Vũ Đấu Tinh Không

Chương 51: Gọi ta là phu quân




Dịch Phong nhíu mày trầm tư nghĩ cách, chợt hắn nhìn sang xác Địa Nham Hạt bên cạnh. Trong đầu bỗng lóe lên ý tưởng, ngay lập tức hắn liền cắt một mảnh giáp của Địa Nham Hạt đem thả xuống hồ dung nham. Tuy mặt hồ rất nóng nhưng Địa Nham Hạt có lớp giáp cứng như đá, hơn nữa nó lại là ma thú hỏa thổ song hệ, cơ thể đã có phần thích nghi với hoàn cảnh nóng bỏng nơi đây, do vậy khá lâu sau miếng giáp mới rã ra, dần tan đi dưới cái nóng của hồ dung nham.

Dịch Phong hài lòng mỉm cười, nâng xác Địa Ma Hạt lên cao quá đâu, đứng bên bờ ném nó xuống hồ. Xác Địa Nham Hạt trôi nổi trên mặt hồ dung nham, trông không khác gì một cái bè lớn.

Hắn tung người dẫm lên Địa Nham Hạt, dùng Địa Nham Hạt làm bè, còn người đứng trên đó. Tả thủ thôi động đấu khí, phất một chưởng về phía sau, hình thành động lực làm cho nó trôi đi tạo thành một vệt dung nham đỏ sẫm trên mặt hồ.

Nhiệt độ nóng bỏng từ hồ dung nham bốc lên, Dịch Phong tựa như kiến bò chảo nóng, dù cho cách một lớp đấu khí hộ thể thì mồ hôi vẫn không ngừng vã ra như suối.

- Ùng!

Bỗng một đường nham trụ đỏ rực nóng cháy từ mặt hồ bắn ra. Dịch Phong nhíu mày, tay phải phách ra một chưởng, tạo thành một đường chưởng ấn ngưng luyện đánh ra.

- Rầm rầm!

Cột dung nham nổ tung, tạo thành một trận mưa dung nham. Dịch Phong bất động, nham tương chưa tiếp cận quá ba tấc đã bị đấu khí hộ thể cắt thành hư vô.

Dọc đường thỉnh thoảng lại nổi lên vài cột dung nham phun ra, tựa như hỏa mãng bắn về phía Dịch Phong, tuy đôi lúc có chút chật vật nhưng hắn vẫn có thể chống đỡ được.

Càng lúc Dịch Phong càng tiến gần về hướng cây linh hoa tựa như lửa thiêu đốt hừng hực kia, nhưng vừa tới gần đến cự ly ba trượng, hắn chỉ cảm thấy nhiệt độ chung quanh bắt đầu kịch liệt tăng lên, ngay cả không khí cũng xuất hiện từng đạo gợn sóng.

- Thật là lợi hại!

Cảm giác lúc này, mỗi khi tiến gần về phía Phần Viêm Hoa, cái nhiệt độ này sẽ tăng lên một mảng lớn, trong nội tâm Dịch Phong không khỏi có chút chấn động, nhất thời không thể tiến thêm được nữa.

Nửa thân trên xích lõa dù đã được một lớp đấu khí bảo vệ nhưng lớp đấu khí này cũng ngày càng bị mài mòn, trên da truyền đến cảm giác nóng rát, đến mồ hôi vừa chảy ra cũng bị bốc hơi ngay lập tức. Trong khi đó, cái bè Địa Nham Hạt đang có xu hướng nóng lên, tỏa ra mùi cháy khét, cơ hồ sắp tan ra.

- Có cần ta giúp không?

Thanh âm ôn nhu của Thanh Mai vang lên.

- Ân, vi phu xin nhờ nàng!

Dịch Phong cũng không già mồm cãi láo. Hắn cũng không muốn biến thành heo quay a.

- Phì!

Thanh Mai phì cười một tiếng, nàng tu luyện đã hơn năm trăm năm, so ra tuổi còn hơn cả nãi nãi của Dịch Phong. Tự nhiên có một tiểu tử tự xưng là vi phu đối với nàng khiến nàng không khỏi buồn cười.

Sau đó rất nhanh Thanh Mai xuất thủ, năng lượng tinh thuần từ linh hồn thể của nàng tràn ra. Chỉ thấy xung quanh người Dịch Phong bỗng nổi lên một lớp bạch quang dán sát vào y phục. Dịch Phong có cảm giác nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống, hắn vững vàng tiến về phía trước. Khi tới gần Phần Viêm Hoa, Bàn tay Dịch Phong dưới sự bao bọc của bạch quang chụp về phía đóa Phần Viêm Hoa. Hắn cẩn thận ngắt đi phần bông của đóa linh hoa này, chừa lại phần gốc để nó tiếp tục phát triển.

Hoa đã tới tay cũng đúng lúc xác Địa Nham Hạt dưới chân Dịch Phong không chịu nổi sức nóng khủng khiếp mà tan ra thành tro. Bất quá Dịch Phong vẫn không có việc gì, bởi chỉ một hơi thở sau, từ sau lưng hắn mọc ra hai cách đấu khí tử sắc, nâng đỡ thân hình hắn bay lên, lướt đi về phía bờ, dĩ nhiên vào lúc mấu chốt Thanh Mai đã kịp xuất thủ.

- Nóng như vậy liệu Lili hấp thu có nguy hiểm gì không?

Cảm nhận được sức nóng từ Phần Viêm Hoa tỏa ra khiến không khí xung quanh vặn vẹo đi, Dịch Phong lo lắng hỏi.

Thanh Mai cười nhẹ một tiếng, hóa thành một đạo bạch quang, trong nháy mắt đánh ra vài đạo ấn quyết, áp chế nhiệt độ của Phần Viêm Hoa, khiến cho nhiệt độ của nó giảm mạnh, giờ đây chỉ cần tay không Dịch Phong cũng thuận lợi cầm nắm.

- Ta đã hóa giải hỏa nhiệt cuồng bạo của Phần Viêm Hoa, cộng thêm với thể chất đặc thù của yêu nữ kia sẽ không khó khăn luyện hóa nó.

Thanh Mai nói.

Dịch Phong gật đầu, cũng không ở lại nơi này lâu mà nhanh chóng đi ra khỏi động, một mạch quay trở về sơn cốc.

Giữa trưa, sau khi Dịch Phong về tới nơi thì ghé qua hai căn nhà tranh, nơi Mạc Tuyết và Âu Dương Sở Liên đang tĩnh tu. Hắn không quấy rầy các nàng mà âm thầm quan sát một lúc, sau khi xác định không có điều gì khác thường thì mới lẳng lặng đi ra. Bạch Linh thì đang bế quan ở dưới thủy đàm, áng chừng thời gian sẽ khá lâu.

Dịch Phong thong thả di chuyển đến phòng bếp. Mặc dù chưa đến cửa nhưng mùi thức ăn đã truyền đến vô cùng hấp dẫn.

Vào trong bếp, chỉ thấy Lệ Lị Ái Na (Liliana) đang trực tiếp nấu nướng, trong bếp tràn đầy mùi thơm. Thức ăn trên bàn để gọn gàng, được chế biến trông thật hấp dẫn.

Trong khi nàng khom lưng, hương đồn nhất thời cong lên làm Dịch Phong không khỏi động tâm, kết hợp với bộ dáng của nàng đang nấu ăn lộ ra vài phần nhu mì khiến cho Dịch Phong có xung động muốn từ phía sau tập kích bất ngờ ôm lấy nàng.

Bất quá Dịch Phong cũng chỉ là nghĩ thôi, không dám làm càn, dù sao nàng cũng không phải là nương tử của hắn a, hắn tuy mặt dày nhưng vẫn là phi thường có đạo đức.

Tiến vào trong phòng, Dịch Phong ho khan một tiếng cười nói:

- Lili có cần ta phụ giúp một tay không?

Liliana vội quay đầu lại cười tươi, dịu dàng nói:

- Công tử, người đã về, ta nấu gần xong rồi.

Dịch Phong gật đầu, sau khi đi tắm qua một lát, hắn lấy ra đóa Phần Viêm Hoa đưa cho nàng nói:

- Cây hoa này ta tình cờ hái được, hy vọng sẽ có ích đối với nàng!

Liliana hơi ngẩn ra, hai tay đón lấy Phần Viêm Hoa chăm chú quan sát, mỹ mâu nhìn đóa hoa dần dần trở nên thất thần. Nàng vốn là một yêu hồ, từ khi sinh ra đến giờ, Dịch Phong là người đầu tiên hết lần này đến lần khác quan tâm đến nàng như vậy, bình thường linh hoa linh thảo đều có ma thú thủ hộ, làm gì có chuyện tình cờ hái được, hơn nữa nhìn đóa hoa này có hỏa năng lượng nồng đậm như vậy, hiển nhiên phẩm giai không thấp, mà phẩm giai càng cao đại biểu cho thực lực của ma thú thủ hộ sẽ càng cao. Nói đùa, một ma thú không có thực lực nhất định mà muốn chiếm một gốc linh hoa khiến không ít ma thú khác đỏ mắt sao, quả thật chính là không có khả năng.

Chứng kiến những vết thương chằng chịt trên người Dịch Phong. Đôi mắt nàng đỏ lên, hàm răng trắng ngà cắn môi anh đào, trong lòng vô cùng cảm động nhào vào trong lòng hắn, nức nở nói:

- Công tử người thật tốt với ta, kiếp này dù ta có làm trâu ngựa cũng không thể báo đáp hết!

Dịch Phong hơi kinh hãi, thầm nghĩ chẳng lẽ cô nàng thật sự đã thích mình rồi, xem ra mị lực của mình quả nhiên lớn. Bất quá, hắn cũng không hề đẩy nàng ra, mà lại nhẹ nhàng ôm sát nàng vào lòng, nhẹ giọng nói:

- Nàng đã quên chúng ta là bằng hữu hay sao, chỉ cần giúp nàng là ta cũng vui rồi.

- Không phải, Lili không muốn làm bằng hữu của người!

Liliana u oán thốt lên, sóng mắt khẽ chuyển chợt nhẹ nhàng đưa tay ôm cổ Dịch Phong, áp chặt đôi môi đỏ mọng của mình lên miệng hắn.

Chợt cảm nhận được đôi môi mềm mại kia, Dịch Phong thoáng chút thất thần, thân thể như có dòng điện truyền qua, một cảm giác tê rần, ôn nhuận thật làm cho hắn hưng phấn không thôi.

Hắn đương nhiên không đành lòng cự tuyệt, đành tiếp nhận sự ôn nhu ngọt ngào này. Hơn nữa thân là nam nhân, hắn tự nhiên là muốn giữ quyền chủ động, đầu lưỡi khẽ vươn ra, tiến vào trong miệng Lili, tham lam hưởng thụ dịch vị ngọt ngào trong miệng nàng.

Con mắt của Lili bỗng nhiên trợn tròn, nàng chỉ là hôn bừa mà thôi, hoàn toàn không ngờ giữa nam nữ còn có thể tiếp xúc như vậy, trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn không biết nên làm phản ứng gì, cái lưỡi đinh hương lập tức bị Dịch Phong đùa giỡn.

Nàng xuất hiện cảm giác mê ly, thuận theo hành động của Dịch Phong, nàng cũng điên cuồng vụng về đáp trả lại, tạo thành một trận hôn ngấu nghiến không rời.

"Nguyên lai hắn không phải không thích ta." Liliana cảm giác được trong lòng mình nổi lên một sự ấm áp, lâng lâng hạnh phúc.

Nàng trời sinh có mùi thơm của cơ thể cực kỳ mê người. Mà theo kích tình của nàng dấy lên, mùi thơm của cơ thể này cũng trở nên càng thêm nồng đậm, từ sâu kín chi hương biến thành xuân dược khiến người ta điên cuồng, để cho Dịch Phong thú huyết triệt để sôi trào. Hắn nhấc bổng nàng lên, bế ngang người từ từ đặt nàng lên giường, hai tay không ngừng loạn động.

- Công tử... công tử!

Nàng yêu kiều nỉ non, hai tay trắng ngần như ngọc đặt ở trên ngực của Dịch Phong, cũng không biết là kháng cự, hay là níu lấy hắn không muốn buông ra. Trên mặt của nàng đã nổi lên một tầng đỏ ửng say lòng người, đây là biểu hiện động tình như lửa.

Dịch Phong từ cổ của nàng hôn xuống dưới, cũng đem y phục của nàng kéo ra. Ngọc thể thơm ngào ngạt, trắng nõn như ngọc liền hoàn toàn hiện ra, song phong bạo mãn, hai hạt anh đào hồng nhuận đã kiêu ngạo đứng thẳng lên, mà bụng dưới bóng loáng như gấm, không hề có một chút thịt thừa, vòng eo thon gọn tưởng như một tay có thể cầm, giữa hai chân như là đại dương mênh mông, cỏ thơm thưa thớt ẩm ướt ngượng ngùng mà dán trên bụng, hai cánh môi hồng nhạt cũng có chút tách ra, bờ mông lại mượt mà đầy đặn tròn vo, giống như mật đào thành thục, để cho người nhìn mà trong nội tâm ngứa ngáy.

Dịch Phong không ngừng xoa nắn lấy đôi thỏ ngọc tròn trịa căng mịn kia, tràn đầy co dãn kinh người, ngón tay của hắn trượt đến phía trên nụ hoa, nhẹ nhàng sờ nắn, xong lại một ngụm ngậm lấy, làm cho Lili lập tức phát ra một tiếng rên nhẹ rung động tâm hồn. Một tay của Dịch Phong đặt đến trên kiều đồn của nàng mà không ngừng xoa nắn. Một lát sau, hắn lại hướng về mảnh cỏ thơm của nàng, cúi đầu xuống mà không ngừng "la liếm".

- A... công tử, đừng có trêu chọc ta như vậy!

Nàng nỉ non nói, hai tay thẹn thùng mà bụm lấy khuôn mặt đang hồng lên giống như một rặng mây đỏ của mình.

Nghe vậy, Dịch Phong không khỏi cười dâm một tiếng. Hắn càng toàn lực vươn lưỡi mà tham lam hút lấy, để cho đôi mắt đẹp của nàng càng ngày càng lộ ra ngập nước, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng đóng mở, thậm chí có một tia nước dịch từ khóe miệng chảy ra.

- Bảo bối ngoan, đem chân tách ra!

Dịch Phong hôn vào đôi môi anh đào của nàng một cái rồi ôn nhu nói.

Lili mở ra đôi mắt đẹp đầy xuân ý, mang theo vẻ thẹn thùng nhưng vẫn là nghe lời mà tách đôi ngọc thối trắng mịn, phơi bày bộ vị tư mật nhất của nàng.

Dịch Phong hai mắt như phún hỏa, tiểu đệ đệ lập tức thoát ra. Chứng kiến cây đại bổng hung dữ đang kề sát khu động đào, Lili vừa ngượng, vừa chờ mong lại có chút run rẩy nói:

- Công tử, cái... cái này vừa được sao?

- Đừng gọi ta là công tử nữa, từ giờ hãy gọi ta là phu quân!

Nói xong, đại bổng từ từ tiến vào một nơi thập phần chật hẹp đầy co dãn kinh người, sau khi xuyên qua một tầng chướng ngại vẫn là có thể tiến vào ở chỗ sâu trong thân thể của đối phương, xúc cảm mỹ diệu thật sự là không thể nói bằng lời.

- A... phu quân!

Nàng liền phát ra một tiếng rên đau đớn, dù sao đây là lần đầu tiên của nàng, không khỏi có chút thống khổ, một giọt nước mắt trong suốt mang theo đầy đủ tư vị chảy ra, có đau đớn, nhưng phần nhiều lại là hạnh phúc, mãn nguyện.

Dịch Phong cúi xuống ôn nhu hôn đi giọt nước mắt của nàng, ban đầu còn nhẹ nhàng, đợi nàng dần thích nghi, sau đó mới ra tăng lực trùng kích ngày càng mạnh mẽ và hữu lực, tiếng nhục thể va chạm bành bạch vang lên.

Đau đớn nhanh chóng qua đi, khoái cảm làm cho Lili mạnh mẽ kéo căng song thối, kích động đến lông tơ đều dựng lên, cái cổ trắng ngọc đỏ bừng.

Nàng động tình như lửa, thốt ra một tiếng rên rỉ tiêu hồn người, tứ chi liền cuốn chặt lấy người Dịch Phong, thân thể không ngừng vặn vẹo như linh xà, tiếng rên rỉ cũng càng phát ra cao vút, hiển nhiên nàng sẽ nhanh chóng đạt được lên tới đỉnh vu sơn. Từ giữa trưa cho đến lúc hoàng hôn, hai người làm không biết bao nhiêu lần. Rốt cục, trong tiếng nam nhân ồ ồ thở dốc và tiếng nữ nhân rên rỉ cao vút mới đình chỉ lại.

Mây tan, mưa tạnh, hai người ôm nhau nằm cùng một chỗ. Lili thân thể mềm mại vô lực nép vào lồng ngực Dịch Phong, thân thể nàng đầm đìa mồ hôi, làn da trắng không tì vết giờ đây phủ lên một lớp phấn hồng mê người. Hai tay nàng ôm lấy cổ hắn, đôi mắt lim dim nhìn Dịch Phong như muốn khắc sâu nam nhân vừa mới đoạt lấy nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.