Vụ Cốc

Chương 9: Món ăn mặn thứ ba – Thuốc [nhất]




Tiếng rên rỉ nhỏ nhỏ không ngừng truyền ra, Chung Nghị nằm ở trên giường, tiếng hô hấp vừa mạnh vừa vội, hắn vốn không mặc y phục, lúc này không thành thật lại xoay lại cọ, chăn đệm tự nhiên trượt ra, thân thể xích lõa lộ ra bên ngoài.

Từ Trinh cả kinh, hai ba bước đã đến bên giường, ôm lấy thân thể của Chung Nghị, lập tức thấy khuôn mặt đã đỏ bừng của đối phương. Người trong ngực nóng kinh người, giống như muốn thiêu cháy rồi lại ẩm ướt do mồ hồi chảy ra. Hô hấp Từ Trinh cứng lại, định tóm lấy cổ tay đối phương, ai ngờ chỉ khẽ động, cả người Chung nghị bắt đầu quấn lấy, giống như tìm được nguồn suối mát giải nhiệt, dán lấy Từ Trinh không chịu buông.

Từ trinh không nói gì nhìn cái thứ “nhất trụ kình thiên” bên chân, lại nhìn tay trái dính dịch thể sền sệt do vừa chạm vào vật kia, ngất thời không biết nên khóc hay nên cười. Chỉ là dừng lại một chút như thế, Chung nghị càng không nhịn được, y cố hết sức cọ lại cọ, tốc độ trên tay cũng càng ngày càng nhanh, nhưng hai tay và khăn trải giường rõ ràng không cách nào thỏa mãn được y, một số lượng lớn dịch thể trống rống tuôn ra, nhưng lại vẫn không cách nào đạt được tuôn trào.

Người sáng suốt đều biết đây là bị làm sao, chỉ là Từ Trinh thực sự không hiểu rõ, người này vốn đang yên ổn nằm trên giường, sao đột nhiên lại trúng thuốc? Cháo lúc gần tối tuyệt không có vẫn đề, mà khoảng cách cũng không quá xa, nếu có người khác tuyệt đối không đến nỗi hoàn toàn không phát hiện, chỉ trừ khi lúc đi vào rừng đào….

Thế nhưng, chuyện mưu hại mình còn chưa tính, hạ xuân dược cho một hộ pháp là chuyện gì vậy?

Tất cả khả năng được cấp tốc liệt kê ra, chỉ là hiện tại rõ ràng không phải lúc truy cứu, tiếng rên rỉ kìm nén bên tai không nhịn được biến thành tiếng kêu rên khó chịu, mà nơi sưng đỏ không cách nào giải phòng được, dưới sự ma sát thô lỗ hầu như muốn rách da. Nam nhân tinh thần mê man từ lâu cả người run rẩy, thân thể kéo căng buộc chặt, từng khối cơ thịt tràn đầy mồ hôi, y thở to gấp gáp, nước bọt và nước mắt không ngừng tràn ra, lăn lộn xen lẫn cùng một chỗ đọng ở trên mặt, lướt qua cần cổ, càng nhiều hơn rơi trên gối đầu, ướt từng mảng lớn với những hình dạng khác nhau.

Mà điểm chết người nhất đó là, y theo bản năng tìm cách để cho bản thân thoải mái nhất, hai tay vốn đang nắm chặt bỗng rút ra một tay dò vào giữa đùi, mắt thấy sẽ chạm vào nơơi không lâu trước đây bị tàn phá nặng nề.

Từ Trinh kinh hãi, nhanh tay nhanh mắt bắt lấy móng vuốt kéo lại, ai biết bên này nắm chặt, tay khác nhưng lại không theo ý tiếp tục làm. Không còn cách nào, Từ Trinh không thể làm gì khác hơn là lần thứ hai dùng món đồ áo lót đáng thương, một bên buồn rầu vì một vật đa dụng, một bên đem hai tay chưa từng yên tĩnh kia cột vào đầu giường.

Không có hai tay an ủi, Chung Nghị lập tức kẹp chặt cong hai chân lên, y dùng bên trong đùi cọ cọ một lúc, rất nhanh lại nghiêng người sang cọ đệm giường ở bên dưới. Đối mắt với nam nhân bị thuốc làm cho mấy lần điên cuồng, Từ Trinh không giải thích được cảm thấy đau lòng, hắn thở dài làm cho y tựa vào khuỷu tay mình, cầm cái thứ đồ chơi ẩm ướt kia, bắt đầu chuyển động từng chút từng chút một. Hơn Chung Nghị thô lỗ lại không biết cách làm, tay Từ Trinh khéo léo hơn nhiều, hắn luật động không nặng không nhẹ, đầu ngón tay mang theo tinh dịch trong suốt không ngừng vè lên kinh mạch đang nhảy lên, từ đỉnh đầu khe hở mẫn cảm di chuyển dần xuống chiếc túi yếu ớt, khiêu khích ấn xoa lên đó.

Tiếng thở hổn hển của Chung Nghị lớn hơn, lý trí bị dược tính mài mòn gần như không còn, chỉ biết không ngừng cố gắng đón ý hùa theo. Đỉnh đầu nho nhỏ không ngừng tràn ra bọt tráng sền sệt, thuận theo không chỉ làm tay Từ Trinh ẩm ướt, càng khiến cho nơi rừng rậm đen cứng rắn phía dưới dính liền cùng một chỗ, dính chặt vào bụng.

Tiếng nước nhỏ nhỏ tràn đầy gian phòng, mùi vị tình dục càng thêm rõ ràng, Từ Trinh có thể cảm giác được rõ ràng nhịp đập nóng hôi hổi trong lòng bàn tay, cũng có thể thấy nơi nhỏ bé kia mở rộng muốn phun ra ngoài cái gì đó, nhưng lại chỉ có chảy ra chất dịch dính trắng như sữa.

Từ Trinh do dự một chút, dùng cái tay ôm nam nhân cầm ngọc hành cứng rắn bên hạt viên kia, liền nghe một tiếng kêu sợ hãi động tình, người trong lòng lần thư hai co giật, toàn bộ cơ thể hắn cong lại, bắp đùi rắn chắc không ngừng rung động, ngực cũng phập phồng liên tục, mồ hôi chậm rãi chảy xuống theo cơ bụng, theo đường cong làn da xuống thắt lưng, trộn lẫn vào cùng với chất dịch mềm mại, “Tạch” một chút rơi xuống dưới đệm.

Nhưng vẫn không có cái gì như cũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.