Võng Du Chi Sư Phó Biệt Náo (Sư Phụ Đừng Nháo)

Chương 80




Chương Linh đưa chìa khóa cho Ninh Hòa xong liền đứng sang một bên, cũng không có ý muốn vào, Ninh Hòa cũng là ngượng ngùng một mình đi vào. Hai người đứng ở cửa, trong chốc lát cho nhau trầm mặc. Điều này làm cho Ninh Hòa cảm thấy cực kì xấu hổ.

Cuối cùng là hắn mở miệng, nói: “Tiến vào ngồi đi.” Hắn tận lực mềm hoá khẩu khí, dù sao, hắn cũng không muốn lại cùng mẫu thân khắc khẩu, bởi vì dù 2 người tái tranh chấp như thế nào, hắn cũng không cảm thấy chính mình sẽ thay đổi suy nghĩ. Từ nhỏ đến lớn, hắn nhất quán cố chấp như thế, chính là mẫu thân không biết thôi.

Hai người trước sau vào phòng, Ninh Hòa quay đầu, liền nhìn đến Chương Linh theo bản năng quay đầu nhìn về phòng Bán Thanh Minh. Thực ra loại sự tình này, người nào làm phụ mẫu lại muốn con mình gặp phải. Ninh Hòa ở trên mạng cũng gặp qua các loại tin tức, đương nhiên là có một số cha mẹ được khai sáng, nhưng đó chỉ là số ít, còn đa phần đều là ngăn cản con mình.

Nếu là cha mẹ bình thường có lẽ sẽ không lưu tình cho hắn một cái tát rồi nhốt hắn ở đâu đó. Nhưng bọn họ một năm của chỉ thấy mặt nhau vài lần, cho nên dù Chương Linh muốn quản cũng là đuối lý.

Bởi vì nàng không thể trả lời vấn đề củaNinh Hòa: Nếu muốn xen vào chuyện của hắn, vì cái gì khi đó lại muốn bỏ lại hắn.

Nhưng đối với loại sự tình chiếm ưu thế này, Ninh Hòa cũng không cảm thấy có nửa phần cao hứng. Bên trong vẫn mở ra ấm khí, Ninh Hòa cũng rõ ràng bỏ đi áo khoác để tại sofa, nói: “Hắn đi rồi.” Trong giọng nói nghe không có cảm tình, giống như trình bày một việc.

Nhưng là Chương Linh hiển nhiên là hiểu lầm cái gì, nàng nga một tiếng, không nói gì, như là đang đợi sau mưa rền gió dữ. Nhìn mẫu thân như vậy, làm Ninh Hòa cảm thấy là hắn làm sai cái gì.

Sau khi sờ soạng một hồi trong phòng bếp, Ninh Hòa vẫn là từ bỏ ý nghĩ pha trà, xoay người hỏi:“Hôm nay đến có chuyện gì? Đến xem hắn đi rồi hay không sao?” Lời nói vừa xong, Ninh Hòa lại có điểm hối hận. Trước kia ở trước mặtmẫu thân, hắn luôn không thích nói chuyện, thân thích đều cảm thấy tính cách hắn hướng nội, không thích nói chuyện, cho nên bình thường cũng sẽ không ở trước mặt hắn hỏi đông hỏi tây. Mà trên thực tế, Ninh Hòa không tính là trầm mặc ít lời, cùng một ít bằng hữu trên mạngnói chuyện phiếm, hắn cũng là thân thiện, còn đối với người hắn ghét, lời nói cũng đủ sắc bén ác độc.

Nhưng lời nói sắc bén ác độc này, hình như là không nên dùng đối với mẫu thân.

Cho nên Ninh Hòa cuối cùng vẫn là lựa chọn im lặng, nhìn mẫu thân kéo ghế dựa ở đối diện với mình.

Nàng do dự thật lâu mới nói: “Là một người mẹ, ta thực xin lỗi con.”

———–

Bán Thanh Minh nghĩ khi thân thể của phụ thân tốt hơn một chút liền trở về W thị, nhưng tính thế nào, cũng đã mất nhiều thời gian. Ninh Hòa cũng là ở một mình, thật không tốt, hắn và mẫu thân lại đang có vấn đề, có phải hay không lại xử lý không tốt, có lẽ lúc hắn trở về, liệu mọi thứ lại trở về như trước đây.

Hắn kỳ thật thực rối rắm, một bên là phụ thân mẫu thân của mình, một bên, là một người hắn thực vất vả mới quyết định được. Hắn cuối cùng vẫn là lựa chọn cha mẹ, thật giống như một năm trước, giống như chuyện hắn lựa chọn rời đi. Cho nên hắn hoàn toàn có thể nhận trách cứ của Ninh Hòa, cũng có thể đủ tưởng tượng Ninh Hòa vì cái gì nhất định không chịu tha thứ cho hắn. Hai lần lựa chọn, hắn đều buông xuống Ninh Hòa, cho nên, hắn không đủ tư cách đối Ninh Hòa nói, “Ta thích ngươi, chúng ta cùng một chỗ đi.”

Ninh Hòa chấp nhận mới là lạ.

Cho nên, hắn nắm di động, nhìn phần tin nhắn vẫn không thấy có động tĩnh.

Chính là, hắn không nghĩ có một ngày, Ninh Hòa cười hì hì xuất hiện ở trước mặt hắn.

“Đây là nằm mơ đi.” Bán Thanh Minh nói xong, thân thủ niết trên mặt Ninh Hòa. Bị gió lạnh thổi trúng đỏ bừng trên mặt, lạnh lạnh, nhưng niết ở trong tay, vẫn là lộ ra một cỗ lo lắng. Sau đó, Bán Thanh Minh bị Ninh Hòa một quyền đánh vào bụng, vẫn là vị trí lần trước.

“Ngao……” Bán Thanh Minh một tiếng tru lên, lay động thiếu chút nữa ngã sấp xuống, Ninh Hòa vội vàng đỡ lấy hắn. Thấy hắn sắc mặt tái nhợt như là bệnh nhân.

“Uy uy ngươi không phải đâu, như thế nào một đoạn thời gian lại giống như lâm muội muội.”

“Không có việc gì, còn chưa có ăn sáng, chắc là tuột huyết áp.” Bán Thanh Minh nói xong, chợt nghe đến Ninh Hòa bụng một tiếng đánh lô tô, tầm mắt nhìn đến sau lưng Ninh Hòa, thấy hắn trên lưng có cái bao cực đại, liền đoán được hắn vừa xuống tới liền trực tiếp tới thẳng bệnh viện, mà đương nhiên, không cần đoán cũng biết là Đường Gia Nhạc nói với hắn địa chỉ.

Nhìn thấy Ninh Hòa, Bán Thanh Minh rất cao hứng, liền nhìn ngắm Ninh Hòa cả nửa ngày, nhìn xem đến Ninh Hòa lại muốn đánh hắn. Bất quá Ninh Hòa không có tái động thủ, hắn đói a, ngồi cả đêm trên xe lửa lại đây, sau lại lập tức hướng đến bệnh viện bên này, nào kịp ăn cái gì. Phía sau còn lưng bao, đều nhanh đói đến chịu không được, thế nào còn có khí lực đánh người. Hai người đều đói, đương nhiên sẽ đi ăn cái gì, bất quá nghĩ đến Bán Thanh Minh lúc này là ở bệnh viện chăm sóc người bệnh, cũng không biết có thể hay không đi ra ngoài, Ninh Hòa do dự một lát, hỏi: “Nếu không ta đi mua điểm tâm cho ngươi?”

Bán Thanh Minh cười lắc lắc đầu, thân thủ lại ở trên đầu Ninh Hòanhu nhu, nói: “Ta qua nói một tiếng với phụ thân. Ngươi lại đây không?”

Ninh Hòa theo bản năng đã nghĩ cự tuyệt, bất quá cũng đã chạy đến bệnh viện, vẫn là nên vào thăm, đối với bằng hữu đây hình như là chuyện rất bình thường. Bất quá hắn hai tay trống trơn, “Ta cũng không mang lễ gặp mặt a.”

“Không có sao, Đường Gia Nhạc cho tới bây giờ đều không có mang đến a.” Bán Thanh Minh nói xong, liền kéo Ninh Hòa hướng phòng bệnh đi đến, bất quá lúc đến cửa, Ninh Hòa vẫn là có điểm không được tự nhiên, chưa tiến vào. Bán Thanh Minh cũng không cường kéo hắn, chính là đẩy môn đi vào xong liền trở ra, cùng đi ra còn có một nữ nhân trung niên.

Ninh Hòa cảm thấy nhìn quen mắt, nhớ tới tới ảnh chụp gia đình của Thanh Minh. Ninh Hòa có điểm ngượng ngùng chào hỏi nói: “A di hảo.”

Trung niên nữ nhân đánh giá Ninh Hòa, cũng cười trở về một tiếng: “Hảo. Như thế nào không tiến vào.”

“Được rồi mẹ, để về nhà sau đi, giờ đang ở bệnh viện mà.”

“Được rồi được rồi, sẽ không hứa ta nhiều lời hai câu. Các ngươi hai người đi thôi, bên này có ta.” Nói xong, phất phất tay, nhìn hai người ly khai.

Bệnh viện bên ngoài thật ra có quán ăn, Bán Thanh Minh chắc cũng thường xuyên ở đây ăn cơm, quen thuộc liền kéo Ninh Hòa vào một tiệm cơm, gọi vài món thức ăn. Đợi cho đồ ăn thượng lên, nhìn đến Ninh Hòa vẫn là nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ ngẩn người, nhịn không được lại nhu lộng đầu hắn một chút, nói: “Sao vậy, còn chưa ngủ tỉnh à?”

Không ngủ tỉnh là thật, bất quá Ninh Hòa tự hỏi là, mụ mụ Bán Thanh Minhnguyên lai là như vậy. Vỗ vỗ đầu, Ninh Hòa liếc Bán Thanh Minh. Hắn nhớ rõ Bán Thanh Minh trước đây cũng không như bây giờ dám làm càn ở trên đầu hắn, nhu đi nhu lại, như thế nào mới không gặp, quan hệ lại trở nên thân thiết đến nhường này.

Nhưng trời biết là do Ninh Hòa tự mình đến khiến cho Bán Thanh Minh vui vẻ vô cùng, trước mặt người này, rối rắm đều là hổ giấy. Cũng là qua cả buổi, sau hắn mới đột nhiên phản ứng lại đây: “Ngươi như thế nào đột nhiên đến đây?”

“Chỉ cho phép ngươi đột nhiên xuất hiện, đột nhiên rời đi, sẽ không để ta đột nhiên lại đây sao.” Ninh Hòa cãi lại.

Nhưng kỳ thật vấn đề này, chính hắn cũng không hiểu được. Ngày đó mẫu thân tìm đến hắn, hai người cũng không có tán gẫu nhiều, chính là mẫu thân bỗng nhiên mở miệng cùng hắn giải thích, khiến hắn cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Mẫu thân đại khái cũng biết nàng không có làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, cho nên giờ có phản đối ước chừng cũng không có tác dụng.

Nàng nói: “Còn có cái gì so với bị con ghi hận khiến cho người ta khó chịu hơn.” Ngôn ngoại ý đó là nói sẽ không tái can thiệp tự do của Ninh Hòa.

Ninh Hòa thật không ngờ mẫu thân lại thỏa hiệp nhanh như vậy? Đương nhiên, Ninh Hòa không nghĩ đến chỉ bằng hắn cùng mẫu thân vài lần khắc khẩu là có thể giải quyết nhanh như vậy, hắn nghĩ sau lưng hắn đã có người rất nỗ lực giải quyết vấn đề này.

Sau vài ngày, hắn cứ theo lẽ thường ở trò chơi tới lui, chính là không thấy được Bán Thanh Minh login, nhượng hắn cảm thấy có một chút……tịch mịch? Hắn tuy không nghĩ thừa nhận, nhưng thói quen cũng thật đáng sợ, đột nhiên thiếu đi một người bên cạnh mình thực sự khiến hắn có chút không thoải mái.

Ngẫu nhiên nhìn đến hào của Thái Dương đưa cho hắn lần trước, cũng là đăng nhập thử, nhìn lại địa phương hắn đã từng ngoạn, nhìn lại kênh thế giới hắn đã từng biết, nhìn đến danh sách bạn tốt, có cái tên không thể quen thuộc hơn: Uy Mãnh Thiên Nhai.

Nhìn đến thời điểm, Ninh Hòa vẫn là cười to ra tiếng, sau đó, liền lâm vào khôn cùng yên tĩnh.

Giống trở lại những ngày tháng chờ đợi, nhìn cái tên có lẽ sẽ vĩnh viễn không sáng lên, nghĩ muốn quên, cuối cùng cũng là không được. Hắn chán ghét loại cảm giác này, hắn chán ghét bản thân yếu đuối như vậy, hắn chán ghét giẫm lên vết xe đổ trước đây.

Cho nên, hắn liền xuất hiện ở nơi này.

——————

có vẻ đau tim

(Nguyệt: có vẻ tác giả thích dằn vặt nhân vật, và xoay readers xung quanh chuyện cũ rich ; Myn: thực sự là t k thik bỏ dở ~ chứ nếu k sẽ đọc trc kết và drop nó lun)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.