Vòng Giải Trí Chi Đột Xuất Kết Hôn

Chương 5: Chương 5





Ba chữ hưởng tuần trăng mật đã từng đối với Lâm Nham mà nói hẳn là rất xa xôi, nhưng bảy ngày trôi qua rồi, cậu đột nhiên cảm thấy hưởng tuần trăng mật cũng thật là một loại hưởng thụ.

"Ông chồng nhỏ thân ái, em lại ngẩn người rồi." Người đàn ông mặc quần hoa áo T-shirt ngắn tay đầu đội nón rơm cầm camera trong tay bất mãn hướng về thanh niên ở phía sau 2m.

"Em đây là bị cảnh đẹp mỹ lệ mê hoặc hai mắt rồi." Lâm Nham lắc lắc đầu cười nói: "Hoa mỹ nam trước mặt có thể mời em uống một ly hay không?"
"Đương nhiên, là vinh hạnh của anh." Hoắc Cảnh Lân nắm tay thành quả đấm để ở trước ngực hơi khom lưng, mô phạm thân sĩ mười phần.

"Anh nóng không?" Hai ngày này vừa lặn xuống nước vừa lướt sóng, Lâm Nham bị phơi nắng trên mặt ửng hồng thoạt nhìn tựa như trái táo vừa mới chín đặc biệt mê người.

Hoắc Cảnh Lân đi tới bẹp một cái hôn trên gò má của cậu một tay nắm bờ vai của cậu đi đến khách sạn, "Nóng a, anh phát hiện em cư nhiên chỉ là phơi nắng đến đỏ mà thôi, em xem anh đều phơi nắng thành tay gấu trúc rồi." Vén lên cái ống tay áo cho cậu xem, vết tích trên cánh tay rất rõ ràng.

"Bảo anh bôi kem chống nắng anh không bôi trách ai bây giờ?" Trong miệng Lâm Nham nói như vậy nhưng trong lòng đang suy nghĩ ngày mai nói cái gì cũng phải đem theo kem chống nắng ở bên người, thời khắc chuẩn bị bôi lên cho chồng mình.

"Chúng ta đi đâu tiếp? Em nếu ngại nóng vậy chúng ta đến chỗ mát mẻ chút?" Hoắc Cảnh Lân híp mắt nhìn về phía trước, buông tay ra chạy tới quán nhỏ bán đồ uống mát lạnh cách đó không xa mua hai ly nước trái cây ướp lạnh về, "Dưa hấu và khế, em uống cái nào?"
"Nước dưa hấu."
"Em không muốn bay tới bay lui, lúc quay phim luôn luôn bay tới bay lui đã sớm liền dày vò đủ rồi, chúng ta ở nơi này chơi thêm mấy ngày thế nào?" Lâm Nham uống một hớp nước dưa hấu lành lạnh trong giọng nói cũng mang theo chút làm nũng.


Hoắc Cảnh Lân rõ ràng rất thích cậu dùng thái độ này đối với mình, giơ tay lên đặt ở trên đỉnh đầu của cậu xoa xoa cười nói, "Anh sợ em ở nơi này một tháng sau liền biến thành nhóc da đen."
"Được rồi, anh nói đúng, vậy chúng ta đi đâu?" Lâm Nham suy sụp hạ vai không phải không thừa nhận sự thật này, nếu như cậu chỉ là người bình thường cũng không sao, nhưng cậu dù sao cũng là nhân vật công chúng, tốt xấu gì cũng phải quay chụp, chẳng lẽ muốn dùng kem che khuyết điểm bôi ở trên cánh tay hay sao!
"Đi núi tuyết?" Hoắc Cảnh Lân đột nhiên nghĩ ra ý tưởng kỳ quái.

"Không cần phải cực đoan như vậy đi?" Lâm Nham nhấc chân đá vào bắp chân của hắn bất mãn nhíu mày, "Bằng không hai ta qua về quê em đi? Cho anh thể hội cuộc sống bình dân một chút."
Kể từ khi biết vị trước mặt này chính là một đại phú hào sau đó Lâm Nham thường thường muốn dùng một câu cuộc sống bình dân đến kích thích hắn một chút.

Hoắc Cảnh Lân vui vẻ đồng ý, hai bọn họ hiểu quá ít về đối phương, loại tình huống này đối cuộc sống sau này nhất định sẽ tồn tại vấn đề, cũng không phải là mong muốn của hắn.

Hai người đều là tuýp người hành động, sau khi quyết định muốn về nước đến quê nhà của Lâm Nham ngày hôm sau liền an vị trên máy bay bay thẳng đến B thị, sau đó sẽ chuyển máy bay đi D thị.

D thị là một thành thị ở tuyến ba, nhân khẩu không nhiều lắm tiết tấu sinh hoạt cũng không nhanh, người sống ở đây đa phần đều không có quá giàu có lại cũng không quá nghèo khó, không có thiên tai phát sinh cho nên cuộc sống mấy cái hương trấn quanh đó cũng không tệ.

"Anh theo em đi bái tế ba mẹ cùng ông bà em một chút đi." Lưng đeo ba lô đen leo núi mang nón lưỡi trai mặc quần áo bình thường, Lâm Nham giống như là một cậu sinh viên đạp thanh tinh thần phấn chấn mạnh mẽ.

"Không khí nơi này thật tốt." Người nhà Lâm Nham được an táng ở trên núi tại quê nhà, nơi đó không có nghĩa trang công cộng, vẫn đều là từng ngôi mộ, thông thường gia đình có chút điều kiện đều sẽ dùng gạch đá xanh xây một mảnh đất diện tích lớn một chút đem người nhà an táng cùng một chỗ, coi như là mộ phần gia tộc không lớn không nhỏ.


Sau khi Lâm Nham kiếm được tiền rồi chuyện đầu tiên chính là đem mộ phần của cha mẹ cùng ông bà xây dựng lại một phen, hiện tại đến xem còn rất khí phái.

Hai người dập đầu đốt nhanh lại nghe Lâm Nham thì thầm mấy câu sau đó quay đầu nhìn Hoắc Cảnh Lân, nhướng mi nói, "Nhanh, gọi người."
"Ông bà, cha mẹ, mọi người yên tâm, con cùng Lâm Nham sẽ sống thật tốt." Hoắc Cảnh Lân cũng không già mồm cãi láo, trực tiếp há miệng liền nói, sau khi nói xong xoay mặt nhìn về phía Lâm Nham khuôn mặt đã hồng, vươn tay bóp bóp cằm cậu, "Xấu hổ a?"
Lâm Nham giơ tay lên vỗ hắn, "Nghiêm túc một chút!" Đây là chỗ có thể đùa giỡn sao! Cậu thế nào cảm giác càng ở chung với người đàn ông này lâu càng phá vỡ ấn tượng đầu tiên của hắn nha?
Tuy rằng lúc cầu hôn mắt không nhìn thấy rõ, thế nhưng lúc ấy Lâm Nham cảm thấy đối tượng mình cầu hôn nhất định là một người đặc biệt man đặc biệt khốc.

Nhưng bây giờ thì sao?
Hoàn toàn không phải cái dáng vẻ kia nha!
"Cảnh Lân anh có đúng là tinh phân hay không?" Hai người xuống núi trên đường trở về Lâm Nham thật sự là không nhịn được lên tiếng hỏi.

"Tinh phân?"
"Ừ, thái độ anh đối với người khác cùng em là hoàn toàn khác nhau." Lâm Nham gãi gãi khuôn mặt, trên núi gió thổi lớn khó chịu.

"Người khác với em có thể giống sao? Hai ta thế nhưng là đã lĩnh chứng.


Người khác cùng anh lại không quan hệ, ở trước mặt em anh còn cần mặt mũi có lợi ích gì?" Người đàn ông này không lúc nào ngừng lại việc khoe khoang mối quan hệ của hai người bọn họ, nếu không phải Lâm Nham ngăn cản chỉ sợ đã sớm đăng báo chiếu cáo thiên hạ rồi.

Nghe hắn nói như vậy trong lòng Lâm Nham miễn bàn có bao nhiêu mỹ, nếu như phía sau mông có cái đuôi mà nói nhất định là đong đưa có thể bay lên tận trời.

"Anh thật ngoan, một hồi mua cá làm cho anh ăn." Lôi kéo bàn tay của hắn lắc a lắc, Lâm Nham vui vẻ.

Bởi vì sau khi ông bà của Lâm Nham qua đời nhà cũ bị cậu cho thuê rồi, cho nên hai người liền tìm khách sạn trong trấn ở, điều kiện tuy rằng không tốt lắm thế nhưng vệ sinh không tệ, phòng ở rất sạch sẽ.

Lúc hai người mướn phòng ông chủ còn cố ý xem giấy hôn thú của hai người bọn họ, Lâm Nham còn rất buồn bực.

"Gần đây học sinh đều nghỉ, người tới tới lui lui thật nhiều, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện a." Ông chủ sau khi đăng ký xong đem CMND và giấy hôn thú trả lại cho bọn họ, sau khi nhìn Lâm Nham mấy lần có chút thấp thỏm có chút không xác định hỏi, "Cái kia, cậu là minh tinh diễn trong TV sao?"
Lâm Nham sửng sốt, cười nói, "Ông chủ ông nhận lầm người rồi, tôi cùng minh tinh đó cùng tên mà thôi không phải là một người."
Ông chủ gật đầu cũng không nói gì nữa, chỉ là nhỏ giọng lẩm bẩm một câu không chỉ tên mà trong cũng thật giống.

"Không thể làm một người bình thường như vậy có cảm thấy phiền phức hay không?" Tắm xong, hai người thay quần áo chuẩn bị đến quán cơm nhỏ cách đó không xa ăn cơm chiều, trên đường Hoắc Cảnh Lân nghiêng đầu nhìn Lâm Nham ở bên cạnh.

"Em hiện tại cũng chưa hồng vẫn không có phiền toái gì, anh xem lúc hai chúng ta tay trong tay đi ở trên đường cái nhiều hơn cũng chỉ bị nói trở thành sự vật ngạc nhiên người xem chỉ nhìn hơn chút, ngay cả một người muốn chạy tới xin chữ ký cũng không có, cho nên không tính là phiền phức." Lâm Nham nửa ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt mang ý cười.

"Thích làm diễn viên?" Nhịn không được giơ tay lên xoa xoa đỉnh đầu cậu, tóc Lâm Nham rất nhỏ rấ mềm cũng rất thuận, cảm xúc khi sờ đặc biệt thích.


"Dạ." Lâm Nham gật đầu giơ tay lên cầm tay hắn đặt trên đỉnh đầu mình kéo xuống nắm lấy, "Lúc mới bắt đầu chỉ là xem như một công việc, hiện tại cảm thấy diễn viên thật có ý nghĩa."
"Chờ sau khi trở về bảo Phạm Hồng Vân mang em." Thấy bộ dạng cậu trợn tròn cặp mắt rất là kinh ngạc, Hoắc Cảnh Lân cười nói, "Rất kinh ngạc sao?"
"Phạm Hồng Vân ở trong giới thế nhưng là người đại diện kim bài, anh ấy trong giới năm năm mang ra đến ba ảnh đế một ảnh hậu, em....!Em loại nghệ nhân nhỏ này không cần làm phiền anh ấy đi?"
"Em làm sao có thể tính là nghệ nhân nhỏ? Em thế nhưng là chồng của chủ tịch truyền thông Thiên Dịch." Hoắc Cảnh Lân đặc biệt thích cậu nghiêng mắt nhìn mình, "Đến lúc đó bảo lão Phạm gặp em, nếu như là hắn ta cảm thấy em có tiềm lực sẽ chủ động nói dẫn dắt em."
Lâm Nham gật đầu rốt cuộc đáp ứng, bất quá cũng không có đối với chuyện này có hy vọng bao lớn, dù sao Phạm Hồng Vân đối với cậu mà nói chung quy là một tồn tại cao không thể với tới.

"Anh kén ăn như vậy không tốt." Lúc ăn cơm Lâm Nham gọi một phần cá chưng một phần sườn còn có hai món rau xanh xào một canh trứng, kết quả cậu phát hiện Hoắc Cảnh Lân cư nhiên không ăn trứng gà.

"Anh ăn trứng gà sẽ bị dị ứng." Trong miệng nhai một miếng sườn nhỏ, Hoắc Cảnh Lân phình quai hàm bên trái lên nói.

Tối qua cái khoai tây viên chiên chính là dùng trứng gà và bột mì khoai tây làm thành, anh một viên lại tiếp một viên ăn nhiều như vậy cũng không thấy anh dị ứng." Múc một chén canh trứng đưa cho hắn, trừng con mắt làm bộ dáng hung ác mà nói, "Uống."
Hoắc Cảnh Lân bất đắc dĩ liếc nhìn Lâm Nham sau đó vẫn là vươn tay nhận chén nhỏ, cầm muỗng nhỏ ở trong chén nhỏ khuấy tới khuấy lui.

"Chỉ uống một chén." Lâm Nham gắp một miếng sườn bỏ vào trong chén hắn dụ dỗ.

"Vậy em phải đáp ứng anh tối nay muốn ba ba ba."
"...!Có thể ăn cơm vui vẻ hay không a!" Khuôn mặt Lâm Nham hồng rực, người này thế nào cái gì cũng đều nói!
Ừng ực ừng ực đem chén canh nhỏ uống sạch sẽ sau đó cầm khăn tay ở bên cạnh lên lau miệng, Hoắc Cảnh Lân chỉa vào chén không mà Lâm Nham nhìn chằm chằm cho cậu xem, "Buổi tối ba ba ba."
Lâm Nham thật sự rất muốn chụp đầu hắn rống lớn một tiếng, khí chất bỉ ổi như vậy thực sự không phù hợp với tướng mạo của anh a thân!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.