Vong Ưu

Chương 11: Phiên ngoại




Vô ngân là tên của ta, không có họ. Không giống với người khác, ta không có mẫu thân. Chỉ có hai người phụ thân. Một người muốn ta gọi hắn là Phong thúc, một người khác xưng là nghĩa phụ.

Ta vốn sinh ra ở đại mạc Tây Vực. Từ lúc còn nhỏ, ta chỉ biết phụ mẫu thân sinh đã bệnh chết trong một trận ôn dịch, ta được Phong phúc cùng nghĩa phụ khi đó đi ngang qua thu nhận rồi nuôi dưỡng lớn lên.

Nghĩa phụ là một người thực ôn hòa khoan hậu, tuy trên gương mặt có vết sẹo dữ tợn dọa qua nhiều người, nhưng một chút cũng không tổn hao đến khí chất ấm áp thanh lãng của y. Nghĩa phụ không để ý đến lời đàm luận của kẻ khác sau lưng mà cứ theo ý mình dựng nên một trà trang duy nhất ở thị trấn nhỏ bé này. Căn cứ theo kinh nghiệm của ta, trà trang này khai trương ba tháng rồi sẽ đóng cửa thôi. Dù sao trong mười năm ngắn ngủi, số lần chuyển nhà ta đã không đếm nổi.

Còn Phong thúc là một người thực lạnh lùng, đương nhiên chính là đối với những kẻ thúc không quan tâm thì lạnh như một khối băng. Mỗi khi đến một địa phương nào đó, Phong thúc đều liền mua một hiệu thuốc bắc hay trà lâu bố trang cho nghĩa phụ tiêu khiển, chờ đến khi đã đưa nghĩa phụ đi thưởng ngoạn danh cảnh quanh đó, ăn hết các mỹ thực nổi tiếng thì lại lặp tức dọn đi.

Từ trước đến nay, Phong thúc chưa từng nói chuyện lớn tiếng với nghĩa phụ, tuy rằng đa số trường hợp là nghĩa phụ không phân rõ phải trái nhưng hắn cũng chỉ là cười cười, khoan dung đến mức làm ta cảm thấy hắn quả thực hoàn toàn không có tự tôn.

Mà lần này đúng là trường hợp khó gặp.

Nghe Phong thúc ở đại sảnh rít gào, tức giận cơ hồ muốn dỡ nóc nhà, ngay cả Triều thúc cùng Thúy tỷ tỷ ở bên khuyên giải cũng bị đuổi đi ra, mức độ lợi hại có thể tưởng tượng rõ.

Muốn nói đến nguyên do sự tình này, không thể không nói đến vị khách không mời mà đến vài ngày trước, Lệnh Hồ Tiêu.

Lệnh Hồ Tiêu là hài tử của hảo bằng hữu của nghĩa phụ, so với ta lớn hơn ba tuổi, nói đến tướng mạo thì ta hoàn toàn đồng ý với đánh giá của Phong thúc: ác liệt, giảo hoạt, một từ “sửu” không đủ để hình dung. Đương nhiên, đối với tất cả những kẻ cố gắng tới gần nghĩa phụ, chẳng phân biệt nam nữ lão ấu, Phong thúc đều sẽ hình dung như vậy.

Lệnh Hồ Tiêu trong trí nhớ ta đã gặp qua một lần, bất quá ấn tượng không hay đến cực điểm.

Năm ấy ta bảy tuổi, được nghĩa phụ mang đến chơi nhà Nhạc thúc thúc, bị tiểu tử dùng con cóc bị lột da dọa cho kêu thảm thiết đến thanh âm khàn khàn khiến ta đến tận bây giờ vẫn nhớ rõ như chuyện vừa mới xảy ra.

Khi Nhạc thúc thúc đi, đem tiểu tử này phó thác ở nhà ta, nói là vài ngày liền đến đón hắn. Mắt thấy bốn ngày đã qua, ngay cả bóng người cũng không thấy, nghe từ thính đường bảo là hắn vẫn chưa thể rời đi, ta thật là khóc không ra nước mắt.

Khi ta bước vào đại sảnh, nghĩa phụ đang ngồi trên nhuyễn tháp bên cửa sổ uống trà. Biểu tình khí định thần nhàn, là tao nhã đạm mạc mà ta đã quen nhìn. Thấy ta tiến vào, nghĩa phụ cười, ngoắc tay, “Vô Ngân, lại đây nếm thử ân thi ngọc lộ mà ta vừa mua, hương khí thanh tiên, tư vị cam thuần, thật sự là hảo trà!”

Hiện tại đã vào thu, gió sau giờ ngọ tuy không lớn nhưng vẫn mang theo hàn khí. Y phục nghĩa phụ mặc trước nay đều đơn điệu, ta chưa bao giờ thấy y mặc y phục có màu sắc khác ngoài sắc trắng hay ngân bạc, nhưng nghĩa phụ lại có giữ một bức họa, trong đó nghĩa phụ một thân hồng y từng khiến cho ta kinh vi thiên nhân.

Ta liếc mắt nhìn Phong thúc ngồi ở không xa một cái, sắc mặt hắn hiển nhiên đang cau có, thật rất khó coi. Con ngươi nguyên bản lạnh như băng sắc bén làm như bị kẻ nào điểm hỏa. Nóng đỏ đến chính vượng.

“Ách……”

Ta thích thú ngoan ngoãn ngồi ở một bên, Lệnh Hồ Tiêu kia lại cố tình không biết tốt xấu  đem trà bánh từ ngoài cửa tiến vào, trực trực đi đến bên người nghĩa phụ, “Kình, nếm thử lục hòa tô ta mới mua, hương vị thực không tồi đâu!”

Kình Kình?!

Ta thiếu chút nữa phun ra ngụm trà trong miệng lên bàn. Liếc liếc Phong thúc, thấy nắm tay hắn siết chặt lại tựa hồ như đang cố đè nén bộ dạng tức giận, khiến ta ít nhiều có chút đồng tình.

Khi còn nhỏ có lẽ ta cái gì cũng không hiểu, nhưng tuổi càng lớn, ta dần dần hiểu được cảm tình Phong thúc đối với nghĩa phụ chính là loại tình cảm mà trong miệng người khác gọi là nghịch phản nhân luân. Nhưng đối với ta mà nói, điều nọ cũng không có ý nghĩa gì. Trên đời vốn không có vĩnh viễn cũng không có vĩnh hằng, sống cả đời, có thể tìm được tình yêu đích thực tuyệt nhiên không dễ dàng, tội gì đem chính mình tự vây trong gông xiềng của thế tục, câu nệ ánh mắt người khác?

Phong thúc đối với nghĩa phụ bảo hộ, cẩn thận mà thâm tình. Mỗi khi gió thu thổi, Phong thúc sớm chuẩn bị thán hỏa cừu y, sợ bệnh cũ của y tái phát. Đến khi nhập đông, nghĩa phụ thể hàn thường tay chân lạnh như băng, mỗi lần đều nhìn thấy Phong thúc giúp y sưởi ấm tay, ủ ấm rượu cho y xua hàn khí……

Quan tâm như vậy, ta thật không biết trên đời có được mấy người.

Từng nghe Phong thúc nói qua, nghĩa phụ trước kia là một người sáng sủa thiện lương, nhưng bởi vì quá khứ sai lầm, khiến nay lúc thì bất cẩu ngôn tiếu, khi thì tính cách ngạo khí trương cuồng. Khi nói đến điều này, không khó nhìn ra trong ánh mắt hắn có điểm áy náy cùng bất đắc dĩ. Nhưng mà đối với loại thâm tình sâu sắc đến nỗi khiến cho người ta không thể không cảm giác được của Phong thúc, biểu tình nghĩa phụ cũng vẫn y nhiên đạm mạc. Đạm mạc đến mức gần như vô tình.

Cho nên ta nghĩ, không chừng nghĩa phụ có lẽ căn bản cũng không thương Phong thúc.

“Kình Kình, đêm nay có hội hoa đăng, chúng ta đi xem được không?”

“Đêm nay?”

“Ân!”, Lệnh Hồ công tử tựa hồ phi thường kích động, một phen bắt lấy cánh tay nghĩa phụ, “Kình Kình, hai người chúng ta cùng đi được không?”

Nghĩa phụ nghiêng đầu đem Phong thúc liếc mắt một cái, hơi hơi nhíu nhíu mày.

“Được không?”

Ta xem cái miệng của hắn lại kề sát gò má nghĩa phụ vài phần, không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Bình thường dù có là ta, Phong thúc cũng quyết không cho phép ta kề cận bên người nghĩa phụ, huống chi là tên tiểu tử không biết từ đâu nhảy ra này.

Quả nhiên, Phong thúc rốt cuộc tức giận, hung hăng chụp nát cái ghế bên cạnh, đứng dậy nhanh chóng rời đi.

Lệnh Hồ Tiêu làm như bị hoảng sợ, lại vẫn ghê tởm chớp mắt với ta vài cái, cười thật xảo trá vô cùng.

Vào lúc vãn thiện, Phong thúc không có xuất hiện, nghĩa phụ lại vẫn bình thường ăn ít như trước.

Mới vừa dùng xong bữa, Lệnh Hồ công tử liền kéo tay nghĩa phụ la hét phải đi ra ngoài. Nếu không phải nghĩa phụ nói với ta hắn lớn hơn ta ba tuổi, ta thực nhìn không ra tên gia hỏa tâm trí không được đầy đủ này đã mười bảy tuổi. Nghĩa phụ cuối cùng chịu thua hắn, bị hắn kéo đi ra ngoài. Vào lúc rời đi trà trang, ta thấy thân ảnh Phong thúc lẳng lặng đứng ở trên lầu.

Tại tiểu trấn người không nhiều lắm, bất quá hội hoa đăng một tháng một lần cũng thật náo nhiệt phi thường.

Người đi trên đường hi hi nhương nhương, mấy kẻ bán hàng cao giọng chào mời, âm thanh loạn cả lên.

Ta nắm thật chặt tay nghĩa phụ, sợ y bị dòng người tách đi. Khi nghiêng đầu nhìn, ta mới phát hiện nguyên lai nghĩa phụ cao lớn trong ấn tượng của ta thế nhưng đã muốn cùng ta không khác biệt nhiều lắm. Cái loại ánh mắt thản nhiên này vẫn giống như mùa nhiều năm trước ở đại mạc khi y ôn nhu ngồi xổm trước mặt ta.

“Vô Ngân.“

“Ân?”

“Ngươi đi mang Tiêu nhi về đi, nhiều người như vậy coi chừng lạc mất.“

“Hảo.“,  ta buông tay ra, nhưng vẫn không yên lòng quay đầu lại, ”Nghĩa phụ, ngươi ở chỗ này chờ ta, không được đi đâu đó.“

Y đột nhiên cười rộ lên, con ngươi sáng ngời như ngọc lung linh như ánh đèn soi trên mặt nước, “Hảo.”

Chờ ta tóm được Lệnh Hồ Tiêu, quay đầu lại chỉ nhìn thấy thân ảnh y nhoáng ở trong đám người một cái là biến mất.

Ta đương nhiên là đem cái tên Lệnh Hồ Tiêu tâm trí không bằng đứa trẻ năm tuổi kia mắng chửi một trận, không chút khách khí đem đèn lồng hắn mua cho ta ném xuống mặt đường, còn không quên dùng chân giẫm mấy cái, sau đó mới kéo một kẻ mang vẻ mặt nhược trí là hắn trở về trà trang tìm Phong thúc.

Tiểu tử kia hiển nhiên là bị ta hù dọa, dọc theo đường đi cũng biết điều một chút ngậm miệng, không nói chuyện. Theo con đường từ chính phố đến trà trang, chúng ta nhìn qua lại tìm rất nhiều lần. Tận đến khi dòng người tan hết, trăng đã treo giữa trời mà vẫn không nhìn thấy thân ảnh của Phong thúc và nghĩa phụ.

Cái loại cảm giác bị bỏ rơi này khiến ta trở nên luống cuống, “Đều tại ngươi! Đều tại ngươi làm cho Phong thúc tức giận bỏ đi, bây giờ nghĩa phụ cũng không ở đây! Ngươi cái tên hỗn đản này!!!”

Hắn bị nước mắt của ta dọa cho hoảng sợ. Sửng sốt một hồi lâu, đột nhiên trên mặt hắn hiện lên thần sắc quỷ dị rồi hắn đi tới bên cạnh ta. “Ngốc. Ta mang ngươi đến một nơi. “

“Đi đâu?!”

“Đi.“, hắn một chút cũng không để ý tới sự kháng cự của ta, kéo tay ta đi tới cửa hậu viện rồi nói, ”Kìa. “

Theo hướng hắn nói ta mở to hai mắt, nhìn thấy trước nguyệt nha một thân ảnh màu trắng tựa vào người Phong thúc.

Ánh trăng nhu hòa rọi trên khuôn mặt thanh lệ, y tựa hồ rất thỏa mãn mà nhắm mắt lại. Phong thúc cúi đầu ghé vào lỗ tai y nói gì đó, y ngẩng đầu lên, im lặng một hồi lâu rồi đột nhiên kéo cổ Phong thúc xuống…

Chuyện sau đó thì ta không có thấy, bởi vì tiểu tử Lệnh Hồ Tiêu kia trong thời điểm mấu chốt nhất lại bưng kín đôi mắt ta, không nói gì mà kéo ta về phòng……

“Hỗn đản! Ngươi làm cái gì a!”

“Ngươi mới ngốc đó.“,  hắn cợt nhã cười, ”Ngươi không phát hiện Phong thúc thúc đi theo phía sau chúng ta bao lâu sao, chính là bởi vì có một tiểu tử chậm hiểu như ngươi, Kình Kình mới không thể an tâm như vậy.“

“Nói nhăng gì đó! Ngươi…… “.

“Không phải sao? Ngươi bề ngoài thoạt nhìn thì khéo léo hiểu chuyện, nhưng thật ra một chốc cũng không rời Kình Kình, khiến cho y cũng không an tâm được. Tiểu quỷ!”

Ta nghẹn họng trân trối trừng mắt nhìn hắn thật lâu, lại một câu cũng nói không nên lời. Có lẽ hắn nói cũng không sai, kẻ thật sự không muốn xa rời và gây trở ngại cho nghĩa phụ, có lẽ là ta cũng không chừng.

Sáng sớm hôm sau, ta lưu lại thư trên bàn, kéo Lệnh Hồ Tiêu rời khỏi trà trang……

Giang hồ mà nghĩa phụ nhắc tới, ta cũng muốn đi xem.

Hoàn



Anne: a a, giờ thì chính thức hoàn Vong Ưu a. Đa tạ các nàng đã ủng hộ ta thời gian qua. Có lẽ ta sẽ nghỉ ngơi một thời gian để “thư giãn” và tìm bộ nào mần tiếp. Ta đang tìm bộ nào ngọt ngào chút để thay đổi tâm trạng đây!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.