Vụ Cốc

Chương 49: Món ăn mặn thứ mười bốn – Chìm đắm [nhất]




Editor: Sakura Trang

Bận rộn ba ngày không ngủ không nghỉ, thật vất vả yên tâm, Từ Trinh tỉnh dậy lại đã đến chạng vạng tối. Hắn sững sốt một lát, phát hiện người bên cạnh hô hấp bất ổn, vội vàng liền nghiêng người ngồi dậy. Hắn ngồi dậy hơi vội, liên tiếp kéo theo người dưới giường, đưa đến người bên trong không khỏi than nhẹ, chẳng qua là mới ra nửa điểm, liền cực nhanh nín thở đè ép trở về.

“Thế nào?” Từ Trinh nhắm hai mắt, rất nhanh liền bình tĩnh lại. Hắn điều chỉnh một chút tư thế, lần này lại không đung đưa chút nào, nam nhân ngủ ở bên người hắn dường như dậy sớm, chẳng qua là dường như sợ quấy rầy đến mình, một mực không có nửa điểm động tĩnh. Hô hấp của y đè rất thấp, nhưng tựa như ẩn nhẫn cái gì chẳng qua là thỉnh thoảng mang điểm dồn dập, trán và cần cổ đều có mồ hôi, cũng có dò vào chăn nệm lau một cái, thân thể trần trụi nghĩ chắc cũng có một tầng ướt mong mỏng.

Cốc chủ thanh tỉnh cũng không để cho nam nhân thở phào, ngược lại thì tựa như khẩn trương hơn vội vàng lắc đầu một cái. Y lắc quá mau, liên tiếp dắt theo nhiều chỗ vết thương, bất thình lình mà đến đau đớn để cho cả người y run rẩy, ngay cả tiếng rên rỉ đè nén cũng chút nữa tràn ra.

Từ Trinh không biết làm sao, hắn quả thực không hiểu, rõ ràng đây là bản tính của con người, tự mình thế nào còn không có thói quen biết dùng miệng hỏi thăm? Hắn thở dài, lấy tay lau đi mồ hôi trên trán của nam nhân, sau đó vén ra một góc chăn mỏng trực tiếp tham mạch.

Ừ...?

Từ Trinh nghiêng đầu một chút, có chút nghi ngờ nhìn sang, người nào đó đang nằm vừa vặn chống với ánh mắt của hắn, có chút bối rối quay đầu chỗ khác, mà ngón tay của Từ Trinh đặt trên cổ tay dường như cũng muốn rút ra.

“Đều nói ngươi vẫn không thể lộn xộn.” Từ Trinh đem cánh tay không an phận kia đè xuống, liếc mắt sau đó đặt vào trong chăn mỏng. Hắn cầm trên tay một chiếc khăn mềm, một bên nhẹ nhàng hút mồ hôi, một bên cẩn thận tránh nơi bị thương trên thân thể.

Đầu ngón tay ấm áp mà khô ráo còn kiểm tra chỗ đau, cho đến đè ở chung quanh bụng. Nam nhân vốn là nín thở đè nén đột nhiên co rúm một cái, bắp thịt rắn chắc lập tức căng thẳng kéo căng, toát ra vô số da gà, ngay cả hai chân gần như không cách nào nhúc nhích, cũng không khống chế được co lại vào trong.

Từ Trinh thấy vậy phá lệ mê mang, hắn trừng mắt nhìn, ngón tay bản năng dời đi lại vô thức đè xuống.

“Ngô!” Lần này vị trí càng gần chút, nam nhân thoáng buông lỏng thiếu chút nữa kinh hô thành tiếng. Hắn cắn chặt môi dưới, vốn nơi đó vốn đã có vết rách lập tức rỉ ra từng sợ máu tươi, mà bắp thịt băng bó thành hòn đá, lại là không ngừng được kịch liệt run run. Mà đây cũng không phải chủ yếu nhất, hai chân đang tính toán kẹp chặt, thứ nào đó giữa hai chân run run một cái, đỉnh chóp khạc ra dịch châu nho nhỏ, chậm chạp trượt xuống.

Vào giờ phút này, đầu Từ Trinh coi như bị kẹt cửa, cũng đều biết tại sao rồi.

Phát hiện như vậy đối với Từ Trinh mà nói là vừa không biết làm sao vừa dở khóc dở cười, nhưng đối với Chung Nghị mà nói cũng chỉ có ảo não và xấu hổ. Ở trong lòng y, phản ứng vừa nãy là mình vô dụng vô năng, không chỉ có làm hại cốc chủ lo lắng, thậm chí để cho hắn nhìn thấy hình ảnh khó coi bẩn thỉu như vậy!

Trong mắt thoáng một cái đã kèm theo áy náy và hốt hoảng của Chung Nghị kia, Từ Trinh tự nhiên thấy rõ, hắn hôn một cái ánh mắt tuyệt vọng nhắm lại của nam nhân, lại cũng không dám mở ra hai mắt, dần dần trăn trở đến trên bờ môi đang cắn chặt kia. Đầu lưỡi mềm mại ở phía trên liếm câu chơi đùa, một hồi lâu mới hơi buông, thanh âm mang nụ cười kia vô cùng mềm mại, liền tựa như nắng ấm như ngày xuân làm người ta thoải mái, “Một chén thuốc, một chén cháo, hơn nữa trong ba ngày không ngừng đổ xuống những thứ kia, ngươi nếu lại không có ý nguyện này, ta coi như lại phải nghĩ thêm một phương thuốc nữa.”

Chung Nghị như cũ nhắm mắt đôi mắt ảm đạm, hàm răng nhưng thuận theo từ từ buông lỏng.

Từ Trinh một bên hôn trấn an, một bên tỉnh bơ quét nhìn chung quanh. Hắn không có thói quen sử dụng bô hoặc chậu, nếu thức dậy giữa đêm cũng đi ra xa cửa một chút, dẫu sao ở trong xã hội công nghệ cao sống đến hơn mười năm, coi như tùy tiện thế nào đi nữa cũng đều có chút hơi sạch sẻ nhỏ khác với người ở đây.

Huống chi, Từ Trinh vẫn là nhân sĩ thành công, muốn hắn cùng vật bài tiết ở cùng một phòng một đêm, không bằng để cho hắn chết lại một lần. Hết lần này tới lần khác đổi thành nam nhân bên cạnh, hắn cũng không cảm thấy nửa chút phiền toái… Thậm chí còn có chút ý vui mừng?

Kết quả là hắn lấy chậu sạch sẽ dùng để rửa mặt, yên lặng đặt ở trên đất cách giường không xa, sau đó ôm lấy người đỡ dậy, ôn nhu hôn mi tâm nói: “Trong phòng tạm thời chỉ có cái này, thân thể ngươi không thích hợp ra cửa, như vậy, trước dùng tạm cái này đi.”

Chung Nghị kinh hãi, di chuyển thân thể nghĩ muốn chạy trốn, lại bị hai tay Từ Trinh vận dụng kĩ xảo đổi vòng lên đùi. Nam nhân rõ ràng chỉ muốn tùy ý động một cái thì sẽ đau ra mồ hôi lạnh, lúc này lại không ngừng giãy giụa, tứ chi băng bó không dùng được lực, sẽ dùng lực ở eo mông thoát ra bên ngoài.

“Đừng làm loạn.” Từ Trinh xảo diệu ôm y vào trong ngực, một chút xíu tách ra hai chân mình. Chung Nghị bị hắn đặt lên người, bắp đùi cường tráng tự nhiên theo đó bị tách ra hai bên, lúc này y bị từ từ mở ra, nơi tư mật của nam nhân cũng dần dần triển lộ, y dĩ nhiên có thể đặt người gác lên cánh tay, nhưng nghĩ đến sẽ chạm đến vết thương, liền chọn phương thức như vậy.

Khi Từ Trinh dùng động tác lại, Chung Nghị đã phơi bày ra một tư thái khuất nhục mà mê người, hai chân y tách ra, nơi nhạy cảm trong bụi cỏ cũng không giấu được ló đầu ra, mà đối diện với nó, chính là chậu nước rửa mặt mới vừa rồi đặt xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.