Ninh Hòa bị Tinh Hận lôi khỏi thành, nhìn chỗ phế tích chật kín người, hắn bắt đầu hoài nghi đến thời điểm BOSS xuất hiện, liệu họ có thể nhìn thấy BOSS ở đâu không.
“Hậu duệ hoàng tộc của Di Thất Chi Thành 9h mỗi đêm tập trung ở đây tiến hành Ai Chi Chiến.” Tinh Hận chủ động cấp Ninh Hòa lời giới thiệu, nhưng không cần hắn giới thiệu Ninh Hòa cũng biết đây là điểm xuất hiện cố định của BOSS cấp 60. Vì thế toàn bộ bang nhân của Thiên Thu Nguyệt đều ngồi tại nơi này, ngoài ra còn có một ít người của bang hội khác, cư nhiên cũng có người của Không Đảo.
Sau đó Ninh Hòa thấy ở giữa những người đó là Bán Thanh Minh, Quân Lâm cũng không ngừng muốn Ninh Hòa chú ý, miệng luôn la lên trước: “Tịch Thập đại gia, Tịch Thập đại gia, xem nơi này!”
Nhìn ngươi mới là lạ.
Ninh Hòa đem nhân vật của mình lui xuống, ẩn đi tên bang hội, làm bộ không có nhìn đến bên mấy người kia, cũng làm bộ không thấy Bán Thanh Minh đang nhìn mình.
Tinh Hận thấy cũng lui lại mấy bước, nói: “Những người đó đang kêu ngươi kìa.”
Ninh Hòa không đáp lại, chuyển đề tài hỏi: “Ngươi cảm thấy chúng ta hôm nay xác suất hạ BOSS là bao nhiêu?”
Chuyện này Tinh Hận cũng không dám nói, bởi hắn cũng không quen thuộc với bang hội, hôm nay đến cũng chỉ mang tính chất góp vui. Nhưng bên ngoài lại có người trả lời hộ: “Xác suất Không Đảo thắng vẫn lớn hơn một chút.”
Người trả lời là Nhã Hà, vẫn như cũ không có mở miệng mà chỉ là đánh chữ, vì thế lời này cũng bị tất cả cùng nhìn thấy. Người bất mãn trước tiên là An Lạc, thân là bang chủ lại thấy lời như vậy, hắn sao có thể cao hứng, lập tức hướng tới bên Nhã Hà rống: “Nói cái gì chứ, đương nhiên là chúng ta Thiên Thu Nguyệt có xác suất thắng hơn rồi.”
Nhưng đây cũng chỉ là nguyện vọng của An Lạc mà thôi, Nhã Hà nói không có sai. Trực quan mà xem xét, mấy ngày trước có thể đấu hòa cũng là nhờ mượn sức của Bán Thành Yên Sa, mà hôm nay tranh BOSS, Bán Thành Yên Sa không có tham gia, họ đang dồn lực lượng để săn BOSS cấp 70.
“Thiếu sự giúp đỡ của Bán Thành Yên Sa, cộng thêm bang chủ là một tên ngốc, ngươi cảm thấy chúng ta phần thắng lớn sao?”
Bang chủ là một tên ngốc
Bang chủ là một tên ngốc
…
Ngoài dự đoán, An Lạc lại không có phản ứng lại, chỉ hừ một tiếng rồi hô lớn: “Hộ vệ đã được phân công đứng lên.”
Bang hội bên An Lạc được phân chia thành: đội BOSS, đội hộ vệ, cùng với…đả tương du đội (kiểu du kích). Ninh Hòa cùng Tinh Hận đều được phân đi theo đội hộ vệ.
Bang hội ở đây ước chừng có khoảng sáu hội, nhưng chiếm ưu thế về nhân số là Thiên Thu Nguyệt cùng Không Đảo, ở gần thời điểm BOSS xuất hiện, hai bang hội này đem bốn hội còn lại giết hết. Mấy người đó cũng thức thời, đều chọn trở về thành sống lại, chỉ còn hai bên Thiên Thu Nguyệt cùng Không Đảo ở lại hỗn chiến.
Kết quả BOSS bị Thiên Thu Nguyệt đánh ngã.
Kết quả phi thường ngoài ý muốn, ngay cả An Lạc cũng không tin nổi mà đứng im tại chỗ…một lúc sau mới hưng phấn mà rống to: “Hahaha chúng ta rút cục cũng cướp được BOSS của Không Đảo hahaha.”
Cướp được BOSS tuy cũng là chuyện cao hứng, nhưng có cần cao hứng đến mức này không. Ninh Hòa nghi hoặc hỏi Tinh Hận sau đó mới được biết: “Không có biện pháp, suốt một tuần nay, đây là lần đầu tiên chúng ta cướp được BOSS từ Không Đảo.”
“Là như vậy sao?” Ninh Hòa nhìn bang chủ không có tiền đồ, trong lòng có chút thương cảm cho Thiên Thu Nguyệt.
Tinh Hận cười nói: “Hiện tại cũng vui vẻ được một chút, bất quá ngươi có cảm thấy Không Đảo hôm nay giống như cố ý thả hay không?”
“Thật không nghĩ ngươi cũng có chú ý tới.” Không Đảo không chỉ giảm bớt nhân số, mà khi ra tay cũng có vẻ nương tay. Cũng có thể trong Thiên Thu Nguyệt có một số người là bằng hữu cũ ly khai, tỷ như Nhã Hà, cho nên họ cũng không muốn động thủ.
Vẫn là bị Bán Thanh Minh làm cho cảm thấy không thoải mái, Ninh Hòa bỗng nhiên quay đầu, thấy người kia đứng cách phế thành không xa nhìn sang bên này.
Phía bên cạnh Tinh Hận vẫn còn đang lải nhải phân tích nguyên nhân hôm nay Không Đảo nương tay, lại thấy Ninh Hòa không đáp lại, vẫn là tức đến nghển cổ, tiến đến bên Ninh Hòa hỏi: “Sao đột nhiên không nói nữa? Mà lúc nãy đại tỷ tìm ta có chuyện gì?”
Ninh Hòa định thần lại, đột nhiên nhớ không ra vừa rồi tìm Tinh Hận là muốn nói gì. Dù sao BOSS cũng đã được giải quyết, Tinh Hận tự nhiên cũng muốn rời đi, Ninh Hòa trước khi rời cũng nhìn sang phía Bán Thanh Minh, cảm thấy đối phương giống như là để ý mình.
Chuyện đã tới mức này, hắn làm vậy còn có ý nghĩa gì. Một năm trước chẳng phải bọn họ đã rõ ràng không có kết quả, Ninh Hòa còn có thể chết tâm với người kia. Nếu hắn thực thoải mái thừa nhận mình là Thiên Nhai, có thể Ninh Hòa sẽ chỉ cảm khái một tiếng, sau đó tiếp tục cùng nhau ngoạn, mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản.
Nhưng cuối cùng hắn cái gì cũng giấu diếm.
“Đại tỷ, có đi hay không, hay ta đi trước?” Tinh Hận thúc giục hỏi, Ninh Hòa cũng là ở kênh tán gẫu nói: “Ta có chút việc, đi trước.” Nói xong liền lui tổ, không tự chủ hướng tới phía Bán Thanh Minh.
Đợi đến khi đứng ở trước mặt người kia, Ninh Hòa lúc này mới ý thức được bản thân đang làm gì, lúc này muốn rời đi cũng là quá muộn, bởi Bán Thanh Minh đã mở miệng nói: “Ta nghĩ ngươi sẽ không đến.”
Rút cục cũng đã qua đây, lúc này còn chạy cũng không phải phong cách hắn, nên cũng thoải mái hỏi Bán Thanh Minh: “Ngươi hiện tại là đang có ý đồ gì?”
Hắn muốn hỏi về BOSS chiến ngày hôm nay, hắn không đoán được nguyên nhân về hành động của Không Đảo.
Nhưng đáp án của Bán Thanh Minh cũng là: “Ngày đó chúng ta vẫn chưa có nói xong.”
“Chúng ta lúc đó còn có cái gì để nói sao?” Ninh Hòa không muốn tìm cớ thoái thác nhưng cũng thể hiển chút thái độ, ngươi đối với ta như vậy lại nghĩ ta sẽ dễ dàng tha thứ cho ngươi?
Là huynh đệ đã hai năm, Bán Thanh Minh cũng rất rõ tính tình Ninh Hòa, hắn thở dài một hơi, tiếp tục nói: “Tống Thời, ngươi có cho ta cơ hội giải thích sao?”
Ninh Hòa ức chế nở nụ cười, hắn chưa cho sao, hắn thực sự không có cho sao.
“Thiên Nhai, ngươi nghĩ rằng ta một năm trước ở lại cái bang hội trống không chờ đợi là để làm gì. Một năm 365 ngày ngươi quên ta không chút vướng bận, ngươi nghĩ ta và ngươi giống nhau sao. Ta là thích ngươi, là đồng tính ái, ngươi có thể cảm thấy ghê tởm, nhưng ngươi không thể nói thẳng với ta sao, ngươi để cho ta một câu “Tạm thời rời đi, sẽ trở về.” A đúng rồi, thật là không thể trách ngươi, là ta tự mình đợi, là ta nghĩ rằng ngươi sẽ trở về, cho nên ngươi một điểm · sai · đều · không · có.”
Nghe Ninh Hòa trỉ chích, Bán Thanh Minh cũng không có phủ nhận, trên thực tế chuyện lúc trước đúng là phát sinh như lời Ninh Hóa, hắn cũng không ngờ Ninh Hòa lại đem câu nói của hắn nhớ rõ ràng như vậy,
Hắn buông lỏng, nhắm mắt lại, đột nhiên trong đầu xuất hiện cảnh tượng về…Tống Thời Nguyệt…Uy Mãnh Thiên Nhai. Chuyện hai năm trước, muốn một cái chớp mắt quay lại là không đủ, trên thực tế hơn một năm nay, hắn cũng thường xuyên nhớ tới người này, nhiều lần thượng du viễn cũng không thấy hắn. Nhưng vẫn là chưa đợi được, người này lại xuất hiện với thân phận mới.
Cho nên…
“Tống Thời, ta cũng thật không có quên ngươi.” Đây là lời thật lòng của hắn.
“Đúng vậy, ngươi không quên, cho nên ngay từ đầu chỉ biết tên ngốc suốt ngày kêu ngươi sư phụ là ta. Bất quá ngươi như thế nào mà không tiếp tục, ta khẳng định còn có thể cùng ngươi ngoạn tiếp a.”