Võng Du – T Bất Kiến T

Chương 26




Kết quả vẫn là về trường học Lộ Viễn, Lý Kiêu đi theo cậu, vừa đi bụng vừa kêu ọt ọt.

Lộ Viễn nghẹn đến khó chịu, rốt cục nhịn không được nữa, cười ha ha lên.

Lý Kiêu ủy khuất nghĩ, cậu không biết ngày hôm nay của tôi cỡ nào phong phú đi, nếu biết sẽ không cười nhạo tôi như vậy.

Lộ Viễn mang Lý Kiêu đi đến nhà ăn 24 giờ của trường học, cậu cười hỏi Lý Kiêu: “Muốn ăn cái gì, tôi mời anh.”

Lý Kiêu than thở nói: “Cậu thì có bao nhiêu tiền a, tôi có thể ăn sạch tiền của cậu đó.”

Lộ Viễn lại là một trận cười.

Lý Kiêu nén giận: “Cậu cười cũng thật không nghĩa khí.”

Trải qua một hồi nháo như vậy, vốn hai người lúc đầu còn có chút xa lạ, hiện tại hoàn toàn giống như lão bằng hữu bình thường, Lộ Viễn cuối đầu, xem Lý Kiêu ăn cái gì.

Lý Kiêu tuy đói, nhưng tư thế khi dùng cơm thực tao nhã, rõ ràng rất có tư thế lễ phép khi ăn cơm, dùng chén nĩa cũng rất thành thục, nhẹ nhàng.

Lộ Viễn loan ánh mắt.

Lý Kiêu vừa thấy chỉ biết là một kẻ có tiền, nếu như nói trong trò chơi hắn tiêu tiền như nước chính là từ trong đời thật mà ra đi, nhìn nhìn lại xe của hắn cùng trên người tây trang liền hiểu được, đây quả thực là một người giàu có.

Lý Kiêu ăn xong, ngẩng đầu dùng khăn tay lau miệng, nói: “Cậu nếu cứ nhìn tôi như vậy, cẩn thận tim tôi đập quá tốc độ.”

Lộ Viễn thu hồi ý cười, phiêu hắn liếc mắt một cái: “Tim của ngươi động lực cũng quá cường đi.”

Thời điểm trừng người cũng là cái băng sơn mỹ nhân, đây mới là phong cách của Tám ngàn dặm đường trong trò chơi.

Lý Kiêu trái phải nhìn xem nhà ăn, hỏi Lộ Viễn: “Cậu học năm mấy ?”

“Năm ba.”

“Nga, hoàn hảo.”

“Cái gì hoàn hảo?” Lộ Viễn hỏi.

Lý Kiêu giải thích cho cậu: “Năm nhất là vị thành niên, năm tư liền có thể bề bộn nhiều việc, cho nên vẫn là năm hai năm ba tốt.”

Lộ Viễn gật gật đầu: “Cho nên tôi hiện tại suốt ngày lên trò chơi.”

Đề tài rốt cục chuyển tới trò chơi, Lý Kiêu trở nên hưng trí bừng bừng: “Nói cậu cày đồ cũng thật là mau, trang bị uy danh nhanh như vậy liền mua được.”

Lộ Viễn rũ xuống ánh mắt: “Cứ được người mang theo hoài cũng không tốt, trang bị tốt lên theo mọi người tham gia chiến trường cũng tiện hơn.”

Lý Kiêu gật gật đầu: “Hiện tại còn trang bị của Loan câu là chưa đủ, chờ cô ấy mua đủ trang bị chúng ta liền có thể tham gia nhiều hoạt động cùng nhau.”

Lộ Viễn liếc mắt một cái: “Kỳ thật không mang cô ta theo cũng không sao.” Sau lại nghĩ nghĩ bổ sung thêm “Không mang theo tôi cũng không sao.”

“Như thế nào lại không sao?” Lý Kiêu trừng trở lại “Chúng ta đi chung như vậy, hơn nữa thao tác cậu lại không tệ. Hơn nữa –” Lý Kiêu vừa cười hì hì vừa nói, “Cậu trang bị tốt lên, mới có thể đánh thắng tôi a.”

Lộ Viễn không phục nói: “Anh chờ mà xem đi.”

Lý Kiêu gật đầu: “Tôi sẽ đợi… Kỳ thật cậu cày trang bị là vì tôi đi, ha ha.”

Lộ Viễn phẫn nộ rồi, ánh mắt sáng quắc mà nhìn Lý Kiêu.

Điểm này hai người trong lòng đều rõ ràng nhưng không nói ra, liền chôn ở trong lòng ngươi biết ta biết không phải tốt hơn sao, không nên nói ra làm gì!

Lý Kiêu vừa lòng mà nhìn vẻ mặt ngạo kiều của Lộ Viễn, thật sự là xinh đẹp, thay một thân quần áo trắng trong quả thực chính là xanh miết mỹ thiếu niên chỉ có trong mấy vở kịch vườn trường mà thôi, chỉ tiếc thiếu niên lại vào một cửa hiệu cắt tóc đem nhuộm đầu mình thành vàng hoe a…

“Tóc của cậu cũng quá phong cách…” Lý Kiêu vươn tay qua định sờ tóc Lộ Viễn, Lộ Viễn liền co đầu lại trốn qua một bên.

“Đây là Loan câu bảo tôi đi nhuộm, cô ấy nói tôi cá tính rất lạnh, nhuộm chút màu sắc nhìn sẽ có vẻ nhiệt tình hơn.” Lộ Viễn cau mày, chán ghét nhìn tay Lý Kiêu.

Lý Kiêu không sờ được, cảm thấy được có điểm tiếc nuối, nghe xong lời của Lộ Viễn, khóe miệng co rúm một chút: “Cô ấy lừa cậu, thật sự.”

Ai biết Lộ Viễn cư nhiên gật gật đầu: “Tôi cũng hiểu được, vì phối hợp với mái tóc này, lại không vi phạm cảm quan của một người học thiết kế, tôi chỉ có thể ăn mặc như thế này, còn xỏ thêm mấy cái lỗ tai.”

“…” Lý Kiêu cả người đều co rúm.

“Cậu cùng Loan câu quan hệ tốt lắm?”

“Ân, khi lần đầu tiên tôi chơi game online liền quen được cô ấy.”

Lý Kiêu chọn mi: “Các người sự thật không biết?”

“Sau lại nhận thức được.” Lộ Viễn cảm thấy được Lý Kiêu có nhiều kinh ngạc, “Chúng tôi hiện tại cũng không giống nhau?”

Lý Kiêu lúc này mới nở nụ cười: “Cũng phải, nhưng tôi cứ nghĩ các cậu là bạn học linh tinh.”

Lộ Viễn lắc đầu: “Chúng ta luôn luôn cùng nhau chơi game.”

“Cho nên các cậu không phải thực sự là chỉ là bạn bè đơn thuần đi.” Lý Kiêu ngữ khí thực bình tĩnh, kỳ thật trong lòng vô cùng bát quái.

Lộ Viễn nhìn nhìn Lý Kiêu: “Không phải, tôi chơi Kiếm tam, sau lại là chủ tank. Cố ấy nói làm lão bà của chủ tank dễ kiếm trang bị, liền nói muốn làm lão bà của tôi.”

Lý Kiêu vừa lòng gật đầu, nguyên lai thật sự là như vậy.

Lộ Viễn cao thấp đánh giá Lý Kiêu, rồi quăng ra một câu: “Cô ấy không phải là lão bà của tôi, anh giống như thật cao hứng?”

Lý Kiêu ế một chút, cầm lên cái ly, uống ngay một hơi, nói: “Nước uống ở trường các cậu uống cũng rất được.”

“Ân, cùng nước bán ở bên ngoài giống nhau một cái nhãn hiệu đi.”

“…”

Lý Kiêu vội vàng lại nói qua một cái đề tài khác: “Nói đến Loan câu, vậy cái kia Hư không trảm không ngớt là chuyện gì xảy ra?”

Lộ Viễn lắc đầu: “Không biết.”

“Cậu không phải cùng hắn rất quen thuộc sao?”

“Hoàn hảo đi.”

Lộ Viễn vô tội mà nhìn Lý Kiêu, nói: “Kỳ thật tôi lười quản hắn, nhưng là hắn luôn cho rằng tôi giả vờ.”

“…”

Lý Kiêu nghĩ thầm nhất định phải xử lý rụng người này.

“Bất quá…” Lộ Viễn rũ xuống mắt, “Tôi cảm thấy được ngày hôm qua không phải là bản thân của hắn.”

“Vì cái gì?”

“Hắn nào có lợi hại như vậy, hơn nữa nếu như là bản nhân, đại khái sẽ gọi một đống người đến, mà không phải một người đến đánh lén.”

“Được rồi, nếu không phải bản nhân vì cái gì muốn tới đánh lén cậu?”

“… Không biết.”

Lý Kiêu không kiên nhẫn phất phất tay: “Quên đi quên đi, không cần tìm hiểu nữa.”

“Rõ ràng chính anh là người nhắc tới hắn trước.” Lộ Viễn nghiêm túc nói.

Lý Kiêu bật cười: “Không cần bắt lấy nhược điểm của tôi a.”

Lộ Viễn chỉa chỉa chén đũa của Lý Kiêu: “Ăn cơm thật ngon đi, đại thúc, không cần lãng phí.”

“Không cần giáo huấn người so với cậu lớn hơn.”

“Tôi có thể nói nó có dinh dưỡng không?”

Mặc kệ thế nào, về mấy cái vấn đề trong lòng Lý Kiêu, Lộ Viễn đều cho hắn câu trả lời, làm cho Lý Kiêu thực vừa lòng. Bọn họ lại hàn huyên một ít tình huống trong hiện thực của hai người, càng tán gẫu càng giống lão bằng hữu lâu năm.

Lộ Viễn cảm thấy được Lý Kiêu quả thực cùng trong trò chơi giống nhau như đúc, tuy rằng thời điểm hắn không nói lời nào, coi như có điểm khí chất thành thục, nhưng là khi tán gẫu thì vẫn là cái tên đắc ý lại có điểm tiện hề hề dũng mãnh thiện chiến…

Mà ấn tượng của Lộ Viễn đối với Lý Kiêu, quả thực là tốt đến không thể tốt hơn, theo ánh mắt lần đầu tiên nhìn thấy cậu liền vượt xa mong muốn ban đầu, Lộ Viễn so trong trò chơi nhanh nhẹn hơn rất nhiều, chỉ có thời điểm đang nói chuyện, ánh mắt của cậu lạnh lùng mà trừng người, mới có thể nhìn ra bóng dáng của cậu trong trò chơi.

Đối với điểm ấy, Lý Kiêu cũng nói ra: “Cậu ngoài đời thật sự là nhiệt tình hơn.”

“Nhiệt tình?” Lộ Viễn đối cái từ này rất bất mãn, lại bắt đầu trừng Lý Kiêu, “Tôi chỉ là lười đánh chữ mà thôi.”

“…” Lý Kiêu không nói gì, “May mắn cậu không có lười nói chuyện.”

“Có đôi khi tôi cũng lười nói, còn xem đối tượng.” Lộ Viễn thản nhiên đáp.

“… Cảm ơn cậu đối với tôi yêu thương như vậy, chịu theo tôi nói chuyện.”

Lý Kiêu ăn xong cơm, còn muốn kêu Lộ Viễn mang hắn đi dạo ở trong sân trường, nhưng Lộ Viễn nói gần đến lúc đống cổng. Lý Kiêu thực thất vọng, nghĩ trước kia hắn đi học đêm thường không có về lại ký túc xa trường, Lộ Viễn này cũng quá mức ngoan đi.

Nhưng Lý Kiêu tưởng tượng, lần đầu tiên gặp mặt bạn trên game, đi chơi về quá muộn quả thật không tốt lắm, vì thế chỉ có trở về.

Lộ Viễn bồi Lý Kiêu đi đến chỗ dừng xe, Lý Kiêu lưu luyến không rời nói: “Cảm ơn cậu đêm nay ra gặp tôi.”

Lộ Viễn lắc đầu: “Này có cái gì mà cảm ơn.” Cậu nhếch miệng “Kỳ thật tôi đối với anh cũng rất hiếu kỳ, cũng muốn gặp mặt anh.”

Lý Kiêu nở nụ cười: “Cho dù trong lòng cậu cho rằng tôi là học sinh trung học.”

Lộ Viễn gật đầu.

Lý Kiêu lại cao hứng vài phần, hắn nói cảm ơn ý nghĩa trong đó Lộ Viễn không rõ, hôm nay vốn xem như một ngày tồi tệ, nhưng là bởi vì may mắn gặp Lộ Viễn, đến cuối cùng lại trở nên tốt đẹp.

Lý Kiêu mở cửa xe, lại nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định nói: “Cậu đi nhuộm tóc lại thành màu đen đi… Cậu như vậy rất…” Lý Kiêu tìm không thấy từ, khoa tay múa chân một chút, mới nói, “Rất hút cừu hận.”

“…” Lộ Viễn không nói lời nào nhìn hắn.

A, lại bị trừng mắt nhìn.

“Xem tình huống đi.” Lộ Viễn dời ánh mắt.

“Vậy được rồi, tạm biệt, lần sau gặp ~ “

Lý Kiêu khoái hoạt nghĩ, nếu đã biết trường của Lộ Viễn tại đây thì tốt rồi, chính là “Hòa thượng” trốn được nhưng “Miếu” thì chạy không được.

“Tạm biệt.” Lộ Viễn biểu tình vẫn là không gợn sóng không sợ hãi, nhìn như bình thản hướng Lý Kiêu phất tay.

Lý Kiêu mới vừa tiến vào trong xe, liền nghe Lộ Viễn nói: “Về nhà lên game làm nhiệm vụ ngày a.”

Lý Kiêu phốc một tiếng bật cười, nghiêng đầu sang chỗ khác, theo cửa kính xe nhìn xem Lộ Viễn, mỉm cười nói: “Tốt, cậu chờ tôi.”

___________________

Liền cứ như vậy mà xong sao??????????????? Mình còn muốn nữa a.

Gần đây bận thi nên không post bài thường được a, cứ post gần cả chục chương một lần rồi lặn tiếp đây. À quên chúc mọi người giáng sinh vui vẻ nha >v< P/s: Chương sau hai anh cãi nhau a Chương 27 À đừng hỏi mình nếu thấy mình post nhiều hình của anh Dê a, đơn giản vì mình bị cuồng anh Dê thôi…. _________@#___#@________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.