Vũ Đấu Tinh Không

Chương 11: Thái gia gia




Tu luyện đấu khí trụ cột là gian nan nhất, sơ giai đấu khí chia làm chín đoạn, người tốn mười năm, thậm chí hai mươi năm cũng không phải số ít… Đương nhiên, một khi vượt qua chín đoạn đấu khí trở thành đấu sĩ chính thức, tốc độ tu luyện cũng sẽ nhanh hơn, trước khi trở thành đấu sĩ, thời gian một năm có khi chỉ có thể tăng đấu khí lên một hai đoạn, một khi tiến vào đấu sĩ thì tốc độ sẽ nhanh hơn. Muốn đẩy nhanh tốc độ tu luyện, ngoài thiên tư và công pháp ra, thì trọng yếu nhất đó là cơ thể phải đủ cường đại, thân thể không đủ cường đại, kinh mạch không đủ dẻo dai vững chắc thì không thể hấp thu luyện hóa càng nhiều đấu khí, khó trùng kích vào bình cảnh. Mà muốn tôi luyện và bỗi dưỡng độ mạnh cho thân thể cần phải có các loại linh đan, linh dược, thiên tài địa bảo. Sở dĩ con cháu, đệ tử của các tông môn, gia tộc tiến cảnh nhanh chóng vượt xa phàm nhân, thứ cốt yếu đó là được chu cấp đầy đủ các loại thiên tài địa bảo, từ nhỏ đã được tẩy kinh phạt thủy, Kinh mạch cốt cách mạnh mẽ hơn xa người thường. Ta xem cơ thể ngươi lưu lại đầy ám tật, căn cơ bất ổn, cần có linh dược tẩm bổ là tốt nhất. - Thanh Mai nhẹ nhàng nói

Dịch Phong cười khổ:

- Tỷ xem giờ ta nghèo rớt mồng tơi a, mua sao nổi các loại linh đan diệu dược.

- "Không có thì có thể đi tìm, không phải Thanh Sơn Thôn này nằm dưới chân núi sao. Núi rừng vốn là một kho bảo khố khổng lồ của thiên nhiên, không hiếm các loại linh dược. Bất quá cũng đầy rẫy nguy hiểm, với thực lực của ngươi, không đủ nhét kẽ răng cho yêu thú. " Thanh Liên cười khẽ.

Ta có một loại bí pháp, có thể thông qua thực phẩm chiết xuất năng lượng, có hiệu quả đến khi ngươi tu luyện thất đoạn đấu khí, về sau thì hiệu quả không đáng kể. Bất quá như vậy là có chút tiền vốn cho ngươi vào núi...

- " Phong ca ca, huynh tỉnh lại đi. " - Giọng nói của Mạc Tuyết vang lên.

Dịch Phong từ từ mở mắt, thấy khuôn mặt xinh xắn nhỏ nhắn của Mạc Tuyết đang lộ vẻ quan tâm, lo lắng.

- "Ta không có việc gì, muội không cần lo lắng chỉ là ta còn hơi mệt nên thiếp đi một lát mà thôi" Dịch Phong cười ha hả, hắn vừa tỉnh lại sau khi gặp Thanh Liên, qua sự giảng giải của Thanh Liên hắn đã cơ hồ hiểu được về phương pháp tu luyện và về vùng đất mới lạ Đấu Vân Tinh này, nơi mà đấu khí làm chủ, cường giả vi tôn. Ánh mắt hắn lấp lánh hữu thần toát lên vẻ kiên nghị.

- Muội đến báo với huynh Thái gia gia đã trở về, Thái gia gia thường đi hái thuốc trên núi hàng tháng mới về. Từ nhỏ muội là cô nhi, Thái gia gia là người thường hay chiếu cố đến muội nhiều nhất, khi thì dạy muội học chữ, khi thì mua kẹo hồ lô cho muội. Muội xem Thái gia gia như ruột thịt, hôm nay muội muốn đưa huynh đi giới thiệu với Thái gia gia.

-  Được ta sẽ đi với muội. Dịch Phong sảng khoái đáp.

Mạc Tuyết cười híp mắt, kéo theo Dịch Phong tung tăng chạy đi. Dọc đường đi, nàng cất giọng như một chú chim sẻ nhỏ kể cho hắn nghe nhiều câu chuyện lý thú về vị Thái gia gia kia, có một đặc điểm là ông ta rất thích rượu. Dọc đường đi, tiếng trò truyện huyên náo của hai người thu hút không ít sự chú ý của thôn dân.

Phút chốc Mạc Tuyết và Dịch Phong đã tới trước một khoảng sân nhỏ, xung quanh có hàng rào bằng tre, trong sân có một ngôi nhà làm bằng đất, mái lợp bằng một loại cỏ kỳ lạ tản mát ra hương thơm khiến tinh thần người ta thư thái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.