Vong Xuyên

Chương 17




CHƯƠNG 17

By Kì

Khai Dương đứng ở đầu cầu, không quay đầu cũng chẳng đi về phía trước, chỉ nhìn Vong Xuyên, ánh sáng trong mắt biến mất.

Có quỷ tốt đằng xa nhìn thấy cũng chỉ chần chừ một chút chứ không hề quản y.

Qua không biết bao lâu, giống như không chịu được bầu không khí trầm mặc giữa hai người, y rốt cuộc mở miệng: “Ngươi muốn nghe ta nói một chút chuyện xưa không?”



Vong Xuyên suy nghĩ một hồi mới hỏi lại: “Ngươi không đi à?”

Khai Dương nở nụ cười nhàn nhạt: “Ta muốn bồi ngươi một hồi.” Y dừng một chút, mới bổ sung thêm, “Nhưng mà ta chỉ có thể ở trên cầu.”

“Không sao.”

Khai Dương nhìn lướt xuống dưới cầu, quỷ tốt đi qua, đến cả nhìn cũng không nhìn y cái nào, y nhíu mày, quay người ngồi trên lan can, đá chân bổng lên, vạt áo khẽ lắc lư, lại có một loại cảm giác như bất cứ khi nào cũng có thể rơi xuống.

Vong Xuyên mở miệng, nhưng phải sau một lúc lâu mới ra tiếng: “Ngươi, cẩn thận.”

Khai Dương cười càng sâu, cố ý đá đá chân, lên giọng nói: “Ta hiện tại đã không có biện pháp tìm lại ký ức cho ngươi, chuyện mà ngươi đã quên này, cũng chỉ có thể chậm rãi thuật lại cho ngươi nghe, ngươi hãy nghĩ lại đi.”

“Nghĩ cái gì?” Trong mắt Vong Xuyên là một mạt mờ mịt.

Khai Dương trầm mặc một hồi rồi mới cười cười, y dịu giọng nói: “Ta vẫn không nghĩ là ngươi yêu người kia.”

Lược đi những việc đã qua, Khai Dương ngừng lại, nhìn Vong Xuyên, thấy trên mặt y phủ lên một tầng bi thương nhàn nhạt, chỉ ảm đạm cười, trầm giọng nói: “Thiên Hoàng nói, lúc sau dây dưa, mặc dù có thoái thác, cuối cùng lại phần lớn là y hắn, cho nên hắn tưởng là lưỡng tình tương duyệt… Đây, chính là lời hắn nói sau cùng. Nhưng chuyện xưa lại không kết thúc ở đây, ngươi muốn nghe ta nói đoạn tiếp theo sau đó chứ?”

Vong Xuyên chỉ gật đầu mà không nói lời nào.

.

Lại là một lần bàn đào thịnh yến, Khai Dương ngồi trong góc, nhìn Dao Quang im lặng ngồi bên cạnh mình mà không hề hé răng, nhịn không được khẽ nở nụ cười.

Dao Quang vội vàng ngẩng đầu, khẩn trương nhìn qua: “Sao vậy?”

Khai Dương lắc đầu, ý cười càng sâu: “Chẳng qua cảm thấy ngươi khẩn trương đến mức có chút quá phận.”

Dao Quang ngẩn người, chốc lát liền trương ra gương mặt đen sì: “Ngươi cho đây là vì ai?”

Vẻ tươi cười của Khai Dương có hơi tối đi, nhưng vẫn ấm áp như trước: “Đó là chuyện của ta với y, y đã là hảo hữu của ngươi, cũng chưa từng bất nghĩa với ngươi, ngươi tội gì phải bất hòa với y?”

“Nhưng mà hắn…” Dao Quang cắn răng quay đầu đi, liền trông thấy Thiên Hoàng ngồi ở đối diện đang si ngốc nhìn sang bên này, nhịn không được oán hận trừng mắt nhìn y hai cái, mới lại quay đầu.

Khai Dương trước sau chỉ nhìn gã, không hề ngẩng đầu lên, khẽ cười một tiếng: “Bộ dáng này của ngươi thật giống như tiểu hài tử giận dỗi, rõ ràng là muốn hòa hảo, lại không chịu xuống nước.”

“Ai giận dỗi hắn? Cái loại cầm thú này… hắn…”

Thấy Dao Quang nói chuyện dần có điểm kích động, Khai Dương không nói nữa, chỉ lắc đầu cười cười.

“Khai Dương, ngươi không tức giận à? Hắn, hắn đối với ngươi như vậy…”

Sắc mặt Khai Dương thoáng biến đổi, sau một lúc lâu mới dịu giọng nói: “Tức giận thì thế nào, không tức giận thì thế nào? Cùng với nói là y phụ ta, không bằng nói là chú định đi.” Y đưa mắt nhìn Dao Quang, thấy Dao Quang cũng nhìn mình chằm chằm, bèn cười cười vỗ đầu gã, “Ngươi thật là, chuyện của ta, hà tất cần ngươi tới sinh khí? Ngươi xem, đều là bàn đào yến này, lần đầu tiên là tương kiến, lần thứ hai là tương thức, rõ ràng bọn ta với ngươi uyên nguyên đều sâu, lại chung quy không thể chạm mặt, nhất định phải chờ đến bàn đào yến này mới tương kiến tương thức, không phải là đã định trước sao?”

Dao Quang rốt cuộc miễn cưỡng bật cười rồi phun ra một câu: “Phàm nhân mới tin vào số mệnh chú định, ngươi là tiên gia, sao lại nói ra những lời này.”

Khai Dương lắc đầu: “Phía trên phàm nhân có thần linh, phía trên thần linh cũng có minh minh thiên ý, chú định là không thể thay đổi.” Thấy Dao Quang thủy chung trưng ra vẻ mặt khinh thường, y cũng thức thời không nói thêm gì đi nữa, vừa thay đổi ý nghĩ, liền nhịn không được cười nói: “Nhưng không biết bàn đào yến lần thứ ba sẽ gặp gỡ thế nào đây?”

Dao Quang trừng mắt nhìn y, chỉ hận không thể ra tay lắc y một phen, mất cả buổi mới theo kẽ răng thốt ra được một câu: “Ngươi lại còn cười được!”

“Tại sao không thể? Khi được khoái hoạt thì phải khoái hoạt…” Khai Dương gật gù đắc ý mà cười nói, lời còn chưa dứt, giữa điện đã bắt đầu náo loạn, lại là tỷ thí giữa các thượng tiên, y bất đắc dĩ đành ngậm miệng, không chịu nổi phải lắc đầu đứng dậy.

“Ngươi đi đâu vậy?” Dao Quang lại bắt đầu khẩn trương.

Khai Dương cúi mi giấu đi thần sắc trong mắt, chỉ cười cười: “Đi ra ngoài đi một chút, nơi này quá om sòm.”

“Ta…”

Dao Quang còn chưa nói xong thì đã bị Khai Dương ngắt ngang: “Đừng nói là ngươi theo ta, như vậy thật dọa người.”

Lời nói bị y chặn lại bên miệng, tự Dao Quang cũng hiểu được là có phần hơi quá, bèn xấu hổ cười cười, lại ngồi trở về.

Khai Dương nhướng mi cười, vỗ vỗ đầu hắn như đối đãi với tiểu hài tử rồi mới quay người đi ra ngoài.

Hoa đào bên ngoài điện nở rộ thành biển, Khai Dương lững thững đi vào, kinh động đào hồng rơi xuống, cánh đào vương trên áo, lặng yên không một tiếng động.

Tựa như năm tháng, thoáng cái đã ngàn năm.

Lúc đó vẫn là mảnh rừng đào này, người kia đứng cách mấy bước, thu lại ý cười, nhướng mi mở miệng, liền làm cho rừng hoa đào nở rộ như biển này kém đi.

Tình cảnh đó, cho tới bây giờ vẫn còn ghi nhớ rõ ràng.

Xem ra Vũ Khúc Tinh Quân rất rõ bản quân là ai đây.

Câu đầu tiên mà người kia nói, nghe không ra vẻ khẩn trương mà sau này y miêu tả, trái lại chính mình nín thở ngưng khí, đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ.

Kỳ thật đều như nhau, hai bên cùng in dấu trong tim.

Sau đó rất nhiều năm qua đi, nhìn nhau mỉm cười, luận võ luận thi, từ “tiên quân”, “tiểu tiên” lúc ban đầu, đến về sau tùy ý hô tên, lui tới thường xuyên, vốn tưởng rằng có thể bền lâu như vậy, lại không thể dự đoán được là sẽ rơi vào quang cảnh như ngày hôm nay.

Không phải số mệnh chú định thì là cái gì?

Khai Dương mím môi nở nụ cười vô thức, vẻ tươi cười còn chưa tan đi, phía sau lại truyền đến một thanh âm quen thuộc.

“Khai Dương…”

Khai Dương cả kinh trong lòng, quay ngoắt đầu lại liền thấy Thiên Hoàng đang đứng cách mấy bước, vẫn như lúc mới gặp, chẳng qua có thêm một mạt ảm đạm.

Sửng sốt một lát, Khai Dương mới ngẩng đầu nói giọng kiên quyết: “Ngươi muốn làm gì?”

“Khai Dương.” Thiên Hoàng lại kêu một tiếng, không nói gì, chỉ tiến đến gần Khai Dương.

Khai Dương bỗng nhiên lui lại một bước, toàn thân bắt đầu đề phòng.

Trên mặt Thiên Hoàng xẹt qua một tia thụ thương: “Đủ rồi, nơi này không có người ngoài, ngươi không cần…”

“Ngươi muốn nói cái gì?” Không đợi Thiên Hoàng nói xong, Khai Dương đã mở miệng quát y ngưng lại.

“Ta không muốn nhịn xuống nữa.” Thiên Hoàng thấp giọng nói một câu, bước nhanh đến trước mặt Khai Dương, cản đường đi của y.

Khai Dương vẫn giữ khoảng cách theo bản năng, trầm giọng nói: “Ta mặc kệ ngươi muốn làm gì, đừng quên trong điện còn cử hành bàn đào yến.”

Thiên Hoàng gác một tay lên vai y: “Lúc này trừ ngươi với ta, sẽ không có ai đến nơi này.”

Khai Dương trở bàn tay đập tay y: “Đừng chạm vào ta!”

“Khai Dương!” Thiên Hoàng quát to một tiếng, động tác của Khai Dương cứng lại giữa không trung.”Ngươi đến bây giờ còn không hiểu được tâm ý của ta sao? Mặc kệ thiên quy giới điều, lên Tru Tiên đài cũng được, hạ phàm lịch kiếp cũng tốt, vì ngươi, ta có thể không cần tất cả!”

“Nhưng mà ta để ý!” Khai Dương hét trả lại với thanh âm như thế, kế đó, hai người đều cương lại tại chỗ, vẻ mặt kinh ngạc.

Qua không biết bao lâu, Khai Dương mới hít vào một hơi, chậm rãi nói: “Dựa vào cái gì, ta phải vì ngươi mà lên Tru Tiên đài, hạ phàm lịch kiếp?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.