Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh

Chương 2: Cảnh xuân tiết ra ngoài




Thanh âm kinh ngạc vạn phần của Hướng Tiểu Vãn vừa rơi xuống, một bóng dáng cao lớn nhanh chóng đẩy cửa bước vào.

“Chuyện gì...” Thanh âm lãnh khốc còn chưa nói xong chữ tiếp theo, liền bị cảnh xuân trước mắt làm mắc kẹt.

Chỉ thấy nữ nhân trước mắt, nút áo bị mở, áo lót màu hồng chảy xuống tới ngang hông mảnh khảnh, ngực đầy đặn mượt mà lộ ra ngoài, trên da thịt trắng nõn, có hai vết răng màu đỏ, thoạt nhìn hấp dẫn đến đòi mạng.

Mà hai đoá mai hồng kia, phía trên có ánh nước bóng, chớp động dụ người.

Độc Cô Diễm nghe tiếng la vội vàng chạy tới, không nghĩ tới mình thấy là một màn trào máu như vậy, hắn nhìn chằm chằm ngực Hướng Tiểu Vãn không khỏi nuốt nuốt nước miếng, trên gương mặt tuấn tú lãnh khốc, không thể nhận ra xuất hiện nhàn nhạt đỏ

Hướng Tiểu Vãn ở thời điểm Độc Cô Diễm nhìn nàng đồng thời, nàng cũng đang quan sát hắn.

Ánh mắt chạm nhau, Hướng Tiểu Vãn không khỏi tâm thần chấn động. Trời ạ, nam nhân này rất đẹp trai rất có khí phách.

Người ở trước mắt mặc một bộ trường bào màu đen, thân thể cao lớn kèm theo một cổ ngạo khí bẩm sinh và khí phách đẹp mắt, làm cho người ta cảm giác bỏng mắt giống như là mặt trời chói chang. Khuôn mặt hoàn mỹ như dao gọt, mặc dù lãnh khốc vô cùng, nhưng lại mê người đáng chết.

Hả?

Ánh mắt Hướng Tiểu Vãn cuối cùng rơi vào trên lỗ tai nam tử kia, thậm chí có nhàn nhạt đỏ ửng.

Nàng không nhìn lầm chứ?

Vào giờ phút này Hướng Tiểu Vãn hoàn toàn không có phát hiện, ngực của mình, hoàn toàn đã bị người thấy hết.

Độc Cô Diễm thấy Hướng Tiểu Vãn ngơ ngác nhìn mình chằm chằm, lông mày lạnh không khỏi nhảy lên. Lúng túng biến mất, trở thành một mạt cười lạnh.

Hắn vừa trở về liền nghe được trong phòng hài nhi truyền đến tiếng thét chói tai, hắn cho là đã xảy ra chuyện gì rồi, vì vậy liền vội vàng chạy tới, không ngờ nguyên lai là tiết mục câu dẫn mình của nữ nhân này.

Lạnh lùng giễu cợt thoáng qua đáy mắt, Độc Cô Diễm không nhìn Hướng Tiểu Vãn nữa, xoay người đang muốn rời đi.

“Phụ thân, nhũ mẫu không cho con bú sữa.” Lúc Độc Cô Diễm chuẩn bị rời đi, tiểu hài tử chưa từng lên tiếng nhào tới bên chân Độc Cô Diễm, một tay ôm lấy hắn.

Độc Cô Diễm bị ôm liền dừng bước lại, ánh mắt lãnh khốc quét về phía hài nhi chừng ba tuổi rưỡi, vung tay lên, đem cậu bé ôm ở trên vai. “Hoa nhi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Hướng Tiểu Vãn nhìn một màn này, hiểu rõ gật đầu. Thì ra nam nhân anh tuấn này là cha của tiểu hài tử này, dáng dấp tuyệt không giống.

Bú sữa, bú sữa...

Trời ạ, chẳng lẽ...

Hướng Tiểu Vãn mặt tái nhợt nhìn xuống ngực của mình, quả nhiên là...

“A...” Nàng không muốn sống nữa, nàng lại không mặc gì đứng ở trước mặt một nam nhân xa lạ lâu như vậy, hơn nữa một chút phản ứng cũng không có, Trời ơi, để cho người ta thấy hết mà mình lại vẫn đang háo sắc.

Tiếng la thất thanh của Hướng Tiểu Vãn khiến Độc Cô Diễm không vui.

Hắn vừa muốn lên tiếng khiển trách, nhưng không ngờ lời còn chưa phát ra, mặt Hướng Tiểu Vãn đã đỏ lên giống như bị lửa thiêu, sau đó cả người giống như là một trận gió từ bên cạnh của bọn hắn xẹt qua, bay thẳng đến bên ngoài, vậy mà mới chạy hai bước, giống như phát hiện cái gì, vội vàng lại chuyển phương hướng, chạy vào trong nhà.

Độc Cô Diễm thấy vậy, đôi lông mày nhíu lại, lạnh lùng nói: “Người đâu, nữ nhân này dám can đảm câu dẫn bản tướng, ném nàng ta ra khỏi phủ tướng quân cho bản tướng.”

“Dạ, tướng quân.” Hai người thị vệ bước vào

Hướng Tiểu Vãn chỉnh lý xong y phục trợn tròn mắt, nàng câu dẫn hắn? Có lầm không?

Nàng bị nhìn thấy hết mà bây giờ bị nói thành câu dẫn, nam nhân này quá tự đại. Hướng Tiểu Vãn cho tới bây giờ cũng chưa từng tức giận như vậy...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.