Vú Em Quật Khởi Thời Mạt Thế

Chương 34




Chương 34: Dị năng thăng cấp

Ăn uống no đủ, mọi người trở lại kho vũ khí đóng cửa chuẩn bị đi ngủ, gác đêm giao cho nhóm dị năng giả thay phiên nhau.

Xung quanh không còn số lượng lớn tang thi vây quanh nên nhóm người sống sót không cần lo lắng đề phòng, tinh thần do nhiều ngày mỏi mệt, rất nhanh họ tự nhiên đi vào giấc ngủ.

Nhưng nhóm dị năng giả có vài người còn chưa ngủ, dị năng giả không đến phiên gác, ai nấy trong tay đều nắm tinh thạch hấp thu năng lượng, hy vọng có thể nhanh chóng thăng cấp. Tốc độc tang thi biến hoá đã vượt quá sự tưởng tượng của bọn họ, nếu không nhanh làm cho mình mạnh mẽ lên, chỉ sợ không thể nào sống sót tại mạt thế này.

Đường Ngọc nằm cạnh Lục Văn Ngạn, cậu bé vẫn còn nhớ kỹ Lục Văn Ngạn có nói buổi tối sẽ dạy cho bé cách để mạnh lên, cho nên vẫn luôn ngoan ngoãn theo bên người Lục Văn Ngạn.

Lục Văn Ngạn bị cậu nhóc dùng ánh mắt đen láy lúc nào nhìn chằm chằm như sợ hắn sẽ đột ngột biến mất, khiến hắn có chút dở khóc dở cười.

"Tiểu Ngọc, cái này cho em." Lục Văn Ngạn lấy ra một quả tinh thạch cấp 1 cho hắn.

Cậu nhóc tay cầm viên đá trong suốt, vẻ mặt hiếu kì, ngước ánh mắt nghi hoặc về phía Lục Văn Ngạn.

"Nhắm mắt lại, thử hấp thu năng lượng bên trong xem nào."

Đứa nhỏ ngoan ngoãn làm theo, tay nhỏ bé nắm chặt tinh thạch, chậm rãi nhắm hai mắt lại, sau đó rất nhanh liền tiến nhập trạng thái tu luyện.

Lục Văn Ngạn lại thả vào tay cậu nhóc mấy khối tinh thạch, Lục Văn Ngạn kéo chăn, nhắm mắt ngủ. Dù sao hắn muốn thăng cấp thì biện pháp duy nhất cũng chỉ có cách đi đánh tang thi làm nhiệm vụ thôi, bây giờ không ngủ còn có thể làm gì? Hơn nữa hắn khó có được có cơ hội an toàn ngủ ngon một giấc, đã vài ngày nay hắn chưa được thong thả nghỉ ngơi.

Lục Văn Ngạn ngủ, không biết tại sao cảm thấy ngủ rất không an ổn, cuối cùng mở to mắt ra xem là chuyện gì xảy ra, kết quả liền chống lại vài cặp mắt sáng long lanh sáng đến doạ người, làm hắn thót tim một cái. Nhìn kỹ lại, thì ra là bọn Sở Tử Khiên, Phương Cảnh Dương, vài tên tính luôn Đường Ngọc là tám người mười sáu con mắt đang vây thành một vòng thị gian hắn.

Người dù lớn gan cách mấy mà nửa đêm nửa hôm mở mắt ra nhìn thấy cảnh này chắc cũng bị doạ đi?

"Mấy người làm gì?" Lục Văn Ngạn tâm trạng không được tốt trầm giọng hỏi, vừa bị đánh thức nên giọng nói có chút khàn khàn.

"Anh Lục, em lên đến cấp hai rồi!" Phương Cảnh Dương khó nén hưng phấn cướp lời.

"Dư thừa, cho cậu ba khối tinh thạch cấp hai, cậu còn không lên cấp mới có quỷ."

Phương Cảnh Dương bị hắn mắng một chút, phẫn nộ rụt cổ về. Lý Minh Viễn thấy vậy cũng ngoan ngoãn ngậm miệng, hắn thấy được Lục Văn Ngạn là bị bọn họ đánh thức, tất nhiên tâm tình không được tốt, hiện giờ hắn vẫn nê không cần đưa thân mình ra thử pháo là tốt nhất.

Lục Văn Ngạn đưa tầm mắt quét một vòng, cuối cùng nhìn về phía Sở Tử Khiên, Ngô Lỗi và Lưu Khoan, vài tên gia hỏa kia tuổi nhỏ không hiểu chuyện, nhưng ba cái tên gia hỏa này đều đã trưởng thành, sao lại còn đi theo chân bọn họ cùng nhau bày trò?

Ngô Lỗi, Lưu Khoan ngượng ngùng dời ánh mắt, Sở Tử Khiên sờ sờ mũi, đành nhận mệnh mở miệng nói, "Tôi cũng cấp hai, muốn nói với cậu thử xem quyển bí tịch kia......"

Lục Văn Ngạn tà tà liếc hắn một cái, lấy ra sách kỹ năng ném qua, giọng không vui nói, "Còn có việc gì không? Không có việc gì thì tôi ngủ."

Mọi người uất ức cũng không dám hé một tiếng, liên tục gật đầu, sau đó rón ra rón rén rời khỏi.

"Đường Tiểu Ngọc, nhóc định đi đâu?"

Vốn cũng muốn trộm đi theo mọi người, thân hình đứa nhỏ nháy mắt cứng đờ, cậu nhóc uốn éo xoay đầu, biểu tình trên mặt muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.

Nhìn bộ dạng đáng thương của cậu nhóc, Lục Văn Ngạn vừa tức vừa buồn cười, thở dài hướng vẫy tay, "Lại đây."

Đứa bé nhanh chân vui vẻ chạy tới, nhìn hắn mặt đầy vẻ lấy lòng.

"Thăng cấp?!" Lục Văn Ngạn liếc mắt một cái phát hiện đứa bé đã đến cấp một cao cấp.

Đường Ngọc dùng lực gật gật đầu, ánh mắt lòe lòe tỏa sáng.

"Vui không?"

Nhóc con gật đầu liên tục như gà mổ thóc.

Lục Văn Ngạn sờ sờ đầu bé, sau đó cố ý lạnh mặt, "Nhanh đi ngủ."

Đứa nhỏ hoảng sợ, chạy nhanh một phát tiến vào ổ chăn, dán sát Lục Văn Ngạn nằm xuống, ánh mắt gắt gao nhắm chặt.

Nhìn mắt nhóc con chiến đấu với lông mi vô cùng náo nhiệt, bộ dáng khẩn trương làm Lục Văn Ngạn tâm mềm nhũn, đem đứa bé ôm vào lòng, thấp giọng nhẹ nhàng, "Ngủ đi."

Đầu của cậu nhóc cọ cọ trong lòng Lục Văn Ngạn, nâng tay thật cẩn thận ôm lấy thắt lưng hắn, mắt có chút cay cay.

Đợi đến lúc vài người Sở Tử Khiên bọn họ trở về thì nhìn thấy chính là cảnh một lớn một nhỏ ôm nhau, một cảnh tượng ấm áp, bọn họ đều tự trở lại vị trí của mình, không phát ra một chút âm thanh nào. Tầm mắt Sở Tử Khiên gắt gao chăm chú nhìn vẻ mặt an tường của Lục Văn Ngạn, trên người chàng trai này dường như luôn tồn tại một loại ma lực thần kỳ làm cho người khác nhịn không được muốn đến gần. Đến khi nào thì hắn mới có thể đem người này ôm vào lòng đây ?

Vừa rồi bọn Sở Tử Khiên lặng lẽ ra ngoài làm thí nghiệm rốt cuộc thành công mở ra quyển sách, học được kỹ năng [Phong Vũ Vân]. Chỉ cần vừa nghĩ đến, một đạo gió xoáy uy lực mạnh mẽ liền nháy mắt thành hình, gió xoáy đi đến chỗ nào, chỗ ấy đều sẽ trở thành một mảnh hỗn độn, vách tường bị gió xoáy quét đến trực tiếp sụp mất hơn phân nửa. Uy lực chiêu thức này cực lớn mà hao phí dị năng lại càng nhiều, Sở Tử Khiên ước chừng với thực lực hiện tại của hắn nhiều nhất cũng chỉ sử dụng được từ bốn đến năm lần mà thôi, bất quá nếu đối phó với tang thi thì hẳn là dư dả.

Triệu Hoành Bác và Ngô Lỗi lúc trước nhìn thấy chiêu thức của Lưu Khoan cùng Lý Minh viễn, vốn cũng muốn nói với Lục Văn Ngạn chọn cho hắn một quyển thích hợp nhưng bị trận tức giận khi rời giường đáng sợ của Lục Văn Ngạn dọa chạy về. Lúc này nhìn thấy uy lực chiêu thức mới của Sở Tử Khiên thì càng phát thèm, trong lòng như có vuốt mèo cào, làm hắn nhộn nhạo làm như thế nào cũng ngủ không được.

Sáng hôm sau, Lục Văn Ngạn thần thanh khí sảng rời giường, cẩn thận đứng dậy không đánh thức đứa bé. Nhẹ tay nhẹ chân đi ra cửa, phát hiện cửa vậy mà khép hờ, có không ít người đều đã rời giường, và đang bận chuẩn bị điểm tâm sáng.

"Anh Lục, chào buổi sáng." Phương Cảnh Dương cẩn thận đánh giá biểu tình của Lục Văn Ngạn, thấy tâm tình của hắn hẳn là không tệ lắm, thế nên mới cười ha ha đi qua chào hỏi.

Lục Văn Ngạn nhìn thấy hắn cẩn thận như vậy, có chút hối hận khẩu khí hôm qua có chút nặng, vì thế cũng mỉm cười một cái, nhẹ nhàng vỗ vai hắn, "Chúc mừng, cấp hai trung cấp nha."

Phương Cảnh Dương hôm qua vẫn là cấp một trung cấp, Lý Minh Viễn sau khi học địa tái trận, cấp bậc dị năng cũng được đề cao lên, trực tiếp vượt qua Phương Cảnh Dương một bậc. Đêm qua, Lý Minh Viễn và Phương Cảnh Dương cùng nhau hấp thu tinh thạch, hai người cùng song song thăng cấp, nhưng Lý Minh Viễn lại chỉ có lên được cấp hai sơ cấp bị Phương Cảnh Dương đảo ngược tình thế.

Phương Cảnh Dương vừa nghe lập tức cẩn thận nhìn thoáng qua Lý Minh Viễn bên cạnh, thấy hắn không lộ ra biểu tình không vui gì mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Em cũng không biết sao lại thế này, em rõ ràng là thấp hơn A Viễn một cấp, sau khi hấp thu hai khối tinh thạch, còn một chút nữa là lên cấp một cao cấp, hấp thu khối cuối cùng nên là không chênh lệch mấy với A Viễn mới đúng, ai ngờ đột nhiên trực tiếp lên đến cấp hai trung cấp." Chuyện này Phương Cảnh Dương cũng chưa dám nói với Lý Minh Viễn, sợ trong lòng hắn không vui.

"Tôi là người như vậy sao?" Lý Minh Viễn bất đắc dĩ cười khổ lắc đầu, hèn gì tên này từ sáng sớm thế nào lại kỳ kỳ lạ lạ như vậy, thì ra là có tâm sự.

"Khối tinh thạch cuối cùng có phải là không giống với hai khối lúc đầu không?" Lục Văn Ngạn đột nhiên nghĩ đến bản thân đưa cho hắn hình như có một viên là tinh thạch hệ biến dị cường hoá.

"Hình như là màu sắc không quá giống nhau, trời quá tối, em cũng không nhìn kỹ." Phương Cảnh Dương ngượng ngùng nắm tóc.

"Khối tinh thạch kia chắc là viên tinh thạch của tang thi hệ cường hoá, không chừng trong đó có chứa lượng năng lượng cao hơn tinh thạch cấp hai bình thường." Lục Văn Ngạn lúc trước có đem khối tinh thạch của tang thi biến dị hệ âm cho Sở Tử Khiên nhưng hắn không thể hấp thu, xem ra chỉ có tinh thạch cùng hệ dị năng giả mới có thể hấp thu. Như vậy thời gian hấp thu và hiệu quả mạnh hơn tinh thạch bình thường gấp mấy lần.

Vì để thử nghiệm suy đoán này, Lục Văn Ngạn cố ý đi tìm Sở Tử Khiên, hôm qua bọn người Triệu Hoành Bác thu được tinh hạch đều chia ra, khối tinh hạch hệ phong cấp hai kia đưa cho Sở Tử Khiên, nếu Sở Tử Khiên cũng hấp thu khối tinh hạch kia, như vậy hiện tại hắn chắc là cũng đã đến nhị cấp trung cấp đi.

Sở Tử Khiên đang cho Triệu Hoành Bác phóng nước để rửa mặt, thấy Lục Văn Ngạn lại đây, liền hướng hắn gật gật đầu.

Lục Văn Ngạn xem xét thông tin của hắn một chút, quả nhiên...

Danh tính nhân vật: Sở Tử Khiên [Dị năng giả]

Cấp bậc thuộc tính: Phong hệ cấp 2 [Trung cấp]

Trị số Sinh mệnh: 12000 / 12000

Trị số kỹ năng: 3500/ 3500

Độ đói khát: 50/ 100

Trạng thái nhân vật: Khỏe mạnh

Kỹ năng đã trang bị: [Phong Vũ Vân]

Kỹ năng tự lĩnh ngộ: [Đao phong] [Khiên phong]

Lục Văn Ngạn đem việc hấp thu tinh thạch cùng hệ kể lại một lần với hắn. Triệu Hoành Bác đứng một bên nghe thì hâm mộ ghen tị hận, từ sau khi hắn thức tỉnh dị năng thì luôn luôn thấp hơn bọn họ, hôm qua hấp thu tinh thạch cả đêm, mệt đến chết mới miễn cưỡng lên được cửa cấp hai, ai ngờ bọn họ vậy mà đã sớm lên cấp hai trung cấp....

Vì cái gì dọc đường đi bọn họ đều không gặp được tang thi hệ thủy chứ?!

"Xem ra về sau chủ yếu nên thu thập tinh thạch của tang thi biến dị." Thừa dịp hiện giờ còn chưa có bao nhiêu người phát hiện điểm này, bọn họ nên lập tức thu thập một ít, sau này đợi mọi người đều phát hiện tác dụng của tinh thạch biến dị thì chỉ sợ càng nhiều người tranh đoạt hơn.

Sở Tử Khiên tầm mắt đảo qua Sở Tử Nghiên đang đi ra từ kho vũ khí, có chút ngượng ngùng mở miệng, "Văn Ngạn, lúc trước nghe tiểu Bác nói đan dược lần trước cậucòn giữ lại một viên?"

"Ân!?" Lục Văn Ngạn theo tầm mắt của hắn thấy được Sổ Tử Nghiên, nhất thời hiểu rõ, "Muốn cho chị anh sao?"

"Được không?"

"Đương nhiên." Kỳ thật dù Sở Tử Khiên không nói thì hắn cũng tính đưa cho Sở Tử Nghiên, đối này tính cách ngay thẳng của vị này hắn cũng rất thích. (quà biếu chị dâu nga :v)

Lục Văn Ngạn đem đan dược đưa cho Sở Tử Khiên, muốn chính hắn đưa Sở Tử Nghiên.

"Cám ơn." Sở Tử Khiên nói cảm tạ xong xoay người đi về phía Sở Tử Nghiên.

Không lâu sau, bọn người Thôi Chí cũng rời giường, Lục Văn Ngạn nhìn lướt qua, trừ Thôi Chí và Vương Anh đã thành công lên cấp hai, những người khác đều vẫn còn ở lại cấp một cao cấp.

Lúc trước Lục Văn Ngạn đưa cho bọn họ hai khối tinh thạch cấp hai, phỏng chừng là dùng cho Thôi Chí và Vương Anh mỗi người một viên, Thôi Chí là đội trưởng, thực lực cần phải nâng lên, năng lực của Vương Anh đối với đội ngũ bọn họ cũng vô cùng quan trọng, có thể cấp nước còn có thể chữa trị khẩn cấp, cho nên cũng cần nâng lên.

Điểm tâm đổi thành cơm, một tô to còn thêm mấy khối thịt và dưa chua, khiến mọi người ăn đến vui mừng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.