậy. Clary đan những ngón tay vào tay mẹ Jocelyn, mà trong họng thấy nghẹn ứ. “Mẹ, con…”. Cô húng hắng giọng. “Chú Luke nói mẹ có thể nghe tiếng con. Con không biết có thật hay không nữa. Nhưng mà, con đến đây vì con cần nói chuyện với mẹ. Dù mẹ không đáp lại cũng không sao. Chuyện là thế này mẹ ạ…” Cô nuốt khan và nhìn về phía cửa sổ, thấy một khoảng trời hẹp phía trên bức tường gạch đối diện bệnh viện. “Chuyện về Simon. Có chuyện xảy ra với cậu ấy. Chuyện đó là lỗi của con.”

Lúc này khi không cần nhìn vào mặt mẹ, câu chuyện của Clary cứ thế tuôn trào, tất tần tật: cô gặp Jace và các Thợ Săn Bóng Tối khác thế nào, vụ tìm kiếm chiếc Cốc Thánh diễn ra ra sao, chuyện về sự phản bội của bác Hodge và trận chiến ở điền trang Renwick, về lúc nhận biết được Valentine là bố của cả cô lẫn Jace. Cô kể cả những sự kiện gần đây nữa: nửa đêm tới thăm Thành phố Xương, Thanh kiếm Linh Hồn, sự hằn thù của Điều Tra Viên với Jace và về người phụ nữ tóc bạc. Và rồi cô nói với mẹ về Triều Đình Seelie, về cái giá Nữ Hoàng bắt cô phải trả, và chuyện xảy ra với Simon sau đó. Cô thấy nước mắt đắng chát nơi cổ họng, nhưng dù sao nói ra cũng giúp cô nguôi ngoai đi ít nhiều, khi chuyển gánh nặng của mình sang cho một ai đó, thậm chí người đó - có lẽ - không nghe được những gì cô nói.

“Vì thế, về cơ bản,” cô nói, “con đã làm mọi thứ rối beng hết. Con nhớ mẹ nói trưởng thành là khi con người bắt đầu biết nhìn lại và ước gì mình có thể thay đổi. Có lẽ giờ con đã trưởng thành rồi. Chỉ là con - con…” Con nghĩ mẹ sẽ ở bên con khi con trưởng thành cơ. Cô nuốt nghẹn nước mắt vào trong khi có ai đó đằng sau húng hắng giọng.

Clary quay phắt lại và thấy chú Luke đang đứng tại ngưỡng cửa, với chiếc cốc nhựa trên tay. Dưới ánh đèn huỳnh quang của bệnh viện, cô nhận ra chú mệt mỏi đến thế nào. Tóc chú đã có sợi bạc, chiếc áo sơ mi vải nỉ ca rô màu xanh nhàu nhĩ.

“Chú đứng đó từ khi nào vậy?”

“Không lâu lắm,” chú đáp. “Chú mang cà phê cho cháu này.” Chú giơ ra nhưng cô không nhận.

“Cháu ghét thứ này. Nó có vị như chân ấy.”

Thế là chú mỉm cười. “Sao cháu biết chân có vị ra sao?”

“Cháu chỉ biết thế thôi.” Cô nhoài người và hôn lên đôi má lạnh lẽo của Jocelyn trước khi đứng dậy. “Con chào mẹ.”

Chiếc xe bán tải nhỏ của chú Luke đậu ở bãi đậu xe lát bê tông bên dưới bệnh viện. Mãi lúc ra tới đường cao tốc FDR chú mới nói chuyện.

“Chú nghe thấy điều cháu nói lúc ở bệnh viện.”

“Cháu nghĩ chú đã nghe trộm mà.” Cô nói không chút giận dỗi. Trong những chuyện cô đã kể với mẹ chẳng có gì mà chú Luke lại không nên biết.

“Chuyện xảy tới với Simon không phải lỗi của cháu.”

Cô đã nghe thấy những lời này, nhưng chúng dường như cứ nảy ra khỏi tai cô như thể xung quanh cô được bao quanh bởi một bức tường vô hình. Giống bức tường bác Hodge đã xây xung quanh cô khi bác phản bội họ vì Valentine, nhưng lần này cô không thể nghe thấy gì qua bức tường ấy, cũng không thể cảm thấy gì cả. Cô tê dại như thể bị nhốt trong một tảng băng.

“Cháu nghe chú nói gì không, Clary?”

“Cháu cảm ơn chú, nhưng tất nhiên đó là lỗi của cháu. Mọi chuyện xảy ra với Simon đều là lỗi của cháu.”

“Vì cậu ta giận cháu mà quay trở lại khách sạn ấy à? Cậu ta không quay lại khách sạn vì giận cháu, Clary ạ. Chú đã nghe về những chuyện tương tự rồi. Người ta gọi chúng là ‘những đứa trẻ hướng tối’, tức là bị biến đổi nửa vời. Có thể cậu ta bị lôi kéo tới khách sạn bằng một lực hấp dẫn không thể cưỡng lại được.”

“Vì cậu ấy có máu của Raphael trong người. Nhưng nếu không do cháu thì chuyện đó cũng đâu có xảy ra. Nếu cháu không mang cậu ấy tới bữa tiệc đó…”

“Cháu nghĩ ở đó an toàn. Dù thằng bé ở trong tình huống nguy hiểm nào thì cũng có cháu ở bên. Cháu đừng hành hạ bản thân mình nữa,” chú Luke nói, và quặt về hướng cầu Brooklyn. Bên dưới cầu, dòng sông xám bạc vẫn lững lờ trôi. “Vô ích thôi.”

Cô trượt người xuống thấp hơn, nắm lấy ống tay chiếc áo len xanh. Tay áo đã sờn và len làm má cô ngưa ngứa.

“Nghe này,” chú Luke nói tiếp. “Trong bao nhiêu năm chú biết thằng bé đó, chú thấy có một nơi nó luôn muốn có mặt, và thằng bé sẽ dùng mọi cách để tới đó và ở đó.”

“Đó là đâu ạ?”

“Bất cứ nơi nào có cháu,” chú Luke nói. “Cháu có nhớ hồi cháu lên mười, cháu tới trang trại, trèo lên cây rồi ngã gãy tay không? Cháu có nhớ làm sao cậu ta thuyết phục họ cho cậu ta lên xe cấp cứu tới bệnh viện không? Thằng bé đấm đá la hét cho tới khi họ đồng ý thì thôi.”

“Chú đã cười,” Clary nói khi hồi tưởng lại, “còn mẹ cháu đánh vào vai chú.”

“Chú không nhịn được. Mấy khi được thấy một đứa trẻ mười tuổi mang quyết tâm ngùn ngụt như lửa cháy thế chứ. Thằng bé giống một con chó săn lắm.”

“Nếu như chó săn đeo kính và bị dị ứng cỏ phấn hương.”

“Lòng trung thành đó là vô giá,” chú Luke nói, nghiêm túc hơn.

“Cháu biết. Chú đừng làm cháu thấy tồi tệ hơn chứ.”

“Clary, chú đang nói với cháu là tự bản thân Simon quyết định đời mình. Điều cháu đang tự trách bản thân là cháu là cháu. Và chuyện đã qua không phải lỗi của ai và cháu cũng chẳng thay đổi được gì cả. Cháu đã nói sự thật với Simon và chính cậu ta tự quyết định điều cậu ta muốn làm. Mọi người đều có quyền lựa chọn; không ai có thể tước đoạt quyền đó của họ. Kể cả vì yêu.”

“Nhưng đấy đấy,” Clary nói. “Khi chú yêu một người, chú không được lựa chọn.” Cô nghĩ tới cách trái tim mình thắt lại khi Isabelle gọi điện báo Jace mất tích. Cô đã rời khỏi nhà không ngần ngừ lấy một phút. “Tình yêu cướp mọi sự lựa chọn của chú đi.”

“Còn hơn là không có lựa chọn nào.” Chú Luke lái xe vào đường Flatbush. Clary không trả lời mà chỉ buồn bã nhìn ra ô cửa kính. Khu vực vừa qua khỏi cầu không phải là nơi đẹp đẽ gì của Brooklyn: hai bên đường đều là những tòa nhà văn phòng xấu xí và các cửa hàng sửa chữa ô tô. Thường thường cô ghét quang cảnh này nhưng giờ nó hợp với tâm trạng cô. “Vậy, cháu đã nghe tin gì từ…?” chú Luke lên tiếng, rõ ràng nhận ra đã tới lúc để chuyển đề tài.

“Simon? Vâng, có chứ ạ.”

“À thực ra, chú đang nói tới Jace.”

“À.” Jace đã gọi cho cô vài lần và để lại tin nhắn. Cô không nghe máy hay gọi lại. Cô chọn cách không nói chuyện với anh như một hình phạt cho chuyện xảy ra với Simon. Đó là cách tồi tệ nhất cô có thể nghĩ ra để trừng phạt bản thân. “Không ạ.”

Giọng chú Luke vẫn đều đều một cách thận trọng. “Có lẽ cháu nên gọi đi. Chỉ để biết cậu ấy có ổn không thôi. Có lẽ cậu ta cũng đang không vui vẻ gì, nếu tính tới…”

Clary nhúc nhích người trên ghế. “Cháu nghĩ chú có thể hỏi thăm Magnus. Cháu nghe nói chú đã nói chuyện với anh ta về Valentine và chuyện chuyển đổi tính năng của Thanh kiếm Linh Hồn. Cháu tin chắc Magnus sẽ nói cho chú nghe Jace có ổn không.”

“Magnus có thể giúp chú an lòng về tình hình thể chất của Jace. Còn về tinh thần thì…”

“Chú quên đi. Cháu không gọi cho Jace đâu.” Clary nghe ra sự lạnh lùng trong chính giọng nói của mình và ngay bản thân cô còn thấy choáng. “Lúc này cháu phải ở bên Simon. Có phải tinh thần cậu ấy đang hân hoan phấn chấn gì đâu cơ chứ.”

Chú Luke thở dài. “Nếu cậu ta có vấn đề gì với tình trạng hiện giờ của mình, có lẽ cậu ta nên…”

“Tất nhiên là cậu ấy có vấn đề chứ!” Cô nhìn Luke với vẻ buộc tội, dù chú đang tập trung vào việc lái xe mà không để ý. “Hơn ai hết chú phải hiểu như thế nào khi…”

“Thức dậy và biến thành một con quái vật ấy à?” chú Luke nghe ra không có vẻ gì cay đắng, mà chỉ mệt mỏi. “Cháu nói đúng, chú quá hiểu. Và nếu có khi nào cậu ta muốn tâm sự với chú, chú sẵn sàng bầu bạn cùng cậu ta. Thằng bé sẽ vượt qua, kể cả khi bản thân nó nghĩ mình không thể.”

Clary nhíu mày. Mặt trời đã ở đằng sau, hắt nắng lên gương chiếu hậu như thể mạ vàng. Cô lóa mắt vì ánh sáng đó. “Không giống nhau đâu ạ,” cô nói. “Ít nhất từ nhỏ tới lớn chú đều biết người sói có thật. Còn trước khi Simon có thể nói với ai đó cậu ta là ma cà rồng, cậu ấy phải thuyết phục họ là ma cà rồng có tồn tại đã.”

Hình như chú Luke định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi. “Chú nghĩ cháu nói đúng.” Giờ họ đã tới đường Williamsburg, đi hết nửa Đại lộ Kent vắng vẻ, với những dãy nhà kho mọc lên hai bên đường. “Nhưng cũng vậy thôi. Chú có thứ này cho thằng bé. Ở trong hộc đồ ấy. Phòng trường hợp…”

Clary mở hộc đồ và nhíu màu. Cô lấy ra một tờ rơi gấp bìa sáng bóng, loại tờ rơi người ta hay nhét trong các quầy nhựa tại phòng chờ bệnh viện. “Làm Thế Nào Để Thú Nhận Với Bố Mẹ Bạn”, cô đọc lớn. “CHÚ LUKE. Đừng lố bịch như vậy. Simon không phải là gay, cậu ấy là ma cà rồng mà.”

“Chú biết, nhưng tờ rơi này giúp cháu nói cho bố mẹ nghe những bí mật khó nói nhất về bản thân mà bố mẹ thường lảng tránh. Có thể cậu ta sẽ tìm ra cho mình một lời lẽ thích hợp, hoặc chỉ nghe lấy những lời khuyên chung chung…”

“Chú!” cô kêu lên đột ngột đến mức chú Luke phải phanh xe kin kít lại. Họ vừa mới tới ngay trước cửa nhà, mặt sông Đông lấp lánh trong ánh chiều chạng vạng ở bên trái, bầu trời vằn vện bóng tối khói bụi. Và, một cái bóng còn tối hơn đang ngồi bó gối trên hiên nhà chú Luke.

Chú Luke nheo mắt. Chú từng bảo với Clary, trong lốt sói, thị lực chú tốt vô cùng; nhưng trong lốt người, chú cận thị vẫn hoàn cận thị. “Có phải là…”

“Simon. Vâng ạ.” Nhìn qua là cô đã nhận ra cậu bạn. “Cháu nên đi nói chuyện với cậu ấy.”

“Ờ. À, chú sẽ đi công chuyện chút. Chú phải đi lấy mấy thứ.”

“Thứ gì ạ?”

Chú vẫy cô đi. “Thức ăn ấy mà. Nửa tiếng nữa chú về. Đừng ở ngoài làm gì. Cứ vào trong nhà và khóa cửa lại.”

“Cháu biết mà.”

Cô quan sát khi chiếc xe bán tải tăng tốc đi mất rồi mới quay vào nhà. Trống ngực cô đánh liên hồi. Cô đã nói chuyện qua điện thoại vài lần với Simon nhưng chưa gặp lại cậu từ sau khi họ mang Simon về nhà chú Luke trong tình trạng máu me bê bết và bẩn thỉu vào lúc rạng sáng của cái ngày đầy kinh khủng đó để rửa ráy, trước khi đưa cậu về nhà. Cô nghĩ nên đưa cậu tới Học Viện, nhưng tất nhiên là không thể. Simon sẽ không bao giờ được bước chân vào trong nhà thờ Công Giáo hay giáo đường Do Thái nào nữa.

Cô đã nhìn cậu bước lên cửa nhà, vai nhô về phía trước như thể đang bước đi trong cơn gió ngược. Khi ngọn đèn hiên tự động bật sáng, cậu rúm người tránh đi, cô biết vì cậu nghĩ đó là ánh mặt trời; thế là Clary bắt đầu khóc, trong câm lặng, ở ghế sau chiếc xe bán tải, nước mắt rơi từng giọt xuống ́n Ký màu đen kỳ lạ trên cánh tay mình.

“Clary,” Jace đã thì thầm với cô, đã vươn tay định nắm lấy tay cô, nhưng cô tránh ra như Simon tránh ánh mặt trời. Cô không thể chạm vào anh. Cô sẽ không bao giờ chạm vào anh nữa. Đó là sự trừng phạt dành cho cô, sự trả giá vì những gì cô đã gây ra cho Simon.

Giờ, khi bước lên bậc tam cấp dẫn lên hiên nhà chú Luke, miệng cô khô khốc và cổ họng ứ nghẹn chỉ muốn khóc. Cô tự nhủ không được khóc. Khóc chỉ làm bạn mình thấy tồi tệ hơn thôi.

Cậu bạn ngồi trong góc tối mà quan sát cô. Cô thấy mắt cậu sáng lên trong bóng tối. Cô tự nhủ đã từng thấy điều tương tự chưa; cô không nhớ ra. “Simon hả?”

Cậu đứng dậy một cách duyên dáng uyển chuyển khiến cô lạnh sống lưng. Có một thứ mà Simon chưa bao giờ có được, đó là sự uyển chuyển. Ở cậu còn có gì khác nữa, một thứ rất khác…

“Xin lỗi nếu có làm cậu giật mình.” Cậu cẩn trọng lên tiếng, gần như khách sáo, như thể họ là hai người xa lạ.

“Không sao, chỉ là… Cậu ở đây lâu chưa?”

“Không lâu lắm. Mình chỉ đi lại được khi mặt trời lặn, nhớ chứ? Ngày hôm qua, mình vô tình giơ tay ra ngoài cửa sổ khoảng một phân thôi mà xém chút đã thiêu trụi cả mấy ngón tay. May mà mình lành nhanh.”

Cô lần tìm khóa, mở bật cửa ra. Ánh sáng nhàn nhạt chiếu ra ngoài hiên. “Chú Luke nói chúng ta nên vào trong.”

“Vì những thứ ghê tởm,” Simon nói và lách người qua, “chúng tới trong bóng tối.”

Phòng khách tràn ngập ánh sáng vàng ấm áp. Clary đóng cửa lại và cài chắc then cửa. Chiếc áo khoác xanh của Isabelle vẫn treo trên mắc cửa. Cô định mang đi giặt khô để xem họ có thể gột vết máu khô đi không, nhưng cô chưa có thời gian. Cô nhìn nó một lúc, cố trấn tĩnh rồi mới quay sang nhìn Simon.

Cậu đang đứng giữa phòng, lúng túng nhét tay đặt trong túi áo. Cậu mặc quần bò và chiếc áo phông có dòng chữ I ♥ NEWYORK từng thuộc về bố cậu. Mọi thứ nơi Simon vẫn quen thuộc với Clary, thế nhưng trông cậu vẫn như một người lạ. “Kính của cậu,” cô nói, mãi giờ mới nhận ra vì sao lúc ở ngoài hiên cô cứ thấy bạn mình khang khác. “Cậu không đeo kính.”

“Cậu đã thấy ma cà rồng nào đeo kính chưa?”

“Ờ thì chưa, nhưng…”

“Mình không cần kính nữa. Biến thành ma cà rồng cho mình thị lực hoàn hảo.” Cậu ngồi xuống ghế sô pha và Clary đến ngồi cạnh, nhưng không quá gần. Ở khoảng cách gần thế này cô có thể thấy làn da cậu tái xanh thế nào, những đường gân xanh nổi rõ dưới lớp da ra sao. Khi không đeo kính, mắt Simon trông to và đen hơn, hàng lông mi rợp trông như từng nét bút mực đen phẩy xuống. “Tất nhiên mình vẫn đeo kính khi ở trong nhà hoặc không mẹ mình lo lắng chết mất. Mình định nói với mẹ là mình sẽ đeo kính áp tròng.”

“Cậu sẽ phải nói với mẹ cậu, chấm hết,” Clary nói một cách đoan chắc hơn cô thực sự cảm nhận. “Cậu không thể giấu về… tình trạng của cậu mãi được.”

“Mình sẽ thử.” Cậu lùa tay qua mái tóc đen, môi bặm lại. “Clary, mình sẽ làm gì đây? Mẹ cứ mang thức ăn tới và mình phải đổ ra ngoài cửa sổ - mình không ra ngoài hai ngày nay, nhưng mình không biết mình có thể giả bộ bị ốm thêm bao lâu được nữa. Rốt cuộc rồi mẹ sẽ đưa mình đi khám bệnh, và rồi sao nào? Mình không có nhịp tim. Bác sĩ sẽ nói là mình đã chết.”

“Hoặc đăng ký cậu thành một ca y học thần kỳ,” Clary nói.

“Mình không đùa đâu.”

“Mình biết, mình chỉ đang cố…”

“Mình cứ nghĩ mãi tới máu,” Simon nói. “Mơ về máu. Thức giấc cũng nghĩ tới nó. Chẳng bao lâu nữa rồi mình sẽ sáng tác ra một bài thơ lâm ly bi đát về nó mất.”

“Cậu không còn mấy hũ máu Magnus đưa sao? Cậu chưa uống hết, đúng không?”

“Mình còn. Mình để chúng trong tủ lạnh mini trong phòng. Nhưng chỉ còn ba chai thôi.” Giọng cậu nhỏ đi vì căng thẳng. “Nếu mình hết máu thì sao đây?”

“Không đâu. Bọn mình sẽ kiếm thêm về cho cậu,” Clary nói, với sự tự tin nhiều hơn điều cô cảm thấy. Cô nghĩ mình có thể tới quán cung cấp máu cừu thân thiện của Magnus, nhưng toàn bộ vụ này làm cô ớn óc. “Nghe này, Simon, chú Luke nghĩ cậu nên nói với mẹ cậu. Cậu không thể giấu mãi được.”

“Mình sẽ thử.”

“Hãy nghĩ tới chú Luke,” cô tuyệt vọng nói. “Cậu vẫn có thể sống một cuộc sống bình thường mà.”

“Còn về chuyện chúng ta thì sao? Cậu muốn có bạn trai ma cà rồng không?” Cậu cười chua xót. “Vì mình đã nhìn thấy rất nhiều cuộc đi chơi lãng mạn của chúng ta trong tương lai rồi. Cậu, uống piña colada mới ra lò. Mình, uống máu mới ra lò.”

“Cậu cứ nghĩ như bị dị tật gì đó đi,” Clary giục. “Cậu chỉ phải học cách sống thích ứng với nó. Rất nhiều người làm được.”

“Mình không nghĩ mình là người nữa. Không còn là người nữa rồi.”

“Với mình, cậu vẫn là người,” cô nói. “Với lại, người ta đánh giá hơi quá về việc được làm người đấy.”

“Ít nhất, Jace không thể gọi mình là người thường được nữa. Mà cậu cầm gì thế?” cậu hỏi, để ý tới tập tờ rơi vẫn được bó tròn lại trong tay trái cô.

“À, cái này hả?” cô giơ nó ra. “Làm Thế Nào Để Thú Nhận Với Bố Mẹ Bạn.”

Cậu mở to mắt. “Cậu muốn nói gì với mình hả?”

“Không phải cho mình. Cho cậu đấy.” Cô đưa cho cậu bạn.

“Mình không phải không thú nhận với mẹ đâu,” Simon nói. “Vốn mẹ đã nghĩ mình là gay vì mình không thích thể thao và chưa có cô bạn gái thực sự nào. Ít nhất là chưa có cô nào mà mẹ biết ấy.”

“Nhưng cậu phải nói ra chuyện cậu là ma cà rồng,” Clary chỉ ra. “Chú Luke nghĩ cậu có thể, sử dụng một đoạn hội thoại nào đó trong đây, nhưng dùng từ ‘bất tử’ thay cho…”

“Hiểu rồi, hiểu rồi.” Simon mở tập tờ rơi ra. “Đây, giả sử cậu là mẹ mình nhé.” Cậu hắng giọng. “Mẹ. Con có điều muốn nói. Con bất tử rồi. Nào, con biết mẹ có vài định kiến không hay về người bất tử. Con biết mẹ không thấy vui khi biết con trở thành kẻ bất tử. Nhưng con ở đây để nói với mẹ rằng bất tử cũng giống như con và mẹ thôi.” Simon dừng lại. “À ờ. Có lẽ giống con hơi giống mẹ.”

“SIMON.”

“Được rồi, được rồi.” Cậu nói tiếp. “Điều đầu tiên mẹ cần hiểu là con vẫn là con của ngày xưa. Nhưng bất tử không phải điều quan trọng nhất về con. Nó chỉ là một phần của con người con. Điều thứ hai mẹ cần biết là chuyện bất tử hay là người bình thường không phải một lựa chọn. Con sinh ra đã thế.” Simon nheo nheo mắt liếc nhìn cô từ trang sách. “Xin lỗi, tái sinh đã thế.”

Clary thở dài. “Cậu không cố thử.”

“Ít nhất mình có thể nói với mẹ là cậu đã chôn mình trong nghĩa trang Do Thái,” Simon nói và gập tờ rơi lại. “Có lẽ mình nên bắt đầu từ từ. Nói chuyện với chị mình trước.”

“Mình sẽ đi cùng nếu cậu muốn. Có lẽ mình có thể khiến họ hiểu được.”

Simon ngước lên nhìn, ngạc nhiên, và cô thấy những vết rạn trên bộ áo giáp của sự hài hước trào phúng của cậu cùng nỗi sợ hãi bên dưới. “Cậu sẽ làm thế ư?”

“Mình…” Clary đang định nói thì tiếng bánh xe rít điếc tai vang lên đột ngột và tiếng kính vỡ loảng xoảng xen ngang. Cô nhảy dựng dậy và chạy vội ra cửa sổ, Simon đứng cạnh. Cô kéo phăng rèm nhìn ra ngoài.

Chiếc xe của chú Luke đã phi lên bãi cỏ, động cơ nghiến gào rú, lốp cao su cháy để lại những đường đen trên vỉa hè. Một bên đèn pha sáng rực trong khi chiếc kia bị vỡ và trên khung lưới sắt dính vết ố đen gì đó - một thứ gì đó hơi gù, trắng ởn và nằm bất động dưới hai bánh trước. Dịch mật dâng lên cổ Clary. Chú Luke cán phải ai đó à? Nhưng không - cô vội vã chùi đi lớp màn ảo ảnh khỏi tầm nhìn mình như thể lau vết bẩn khỏi cửa sổ. Thứ nằm dưới bánh xe không phải người. Nó mềm, trắng, gần giống ấu trùng, và ngọ nguậy như sâu bị đóng đinh vào ván.

Cửa xe bên tài xế mở tung và chú Luke nhảy ra. Chú chẳng buồn để mắt tới sinh vật dưới lốp xe mà lao qua bãi cỏ tới hiên nhà. Nhìn theo chú, Clary thấy có một người nằm cong queo trong khoảng hiên tối om. Một người nhỏ con, mái tóc bện, sáng màu.

“Đó là cô gái sói. Maia.” Simon kinh ngạc. “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

“Tớ không biết.” Clary vơ lấy thanh stele đặt trên nóc giá sách. Họ lao xuống những bậc tam cấp, tới nơi chú Luke đang ngồi, tay đặt trên vai Maia, nâng cô bé lên đặt nhẹ nhàng dựa vào hiên nhà. Tới gần, Clary thấy áo trước cô nàng bị xé toạc và từ vết thương trên vai, máu từ từ chảy ra.

Simon đứng sựng lại. Clary, suýt đâm vào bạn, há hốc miệng vì ngạc nhiên và nhìn cậu một cách tức tối trước khi hiểu ra chuyện. Máu. Cậu sợ nó, sợ phải nhìn thấy nó.

“Con bé vẫn ổn,” chú Luke nói, khi thấy đầu Maia nghiên sang bên và cô nàng khẽ rên rỉ. Chú tát nhẹ vào má Maia làm cô nàng mở choàng mắt. “Maia. Maia, cháu nghe thấy chú nói không?”

Cô chớp chớp mắt rồi gật đầu, trông hoang mang. “Chú Luke hả?” cô thì thào. “Có chuyện gì thế?” Cô ta nhăn mặt. “Vai cháu…”

“Thôi nào. Để chú bế cháu vào nhà.” Chú Luke bế cô ta trên tay, và Clary nhớ hồi trước, cô luôn thắc mắc sao một người làm trong hiệu sách như chú lại có sức khỏe phi thường tới vậy. Cô cứ tưởng do chú phải bê các thùng đồ nặng nhiều. Nhưng giờ cô đã biết nguyên nhân do đâu. “Clary. Simon. Đi nào.”

Họ trở vào trong, nơi chú Luke đặt Maia xuống chiếc ghế sô pha nhung xám sờn. Chú bảo Simon đi lấy chăn còn Clary vào bếp lấy khăn ướt. Khi Clary trở lại, cô thấy Maia ngồi dựa vào gối, cả người đỏ ửng và như lên cơn sốt. Cô đang nói liến thoắng một cách lo lắng với chú Luke, “Cháu đang đi trên bãi cỏ thì - cháu đánh hơi thấy gì đó. Thứ gì đó thối rữa, có mùi như rác ấy. Cháu quay lại và nó lao vào cháu…”

“Cái gì lao vào cậu cơ?” Clary hỏi và tay đưa cho chú Luke chiếc khăn.

Maia nhíu mày. “Tớ không nhìn ra. Nó đánh ngã tớ và sau đó - tớ đã cố đẩy nó ra, nhưng nó quá nhanh…”

“Chú thấy,” chú Luke đều đều nói. “Chú đang lái xe lên nhà thì thấy cháu đi trên bãi cỏ - và rồi chú thấy nó đi theo cháu, ẩn trong bóng cháu. Chú cố hét cảnh báo, nhưng cháu không nghe thấy. Sau đó nó quật ngã cháu.”

“Cái gì đi theo bạn ấy cơ?” Clary hỏi.

“Quỷ Drevak,” chú Luke nói, giọng nghiêm trọng. “Chúng bị mù. Chúng theo dấu con mồi nhờ mùi. Chú cho xe phi lên bãi cỏ và chèn qua nó.”

Clary liếc qua cửa sổ về phía chiếc xe tải. Cái thứ vặn vẹo dưới bánh xe đã biến mất, không có gì phải ngạc nhiên - quỷ luôn trở về chiều không gian của chúng sau khi chết. “Sao nó lại tấn công Maia?” Cô nói nhỏ hơn khi nghĩ ra: “Chú có nghĩ thủ phạm là Valentine không? Tìm kiếm máu người sói để hoàn thành bùa chú cho hắn ấy? Lần trước hắn đã bị phá ngang…”

“Chú không nghĩ vậy,” chú Luke đáp khiến cô ngạc nhiên. “Quỷ Drevak không hút máu và chúng không thể gây ra tình trạng lộn xộn như các cháu thấy tại Thành phố Câm Lặng được. Thường chúng đảm nhiệm vai trò gián điệp hoặc kẻ đưa tin. Chú nghĩ Maia vô tình đụng phải nó thôi.” Chú cúi xuống nhìn Maia, lúc này đang khe khẽ rên, mắt nhắm nghiền. “Cháu xắn tay áo lên cho chú xem vai nhé?”

Cô gái sói cắn môi và gật đầu, rồi đưa tay xắn ống tay áo lên. Có một vết rạch dài nơi vai. Máu đã đóng thành vảy trên tay cô nàng. Clary hít sâu khi nhìn thấy vết cắt nham nhở còn dính gì đó, giống những cây kim đen mỏng ghê rợn trồi ra khỏi da.

Maia nhìn xuống tay, sự kinh hoàng lồ lộ trên nét mặt. “Chúng là gì thế ạ?”

“Quỷ Drevak không có răng, chúng có những cái gai độc trong miệng,” chú Luke nói. “Vài cái gai đã gãy kẹt trong da cháu.”

Răng Maia bắt đầu lập cập đập vào nhau. “Độc ạ? Cháu sẽ chết ạ?”

“Không nếu chúng ta xử lý sớm,” chú Luke trấn an. “Nhưng chú sẽ phải lôi chúng ra, và sẽ đau đấy. Cháu nghĩ mình chịu nổi không?”

Maia méo xệch vì đau. Cô cố gật đầu. “Chỉ cần chú… lôi chúng ra khỏi người cháu.”

“Lôi gì ra?” Simon vừa hỏi vừa đi vào phòng với chiếc chăn trên tay. Cậu đánh rơi chăn khi thấy tay Maia, và vô thức lùi một bước. “Cái gì thế kia?”

“Sợ máu hả, người thường?” Maia nói, với nụ cười yếu ớt. Sau đó cô nàng thở dốc. “Ôi, đau…”

“Chú biết,” chú Luke nói và nhẹ nhàng cuốn khăn quanh cẳng tay. Chú rút từ thắt lưng ra một con dao mảnh. Maia nhìn con dao rồi nhắm chặt mắt lại.

“Cứ làm gì chú cần làm,” cô nàng lí nhí. “Nhưng - cháu không muốn người khác nhìn.”

“Chú hiểu.” Quay sang Clary và Simon, chú Luke nói. “Cả hai, đi vào bếp. Gọi cho Học Viện. Nói cho họ nghe chuyện xảy ra và bảo họ cử người tới. Họ không thể cử Tu Huynh đến được, nên hay hơn cả là ai đó được đào tạo về y khoa, hoặc một pháp sư.” Simon và Clary trân trối nhìn chú, đứng tê liệt khi thấy con dao và cái tay đang dần tím tái của Maia. “Đi!” chú quát, và lần này họ đi thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.