Võng Du Chi Sư Phó Biệt Náo (Sư Phụ Đừng Nháo)

Chương 53




Ninh Hòa nhớ tới mới trước đây có một hôm, ban ngày mẹ dẫn hắn đi chơi trò chơi, đến buổi tối, cũng phá lệ kể chuyện dỗ hắn ngủ, đây là kí ức thơ ấu hiếm có của hắn.

Hắn còn nhớ rõ, trước khi ngủ còn nắm lấy tay mẫu thân, nhưng khỉ tỉnh lại thì lại chẳng có gì.

Rất lâu sau, Ninh Hòa đều thường xuyên suy nghĩ, nếu khi đó hắn có bắt lấy mẫu thân, kia mẫu thân có phải sẽ không rời đi, như vậy rất nhiều chuyện có phải hay không sẽ không giống với hiện tại.

Nếu có bắt lấy……

Khoan…Như thế nào giống như có điểm không thích hợp!

Trong lúc ngủ mơ Ninh Hòa cảm thấy trong tay giống như cầm cái gì đó, bị cảm giác mềm mại trong tay dọa, hắn choàng tỉnh, liền nhìn trước mặt có người đang ngủ, mà tay còn bị hắn nắm ở trong tay.

Người kia là ai.

Ở trong nhà nhìn thấy người xa lạ, Ninh Hòa giật bắn, vừa muốn nhớ lại ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng là đêm qua say rượu khiến đầu của hắn đau một trận, dùng tay xoa huyệt thái dương một hồi lâu. Nhưng thật ra hắn vừa động đã khiến người bên cạnh thanh tỉnh, ách xì 1 cái, nói: “Buổi sáng tốt lành.”

Giọng nói này…… Đúng rồi, là Bán Thanh Minh. Ninh Hòa cuối cùng nhớ ngày hôm qua là ngày gặp mặt các bang hội, hắn sau cũng chạy tới tham gia, nhưng là trí nhớ hắn liền dừng lại ở giữa đoạn uống rượu, còn chuyện sau đó, một chút ấn tượng đều không có.

Trong tay còn túm chăn, tay nắm lấy bàn tay của Bán Thanh Minh sớm đã buông ra, Ninh Hòa ngẩng đầu, nhìn Bán Thanh Minh đủ quần áo, lại nhìn chính mình, chỉ là bị bỏ đi áo khoác mà thôi.

(hầy ~ sao k có chuyện cho taz đc vui nhở╮(╯_╰)╭; Nguyệt: làm sao nhanh thế ah; Myn: có biết mấy anh dây dưa qua bao chương rùi k T^T ôi trái tim yếu ớt của ta)

Ân, hẳn là không có phát sinh chuyện gì. Bất quá……phát sinh mới kỳ quái Ninh Hòa rõ ràng nhớ Bán Thanh Minh tính hướng bình thường, như thế nào lại đối hắn có cái gì.

Ninh Hòa nhắm mắt một lát, trạng thái tốt hơn chút, mới hỏi Bán Thanh Minh: “Ngươi như thế nào lại ở đây?”

“Đã quên? Ngày hôm qua ngươi uống say, ta đưa ngươi trở về.” Bán Thanh Minh xuống giường, sửa sang lại quần áo, bất quá Ninh Hòa vẫn là có thể nhìn đến hắn bộ dáng mỏi mệt, tuy rằng hắn không nhớ rõ ngày hôm qua trở về lúc mấy giờ, cũng không biết chính mình say rượu xong có phải rất khó hầu hạ, nhưng Bán Thanh Minh hiển nhiên lưu lại chiếu cố hắn một đêm.

Điều này làm cho Ninh Hòa có một chút cảm động, vò đầu nói: “Cám ơn. Còn mọi người?”

Bán Thanh Minh mở ra di động nhìn thoáng qua mấy cái tin nhắn, nói: “Có người về nhà, có người ở KTV cùng quán net thâu đêm vừa mới tan.”

“Kia……vậy còn ngươi.” Ninh Hòa là biết Bán Thanh Minh đã đi làm, hôm nay là thứ hai, chẳng lẽ hắn không cần đi làm sao.

Khó nghe được Ninh Hòa quan tâm, Bán Thanh Minh có điểm đắc ý nở nụ cười: “Ta đặt vé xe vào tối nay, hôm nay còn muốn nghỉ ngơi một ngày.”

Thì ra là thế, nhưng người này tươi cười vì chuyện gì cơ chứ, hắn hỏi cũng không có ý gì khác. Ninh Hòa có điểm khó chịu nhìn Bán Thanh Minh. Hai người trong lúc đó không khí nhất thời có chút xấu hổ, không biết nên nói cái gì mới tốt, hơn nữa trong trò chơi quan hệ hai bên cũng không tốt lắm.

Ninh Hòa vẫn đều là ở một mình, cũng không có dư đồ dùng nên đành lấy cho hắn bàn chải, khăn mặt cũ của mình. Lại đột nhiên nhớ ra, người này đêm qua không có rời đi là vì bị mình giữ chặt tay.

Có chút ngượng ngùng, Ninh Hòa nói: “Ngươi……chờ chút, ta xuống lầu mua cho ngươi đồ dùng.” Nói xong bắt đầu tìm chìa khóa cùng tiền lẻ.

Bán Thanh Minh một chút cũng không để ý, đè bả vai Ninh Hòa nói: “Không cần phiền phức, ta giờ trở về khách sạn.”

“Nhanh như vậy?”

“Như thế nào, luyến tiếc?” Bán Thanh Minh trêu chọc nói, bất quá xem Ninh Hòa không có ý cười, hắn cũng chỉ đành thu hồi nụ cười, nói, “Vốn cũng chỉ định là đưa ngươi trở về mà thôi, hiện tại ngươi không có việc gì, ta đây đương nhiên cần phải đi.”

“Không ăn cái điểm tâm đã đi?” Ninh Hòa cũng không biết vì cái gì muốn giữ lại hắn, Bán Thanh Minh nói không có sai, hắn có một chút……luyến tiếc. Từng là người mình thích, làm sao dễ dàng có thể quên. Ninh Hòa mỗi ngày lặp lại với bản thân nên cách Bán Thanh Minh xa một chút, mỗi ngày thượng du viễn đối người này ăn nói khó nghe, nói trắng ra chính là nhắc nhở bản thân không nên giẫm lên vết xe đổ mà thôi.

Nếu thực sự quyết tâm, hôm qua sẽ không để Bán Thanh Minh đưa về, lại còn cho hắn vào nhà.

Cho nên, sự thực vẫn là hắn luyến tiếc đối phương.

Bán Thanh Minh vui vẻ nhận lời, đi toilet rửa mặt một chút, đi ra liền thấy Ninh Hòa ngồi xổm trong phòng, nhìn hai cái thùng gỗ mà lẩm bẩm.

Bán Thanh Minh nhìn kỹ, kết quả phát hiện, kia đều là……mì tôm. Hắn nhịn không được nghi ngờ hỏi: “Đây là điểm tâm của ngươi?”

Ninh Hòa máy móc nở nụ cười, nhỏ giọng nói: “Kỳ thật ta bình thường không ăn điểm tâm.”

Đây là lời thật lòng, thời gian nghỉ ngơi bình thường của Ninh Hòa đều bắt đầu từ giờ Ngọ, rời giường liền ăn cơm trưa. Hôm nay là bị Bán Thanh Minh dọa nên mới dậy sớm, hơn nữa còn vì Bán Thanh Minh được nghỉ mà định làm chút điểm tâm.

Vì thế hắn lại quơ quơ trong tay hai hộp mì hải sản, nói: “Điểm tâm vẫn là thanh đạm một chút tốt hơn, ngươi sẽ không có vấn đề chứ.”

Mì ăn liền……thanh đạm…… Bán Thanh Minh cũng đành: “Không thành vấn đề……đi.”

Quá trình chế tác điểm tâm rất đơn giản, chính là đun nước sôi, rót vào hai hộp mì, chờ Ninh Hòa đi rửa mặt một chút, đi ra là có thể ăn.

Lại nói Ninh Hòa đêm qua chưa có ăn gì mà đã uống rượu, nên chén mì với hắn lúc này là phi thường ngon lành. Còn Bán Thanh Minh cũng vì bộ dạng ăn uống ngon lành của Ninh Hòa mà cảm thấy hương vị đúng là không tệ.

Ninh Hòa không nghĩ bọn họ hai người có thể mặt đối mặt cùng ngồi bình yên ăn cái gì. Hắn từng nghĩ đến, Thiên Nhai từ nay về sau liền biến mất ở cuộc sống của hắn, rồi sau đó, hắn lại nghĩ đến, hắn sẽ không tha thứ Bán Thanh Minh, mà Bán Thanh Minh cũng sẽ không còn hứng thú đùa bỡn hắn.

Nhưng tình huống thực tại lại trái ngược với những gì hắn đã từng nghĩ.

Ăn uống xong Ninh Hòa như vô tình hỏi Bán Thanh Minh: “Lần tụ hội này là ngươi bày ra?”

Bán Thanh Minh gật gật đầu, buông đũa xuống, nói: “Ở trò chơi ngươi luôn không muốn nghe ta nói, cho nên ta đánh cược một phen. Nếu ngươi ngày hôm qua không tới, ta đây sẽ không tới quấy rầy ngươi nữa. Nhưng may mắn, ngươi đã đến.”

“Ta không phải ở trò chơi đã nói hết sao?”

“Ngươi thật sự cảm thấy đều nói rõ ràng sao, Tống Thời.” Bán Thanh Minh ánh mắt sáng quắc nhìn Ninh Hòa, kéo tay Ninh Hòa, tay kia thì hướng mặt Ninh Hòa về phía bên này.

Khoảng cách có một cái bàn, hơi thở nóng rực ở trên mặt, nhiệt độ không khí xung quanh nóng lên. Mới đầu giống như chuồn chuồn lướt nước, giống như tư vị bình thường, sau đó lại trở nên dầy đặc mà xâm nhập.

(ố_ồ first kiss của 2 anh)

Nụ hôn bất ngờ khiến Ninh Hòa không kịp phản ứng, đến khi hắn kịp hồi tỉnh, Bán Thanh Minh đã trở về chỗ.

Hắn nói: “Tống Thời, ngươi còn chưa cho ta cơ hội nói ra ba chữ: Ta thích ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.