Vong Xuyên

Chương 4




CHƯƠNG 4

By Kì

Thiên Hoàng chạy thẳng một mạch như điên như cuồng, nhưng khi đã đến cửa lại bất giác dừng bước.

Quang cảnh đằng sau cánh cửa y có thể tưởng tượng ra được, trong mắt chậm rãi hiện lên một mạt mỏi mệt khó nói nên lời.

Một lần, lại một lần, mỗi khi nghĩ bản thân đã đau đớn đến mất cả cảm giác, liền thêm một lần bị nỗi đau đâm nhói trong tim.



Cửa chỉ khép hờ, Thiên Hoàng hít sâu một hơi, run rẩy đẩy cửa bước vào, trong phòng thậm chí còn quanh quẩn một mạt hơi ấm chưa kịp tan hết, bàn ghế bên trong đều hỗn loạn.

Nguyên Ương cuộn mình tựa vào góc phòng, suối tóc tản mác che khuất gương mặt, trên thân thể trần trụi tràn đầy vết ứ ngân xanh tím, chỗ gấp khúc trên đùi khẽ nhếch lên bị bạch dịch bám chặt, hiển hiện rành mạch sự tình đã phát sinh lúc trước.

Thiên Hoàng giống như bị đóng đinh ngay cạnh cửa, mãi đến khi trong phòng truyền ra một tiếng rên rỉ cực nhỏ, y mới chấn động cả người, vội vàng chạy vào, cẩn thận đỡ Nguyên Ương lên, cảm nhận được thân thể đầy những vết thương kia khi bị mình chạm vào thoáng run rẩy một chút, y run giọng gọi khẽ: “Ương nhi?”

Tóc mai mềm mại buông rơi, Nguyên Ương dần khép mắt, gương mặt trắng bệch như người chết, trên môi lộ ra vết cắn, khóe môi có một tia máu đỏ tươi khiến người kinh tâm.

Nghỉ ngơi một hồi, ánh mắt của y mới chậm rãi hé ra một chút, trong mắt không có ánh sáng, tựa như đang dừng ở trên mặt Thiên Hoàng, lại uể oải khép vào. Mở miệng, rốt cuộc không có thanh âm phát ra.

Cảm nhận được hơi thở của người đang nằm trong lòng càng lúc càng yếu ớt, trái tim Thiên Hoàng tựa như bị đao cắt, vươn tay đặt lên ngực y, lại cảm nhận được Nguyên Ương cứng đờ toàn thân, khóe môi cũng thoáng run rẩy.

Thiên Hoàng cắn răng theo phản xạ, cuối cùng đành rụt tay về, không làm gì nữa.

Trong phòng chỉ còn lại một mảnh tĩnh lặng, không biết qua bao lâu, Thiên Hoàng nghe Nguyên Ương thấp giọng gọi khẽ một tiếng: “Sư huynh…”

Thiên Hoàng khẩn trương giương mắt, nhìn thấy ánh mắt Nguyên Ương hoàn toàn trấn tĩnh, trong lòng sáng tỏ, y miễn cưỡng gợi ra một nụ cười yếu ớt, ôn nhu nói: “Sư huynh ở trong này, không phải sợ, sẽ không có chuyện gì…”

Nguyên Ương giống như đang mỉm cười, đôi mắt khép lại, không hề nhìn người kia, chỉ nhỏ giọng lẩm nhẩm: “Đã biết sẽ có ngày hôm nay, huynh hối hận vì lúc trước mượn dương thọ của y để tục mạng cho ta sao?”

Thiên Hoàng chỉ có thể ôm người kia chặt hơn, không nói được lời nào.

“Sư huynh nói cuộc đời này của Nguyên Ương chính là thiên ý… Chẳng lẽ lại không biết, nghịch thiên, ắt phải bị trời phạt sao?”

“Ta biết, ta biết…” Thiên Hoàng nghẹn ngào cụp mắt, nhưng bàn tay vẫn không hề buông lỏng chút nào.

Nguyên Ương dựa vào lòng y, từ từ nhắm mắt, hơi thở càng lúc càng yếu ớt, nhưng miệng vẫn nỉ non như đang nói mớ, nước mắt ven theo gò má rơi xuống: “Ta còn nghĩ là y chung quy vẫn nhớ được một chút tình nghĩa… Ta đã cho là ta cuối cùng cũng có thể chờ được… Ta rõ ràng yêu y như vậy…”

Thiên Hoàng liều mạng cắn chặt răng, không nói gì, trên khóe mắt, lông mi khẽ run rẩy, hình như có cái gì đó hơi lóe lên.

“Tay của sư huynh, ấm quá… ấm quá… Nhưng, ” Thanh âm của Nguyên Ương càng lúc càng nhỏ dần, tựa hồ chậm rãi nhiễm lên một tia mỉm cười bất đắc dĩ, “Nhưng… Tại sao… huynh không phải là y…”

Một câu cuối cùng tựa như lưỡi dao sắc bén ghim chặt trong tim Thiên Hoàng, Nguyên Ương đã không còn thanh âm, hai người cứ giữ nguyên tư thế như vậy, thật lâu sau Thiên Hoàng mới hơi động thân, chậm rãi ngẩng đầu, cẩn thận vuốt lại mấy sợi tóc mai cho Nguyên Ương, yên lặng nhìn gương mặt phảng phất như đang ngủ kia.

Diện mạo này cùng người kia trong trí nhớ không hoàn toàn giống nhau, nhưng một lần lại một lần chứng kiến y chết đi ngay trước mắt, vẫn có cảm giác như đất trời sụp đổ.

Cho dù có thể vì y tục mệnh, thay y chắn kiếp, kết quả cũng chỉ là lấy phương thức càng tàn khốc hơn để chấm dứt.

Thiên ý, không ai hiểu cũng như thống hận hai chữ này bằng y.

Nhưng đây là con đường mà người kia đã chọn.

Nhẹ nhàng phất tay, hỏa diễm cháy lên đỏ rực như máu. Ngọn lửa nóng rực phả vào nhưng lòng y vẫn lạnh băng như trước, khiến người không kiềm được run rẩy.

“Nguyên Ương, dương thọ mười chín, nghịch thiên sống tạm, tục dương thọ nửa năm, theo luật phán xử trăm năm hỏa ngục, sau khi mãn hình phạt sẽ tiếp tục nhập vào luân hồi”.

“Chậm đã! Nghịch thiên sống tạm là do ta cố chấp tạo nên, không liên quan gì đến y, nếu phải phạt, cứ phạt ta là được!” Thiên Hoàng lao đến trước điện Diêm La, chưa kịp đứng vững đã vội vàng kêu lên.

Người đang quỳ dưới điện vẫn không nhúc nhích, thậm chí không thèm quay đầu nhìn y lấy một lần, giống như những lời của Thiên Hoàng hoàn toàn không lọt vào tai mình.

Phán quan đứng trên điện với gương mặt vô cảm đang nhìn xuống Thiên Hoàng rốt cuộc thở dài, cất giọng nói: “Người thi thuật là ngài, nhưng người nhận là hắn, huống chi mạng được kéo dài lại là mạng của đế vương, kiếp số của nhân gian sau này cũng phải tính theo, chỉ một trăm năm đã là tiện nghi cho hắn rồi, thỉnh thượng tiên đừng nhúng tay vào nữa”.

Thiên Hoàng ngẩng đầu nhìn Phán quan, biết ông đang ngầm ra hiệu cho mình, nếu còn tiếp tục khăng khăng cố chấp cũng chỉ làm hình phạt nặng thêm, mở miệng ra, rốt cuộc không nói thêm lời nào, đảo mắt nhìn về phía người đang quỳ giữa điện, người nọ vẫn không hề nhúc nhích, giống như việc Thiên Hoàng xông vào không hề liên quan đến y, Thiên Hoàng cúi đầu nói: “Thực xin lỗi…”

Người ở giữa điện không đáp lại, Phán quan nhìn hai người, cuối cùng phất tay ra hiệu cho hai bên tả hữu dẫn người đi.

“Thực xin lỗi…” Thiên Hoàng thấp giọng lập lại lần nữa, thanh âm tràn đầy hối hận.

Phán quan thở dài, bước đến bên cạnh Thiên Hoàng, trầm giọng nói: “Từ đầu đã dặn ngài chớ nên cưỡng cầu, hiện giờ…”

Thiên Hoàng giống như không nghe được lời ông, vẫn chỉ nói một câu kia: “Thực xin lỗi…”

Phán Quan thở dài, chẳng quản y nữa.

Vong thủy ba nghìn, vạn năm như cũ. Thiên Hoàng chậm rãi từ trên bờ bước qua, ngơ ngẩn nhìn cây cầu Nại Hà đằng xa đến thất thần.

Sớm biết như thế, y thà cam nguyện bước nhanh qua cầu, đứng đằng xa lạnh lùng liếc qua, so với ở nơi âm lãnh này mà nếm chịu trăm năm thống khổ vẫn tốt hơn nhiều.

Ta rõ ràng yêu y như vậy… Tại sao… huynh không phải là y…

Chỉ thoáng dao động một chút, thanh âm thầm thì nỉ non của Nguyên Ương liền vang lên trong đầu.

Thiên Hoàng rốt cuộc đứng yên tại chỗ, thân thể vô lực quỳ rạp giữa biển mạn châu sa hoa đỏ rực, y bưng mặt cúi gập người xuống, tiếng nức nở quẩn quanh không trung, phải thật lâu sau mới chậm rãi tan ra.

Chỉ có nỗi tuyệt vọng mãi quanh quẩn trong lòng, không cách nào mất đi.

“Ngươi…”

Một thanh âm ôn hòa vang lên, Thiên Hoàng chấn động toàn thân, vội ngẩng đầu lên, liền thấy Vong Xuyên đang đỡ mái chèo đứng trên thuyền con lẳng lặng nhìn mình, ánh mắt vẫn nhu hòa như khi mới gặp, chỉ một chữ, lại làm cho y không thể kiềm chế mà khóc lên thành tiếng.

Vong Xuyên chỉ im lặng nhìn y, không an ủi, nhưng cũng không ly khai, cho đến khi Thiên Hoàng từ từ bình phục trở lại, mới ôn nhu hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

Vẫn một câu như khi mới gặp lần đầu, Thiên Hoàng ảm đạm một hồi, mới đứt quãng kể lại chuyện về Nguyên Ương, về sự cuồng dại của một thiếu niên, về sự cố chấp của bản thân mình, và sự trừng phạt sau cùng.

Cuối cùng, y cũng không nhìn Vong Xuyên nữa, chỉ khẽ lẩm bẩm: “Rõ ràng đã biết đó chẳng qua là một cuộc đời hư cấu, tại sao còn có thể cảm thấy khó chịu như vậy? Y nằm trong lòng ta nhưng vẫn nói yêu người khác, tại sao… tại sao lại yêu… Y chỉ nói với ta, y yêu người khác…” Cúi đầu lặp lại một câu cuối cùng, y rốt cuộc lại mỉm cười, nụ cười lạnh lẽo mà rực rỡ, tựa hồ như đang khóc.

“Đừng quá thương tâm”. Vong Xuyên tự nhiên duỗi tay vỗ về đầu người kia, cảm giác được Thiên Hoàng đang chấn động toàn thân, mới giật mình rụt tay lại, ngượng ngùng mỉm cười, “Ngươi nên cười”. Ngừng một hồi giống như đang suy nghĩ, sau đó lại bổ sung một câu, “Ngươi cười nhìn đẹp lắm, càng thích hợp để cười”.

Thiên Hoàng đột ngột ngẩng đầu, sững sờ nhìn y, chẳng nói nên lời.

Vong Xuyên cũng chỉ để mặc cho người kia nhìn, mỉm cười có chút hoang mang, không hề né tránh.

Qua không biết bao lâu, Thiên Hoàng rốt cuộc cúi mắt cười khẽ: “Ngươi… sẵn lòng nghe ta nói chuyện của ta và y sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.