Vọng Tình

Chương 6: Đại trạch Mạc phủ




Chờ Phan Ngọc đi xuống dười lầu, Hồ Tứ đã đến bên nâng nữ tử đã chịu đủ kinh hãi kia đứng dậy, nhặt những mảnh áo bị xé rách ban nãy khoác lên người nàng.

Quay lại tìm tên ác nhân kia để tính sổ thì hắn đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Hồ Tứ cởi áo bào bên ngoài ra, khoác lên người cô gái, dùng lời nói hết sức nhẹ nhàng an ủi nàng.

Cô gái ôm mặt, không ngừng khóc lớn hơn, cơ thể run rẩy.

Phan Ngọc lúc này luôn đứng ở bên cạnh nhìn, vẫn chưa nói câu nào. Khi hắn chú ý tới những ánh mắt chung quanh đã tản bớt đi, mới thản nhiên đi đến bên cạnh Hồ Tứ, giọng nói mềm mỏng, cười nhẹ nói:

- Vị cô nương này, chắc hẳn vừa rồi đã quá kinh sợ, không bằng để chúng ta đưa cô về nào, như vậy được không?

Cô gái ngẩng đầu lên, nhìn đến khuôn mặt với nụ cười điên đảo chúng sinh của Phan Ngọc lập tức trở nên ngây ngốc, nỗi sợ hãi vừa nãy như hoàn toàn biến mất.

Phải mất một lúc sau, mới hồi phục lại tinh thần, nói:

- Không cần, hôm nay hai vị vì tiểu nữ mà đã đắc tội với đại thiếu gia kia. Ta, ta tự mình đi thôi, hai người mau chóng rời nơi này, đi ngay đi!

Nàng bối rối kéo xuống áo bào đang khoác trên người, nhét vào trong lòng Hồ Tứ, nhanh chóng chen vào đám đông, không dám xoay mặt nhìn lại bóng dáng đằng sau.

Hồ Tứ tay cầm áo bào ngơ ngác nhìn lại, mất một lúc sau mới quay sang Phan Ngọc, nói:

- Ta cứu nàng, ngay cả cái tên ta cũng chưa nói, mọi người đều cũng đã thấy. Nhân gian các người không phải thường nói có ân phải báo đáp sao? Ta lại không có đòi nàng báo đáp, tại sao phải chạy trốn nhanh như vậy?

Phan Ngọc đứng dựa vào cây cột đá, ôm cánh tay cười, tỏ vẻ ung dung, nhàn hạ.

Đối với hắn, phản ứng của cô gái kia tựa hồ là không có gì ngoài ý muốn.

- Mặc xiêm y vào, chúng ta đi kiếm tiền.

Kiếm tiền?

Hồ Tứ lập tức cảm thấy khó chịu, vẻ mặt đau khổ nói:

- Ta…ta còn chưa ăn no nha. Cũng không thể ăn no trước rồi nói chuyện này sau sao?

Một cái cốc đầu lập tức xuất hiện trên cái đầu nhỏ của nàng. Phan Ngọc bày ra khuôn mặt dạy bảo con riêng của người kế nương, nói:

- Vừa rồi còn chưa ăn no sao? Hừ, không lo kiếm tiền, lấy đâu tiền đi ăn cơm! Đi mau!

Vuốt đầu, Hồ Tứ chu cái miệng nhỏ, gương mặt phụng phịu, không tình nguyện đi theo phía sau Phan Ngọc…

**

Oa! Đại trang viện!

Hồ Tứ nhìn trang viện lớn như vậy thì không chớp mắt, miệng không thể khép lại, tròng mắt thiếu nước rớt ra ngoài.

Hai cột đá cẩm thạch hai bên, được trạm trổ tinh xảo. Ở giữa, trên bảng hiệu màu đỏ được khắc hai chữ vàng thật lớn “ Mạc Phủ”. Trên cánh cửa, đầu thú đồng bóng loáng, ngoài đại môn hai con sư tử bằng cẩm thạch đứng uy nghi, ngạo nghễ, cực kì có khí thế.

Trước cửa đi vào điền trang, cách đó không xa, là một con sông lớn.

Hai bên bờ sông, liễu lục một mảnh xanh ngắt.

Hưởng thụ mùi hương của hoa, Hồ Tứ thoải mái cười nheo mắt lại.

- Con người quả thật biết hưởng thụ, điền trang tốt như vậy, lớn như vậy, chắc có bao nhiêu người ở nga!

Phan Ngọc vẽ lên một nụ cười lạnh nhạt, nói:

- Rất lớn sao? Ta xem cũng bình thường. Nhìn theo phương diện này, chắc chỉ có một nhà ở mà thôi.

- Một nhà?

Hồ Tứ kêu to:

- Chỉ có một nhà mà ở cả khu này? Quả thực là quá lãng phí!

- Tuy rằng chỉ có một nhà, nhưng đã có bao nhiêu đời, dòng dõi tiếp nối nhau ở, đây có thể nói là hộ lớn nhất trong trấn đó.

Phan Ngọc tâm trạng cực kì vui vẻ, nhất là khi nhìn đến điền trang phía trước, lại càng thêm cao hứng.

- Uy, ngươi cười vui vẻ vậy làm cái gì? Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy luồng hắc khí đang quanh quẩn nơi này sao?

Hồ Tứ bất mãn nói thầm, nhìn quanh bốn phía, sờ sờ cánh tay đang phát run của mình.

- Ta cảm thấy nơi này không tốt lành chút nào!

Một phen kéo lấy tay áo nàng, Phan Ngọc không chút nương tay kéo đi đến trước cổng đại môn.

- Hắc khí càng nhiều, oán khí càng nhiều, ta càng cảm thấy cao hứng hơn nữa!

Trước cổng sơn son thiếp vàng, hai bên lộ ra một câu đối Đào Mộc.

Tích thiện chi gia

Tất hữu dư khách.

(Gia đình tích thiện, tất có của cải dư thừa)

Nhìn thấy hai câu đối, khóe miệng Phan Ngọc chậm rãi nổi lên ý cười, bắt lấy nắm cửa, đập vào cánh cổng lớn.

Ba, ba, ba. Ba, ba, ba.

Tiếng đập cửa vang lên quanh quẩn trong không gian yên tĩnh của trang viện, Hồ Tứ không khỏi rụt lùi cổ, theo bản năng tới sát gần Phan Ngọc.

Qua thật lâu sau, kẹt một tiếng, cửa mở hé ra.

Một cái đầu vươn ra, khuôn mặt già nua, trông giống như là quản gia, liếc mắt một cái đánh giá cao thấp Phan Ngọc, nói:

- Ngươi có chuyện gì?

Phan Ngọc khẽ cười một tiếng.

- Lão bá à, tại hạ bởi vì ham chơi, bỏ lỡ mất ghi danh tú tài. Nhà thì xa, mà giờ đã không còn sớm, khẩn cầu lão bá thu xếp, có thể cho chúng tôi tá túc đêm nay.

Rầm!

Đại môn bị đóng lại.

Hồ Tứ hoàng sợ, bên trong truyền đến giọng nói của ông lão kia:

- Làm sao có thể ở đây chứ. Đi mau! Nếu để lão gia biết, nhất định sẽ đánh gãy chân của ngươi, đi mau!

Phan Ngọc không có ý định từ bỏ, lại dơ tay đập cửa lần nữa.

Đại môn lại mở ra.

Lần này là một hậu sinh trẻ tuổi, da mặt trắng nõn, bộ dáng cùng với ông lão vừa nãy cũng có nét tương đồng. Có thể là con cháu của lão.

- Công tử đi phía trước hơn một dặm nữa, có tòa miếu sơn thần. Công tử có thể ở đó nghỉ tạm một đêm.

Bọn họ càng cự tuyệt, Phan Ngọc ngược lại càng cảm thấy hứng thú hơn trước, tay ngọc chỉ vào câu đối, nói:

- Câu đối của các người rõ ràng khuyên con người nên hành thiện tích đức, vậy chẳng nhẽ việc cho chúng ta tá túc một đêm không phải là tích đức sao? Chẳng lẽ quý chủ nhân nơi này như vậy đối đãi với người tìm nơi ngủ trọ sao? Chỉ sợ nếu nói ra ngoài, hắc hắc, đối với quý chủ nhân rất có tổn thương về danh tiếng đi.

Đang nói, trời lúc nãy còn đang sáng, giây lát sau mây đen bỗng kéo tới dầy đặc, gió thổi càng ngày càng lớn hơn.

Hậu sinh sắc mặt gian nan, do dự mãi, mới nói:

- Xin công tử chờ ở đây một lát, ta phải chạy vào bẩm báo với chủ nhân mới được.

Hồ Tứ lúc nãy ôm khư khư cánh tay Phan Ngọc, bị Phan Ngọc ném ra sau ôm sư tử đá, lúc này thân mình nhỏ gầy đơn bạc ở trong gió lạnh run rẩy, giận trừng mắt nhìn vẻ mặt nhàn nhã của Phan Ngọc.

Che lấy cái mũi, mỗi lần lạnh như này, Hồ Tứ đều rất nhớ tới bộ da lông hồ ly của nàng.

Bởi vì bị Phan Ngọc bắt buộc, nàng không dám biến trở về nguyên hình. Chỉ có thể thầm mắng bản thân mình thật ngốc, nguyền rủa Phan Ngọc thậm tệ.

Lại đợi mất một nén hương, ngay lúc Hồ Tứ muốn quay lưng bỏ đi, cửa lại mở, hậu sinh ôm quyền nói:

- Thỉnh cầu công tử đi gặp lão gia nhà ta.

Trên tảng đá ngoài sân, gió thổi qua, cuồn cuộn nổi lên vài chiếc lá rụng.

Lá màu vàng sẫm, cuốn khúc xoay tròn, ở trong gió mà cuồng loạn lay động.

Sắp tới cuối hạ, bên ngoài lá cây xanh mượt, đừng nói là lá rụng, chính là cảnh sắc đều không có gì thay đổi.

Vừa tiến vào phủ, da trên người Hồ Tứ, à không đúng, là lông tơ, căn bản đã dựng thẳng. Nàng lướt nhanh qua Phan Ngọc, thần sắc khẩn trương trừng mắt nhìn xung quanh.

Trong trang cũng không có nhiều ngọn đèn, cửa sổ tối như mực, tựa như thời đại hoang tàn khi xưa vậy, giống như đang cắn nuốt cơ thể nàng vào thế giới u ám ấy.

- Này, nơi này thật quá âm trầm, chúng ta tới miếu sơn thần đi! – Hồ Tứ nhỏ giọng nói bên tai Phan Ngọc.

Đối với lời nói của Hồ Tứ, Phan Ngọc cũng không thèm để ý, lạnh nhạt đáp:

- Nơi này nhà cao cửa rộng, phòng ốc thoáng mát, đúng là một nơi nghỉ tốt! Ta cũng không muốn phải chịu khổ trong cái miếu đổ nát kia, hừ.

Nhà cao cửa rộng? Thoáng mát?

Hồ Tứ phồng mồm trợn má, chỉ cảm thấy Phan Ngọc này nhất định đầu có vấn đề.

Làm thế nào mà đại âm khí trong này mà hắn làm như không thấy? Chẳng nhẽ hai mắt của mình bị hoa?

Chắc là nhìn nhầm rồi.

Dụi dụi cặp mắt to tròn, Hồ Tứ nhìn lại, cảm thấy hàn khí quanh mình còn dày đặc hơn lúc nãy.

Nha…Nha…Nha!

Một tiếng thê lương mà ảo não kêu lên, mấy cái bóng đột nhiên từ một gốc cây hòe mà đập xuống, di chuyển hướng Hồ Tứ mà đến.

Hồ Tứ sợ tới mức chạy nhanh ôm lấy đầu, ngồi trên mặt đất, hét lớn.

Đang ở đó run rẩy, bỗng một bàn tay mạnh mẽ đem Hồ Tứ nhấc lên, ôm vào trong lòng. Hồ Tứ hoảng sợ ngẩng đầu, nhìn thấy một đôi mắt tựa tiếu phi tiếu (cười mà không cười) hoa đào của Phan Ngọc:

- Sợ cái gì? Chỉ là một con quạ đen, cũng bị dọa thành như vậy!

Thật đúng là xui xẻo.

Hồ Tứ cơ hồ đã muốn chuyển thành hôn mê, thì lúc này đã tới sảnh chính.

Khó trách sao người gác cổng đi lâu như vậy, một đoạn đường dài như thế, tới tới lui lui, nếu không có một chút công phu, không biết phải đi tới lúc nào đây?

Kẻ có tiền đúng là nơi ở cũng khác.

Hồ Tứ đang miên man suy nghĩ, đã được dẫn tới một gian đại sảnh.

Cùng cảnh tượng hắc ám bên ngoài bất đồng, đại sảnh đèn đuốc huy hoàng.

Chiếc bàn được làm bằng cây tử đằng mộc, bên cạnh có hai chiếc ghế bành, mặt trên lộ rõ một bộ câu đối “Tích thiện chi gia, tất hữu dư khách”

Trong sảnh được bài trí rất tao nhã, giống như chủ nhân của nó vậy. Một người phúc hậu trung niên đứng ở giữa đại sảnh, bộ dạng lão luyện, toàn thân khí phách cường hãn, y phục chất liệu tuy không phải là tốt nhất, nhưng thợ may rất khéo, không phải loại nhà khá giả nào cũng có thể sánh bằng.

Vừa thấy Phan Ngọc, mi mắt mở ra một khe hở hẹp, cao thấp đánh giá một phen.

- Công tử là muốn tá túc?

Phan Ngọc cười lấy lễ, đáp:

- Đúng vậy.

- Xem công tử thần khí xuất chúng, mắt sáng hữu thần, đích thị không phải người phàm.

- Sao dám nhận. Tiểu sinh chỉ mang dáng vẻ hào sảng, tình cờ đi ngang qua quý trang, xin tá túc đêm nay, ngày mai liền lập tức rời đi.

- Không biết công tử họ gì?

- Tiểu bối họ Phan.

- Ổ, công tử họ Phan…

Lão chủ nhân ánh mắt chợt lóe.

- Không biết quê ở nơi nào?

- Lạc Dương.

- Ra là Lạc Dương. Ha ha, Lạc Dương kỳ nổi danh hoa, cũng nổi danh sĩ. Không biết công tử có nghe danh tiếng của Phan Ngọc?

- Phan Ngọc? À, hắn quả là danh sĩ của Lạc Dương

- Công tử chưa gặp sao?

- Thật chưa kịp kết giao.

- Vị này là…?

Theo ánh mắt nhìn lại, Phan Ngọc liếc nàng một cái, cười nói:

- Nàng là người của ta.

- Thì ra là thế. A Lực.

- Dạ, lão gia. – người vừa nãy dẫn đường hậu sinh tiến lại từng bước.

- Mang Phan công tử đi tây sương phòng.

- Dạ.

Họ phải đi một hành lang dài mới đến được phòng khách. Đốt ngọn nến lên, Hồ Tứ ngã xuống giường, thở ra một hơi

- Mệt chết ta rồi, cuối cùng cũng được ngủ một giấc!

Phan Ngọc không lười nhác giống như Hồ Tứ, hắn ngồi ở bên cửa sổ, nhìn khắp phòng, rồi nói:

- Ở một nơi như này, ngươi cũng ngủ được sao?

Hồ Tứ lăn lộn một lúc, đứng ở trên giường, chỉ vào Phan Ngọc:

- Ngươi không phải muốn kiếm tiền sao? Vì cái gì mà không nhận ngươi chính là Phan Ngọc?

- Ở những nơi trước kia, ta quả thực sẽ tự nhận. Nhưng mà, vào nơi này, nhìn đến sân, ta nghĩ không nên thì hơn.

- Vì cái gì?

Vuốt ve đui đèn, đồng thau đui đèn được rát hoàng kim sáng ngời, tuy là sương phòng, nhưng không thua gì phòng chính. Trong phòng bố trí rất thanh lịch.

- Tứ nhi, chẳng lẽ ngươi không cảm nhận được hắc khí ở nơi này sao?

- Ta cảm thấy nơi này rất âm trầm, nơi nơi đều có hoa hòe. Thật không hiểu, trang viên lớn như thế này, vì cái gì lại nhiều hoa hòe tới vậy? Không có lẽ là hắn thích sao?

- Hòe thụ? – Phan Ngọc cười.

- Đâu chỉ có hòe thụ, ngươi không nhìn đến phù sao?

- Phù?

Hồ Tứ hồi tưởng lại, lắc đầu.

- Không có nhìn đến.

Phan Ngọc lắc đầu, nói:

- Nơi này nơi nơi đều là phù, lấy tu hành của ngươi tất nhiên không thể nhìn thấy được, thật là uổng phí nhiều năm như vậy. Ai, thật đáng tiếc, đáng tiếc.

Hồ Tứ nghe được trong lời nói có điểm muốn sinh sự, nghe được câu nói kế tiếp, lòng hiếu kì trỗi dậy, liền hỏi:

- Đáng tiếc cái gì?

Phan Ngọc tựa tiếu phi tiếu, gõ đầu Hồ tứ một cái:

- Ta vì gì mà phải nói cho ngươi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.