Võng Du Chi Hảo Thụ Sợ Sàm Lang

Chương 34: Tài bất tri đạo ni! (không biết đâu!)




Thời gian còn có một tuần thôi làm sao bây giờ a!

Giọng nói nhẹ nhàng ấm áp khe khẽ bên tai khiến trong óc Tiểu Ngư lập tức đầy hồ dán. Trí tuệ chỉ số IQ thậm chí trí năng đều hoàn toàn mất tác dụng. Vị chua tê tái trong bụng lại càng trướng càng đau, nhưng khóe miệng không hiểu vì sao vểnh lên không ngừng. Tiểu Ngư cho rằng mình nhất định là mắc bệnh tim rồi, nếu không cả người sao lại vô lực, tim thì kịch liệt nhảy thình thịch thình thịch không yên thế này? Hẳn là một phút không dưới 200 lần? Làm sao bây giờ, có phải cái Châu Xác này dính phóng xạ không a! Bằng không sao có uy lực lớn như thế!!! Đột nhiên thấy có hơi khủng bố!!! Làm sao bây giờ! Phải nói cái gì đây nha? A a ! ! ! !

Mọi người đã gặp qua người kích động quá mức sau đó liền ngủ chưa? Dù sao Kiều Lân hôm nay đã kiến thức được. Tốt xấu gì cũng biết bản thân tỏ tình quá nhanh, anh đã dự đoán các loại phản ứng của Tiểu Ngư. Cự tuyệt, tiếp nhận, trốn tránh, cho rằng mình đang nói đùa với em ấy vân vân anh đều có thể hiểu, nhưng bản thân đợi nửa ngày cho đến khi tiếng ngáy nho nhỏ vang lên, cái này thật khiến anh đau cả đản (trứng). (Car:=)) phát mệt)

Ôm sát vật nhỏ trong lòng, Kiều Lân bệ hạ có xúc động lệ rơi đầy mặt. Nhóc thối này! Đây là phản ứng gì chứ! Xem xem cuối tuần gặp nhau tôi thu thập em thế nào!

Nhưng thôi cũng tạm, nhóc này không phải cũng đã yên tĩnh trong ngực mình sao, nếu không thì đã lựa chọn trốn tránh. Không có phản ứng coi như là chấp nhận nhỉ? Dù sao không khước từ chẳng khác nào là đồng ý. Tốt lắm, bản thân tuyệt đối đã thành công bước đầu tiên, quan trọng là “phúc lợi” trong ngực vẫn còn, đêm nay không ngủ hẳn có thể vớt vát không ít ưu đãi!

Kết quả là nơi này sờ sờ, nơi đó cọ cọ. Ừm. Cảm giác trong trò chơi quả nhiên không chân thật, hệ thống không hề thiết định những thứ có liên quan tới ***, cho nên không có cảm giác gì. Chỉ là người trong lòng không có chút phản ứng nào, thật ngốc, cảnh giác cực thấp a!

Rất khó chịu. Quên đi, lại kiên trì thêm một tuần là có thể gặp mặt trong hiện thực. Tốt nhất trước cuối năm nay có thể “lừa gạt” được Tiểu Ngư về nhà. Một người vợ nhỏ vừa hiểu chuyện nghe lời lại nấu ăn ngon biết tìm chỗ nào chứ! Ừ, quyết định như vậy đi, nhất định phải tiên hạ thủ vi cường!

Suy nghĩ hoàng đế bệ hạ tương đối cấp tiến và mỹ hảo, nhưng toàn bộ tâm tư của Tiểu Ngư anh không đoán ra được. Tỷ như Tiểu Ngư cũng không phải cố ý ngủ, Cậu chỉ là nghĩ không biết nên phản ứng lại ra sao, cho nên mới nhắm chặt mắt lại, tự nhủ thầm “Ngủ! Ngủ! Ngủ!” Vì thế liền ngủ luôn. Thật khó tin phải không? Cũng đơn giản thôi, có loại người trời sinh sẽ dùng phản ứng tự nhiên của thân thể thay thế câu trả lời.

Đối với lời “tỏ tình” của Kiều Lân, cậu mơ hồ hơi hiểu được một ít, cho nên cậu không cách nào thuyết phục bản thân cái luồng ê ẩm tê dại căng đầy trong ngực là bởi vì chán ghét. Như thế có phải là thích không? Bản thân cậu cũng không rõ. Bởi vì chưa từng thích qua người nào, chậm chạp có thể hiểu được, nhưng cậu dù sao không phải là tên ngốc, tâm tư nguyện ý cùng Lân một chỗ của cậu rất rõ rệt. Đặc biệt khi bị một người chặt chẽ cố định vào trong ngực, tựa như lần thể nghiệm hôm đó, cậu cảm thấy thật an toàn thật yên tâm.

Nếu không ghét, thì vì sao phải giãy dụa chứ?

Nói rõ một chút, Tiểu Ngư không lựa chọn trốn tránh, cũng không hề lựa chọn cự tuyệt, nhưng lựa chọn của cậu dường như không giống đồng ý trong lý giải bệ hạ. Dù sao trước khi ngủ Tiểu Ngư đã tự cho mình từ thôi miên là: Dù sao anh ấy cũng chưa nói “Tôi thích em” linh tinh đúng không, vậy mình làm gì phải rối rắm như thế. Tới lúc đó thì tính sau! Đây không phải là tỏ tình, không có, không biết gì hết!

Ngày hôm sau, Tiểu Ngư dậy hơi trễ. Thứ nhất là thời gian đánh Loa Si động hôm qua xác thực rất lâu, đối với một toàn tức trò chơi tương đối chân thật mà nói, mệt mỏi là phản ứng tất nhiên. Thứ hai là trước khi ngủ hoạt động tâm lý quá lớn, khiến cho mệt càng thêm mệt. Mặc dù có hai tầng lý do, nhưng Tiểu Ngư khi tỉnh dậy vẫn cảm thấy có chút kỳ quái. Rõ ràng trước đây coi như là biết ngày hôm sau đi du lịch, bản thân sẽ kích động đến nửa đêm không chợp mắt nổi, nhưng sau khi nghe Lân nói câu kia xong, bị ôm rồi mìnhlại ngủ đến bất tỉnh luôn? Chẳng lẽ thuộc tính chân chính của mình chính là vô tâm vô phế?

Cảm giác vô tâm vô phế cũng không chỉ có một mình Tiểu Ngư cảm thấy, Kiều Lân hiện tại cũng đồng cảm. Nhóc này định tỉnh dậy rồi xem như cái gì cũng không biết sao?

“Tiểu Ngư Nhi, tối hôm qua cậu không mất trí nhớ chứ hở?”

Làm bộ ngày hôm qua chẳng có gì phát sinh không phải là bản sắc của hoàng đế bệ hạ. Có câu sống hay chết cũng thế, dù cho cậu ấy chết anh cũng tự tin lôi cậu sống dậy.

Tâm Tiểu Ngư run cầm cập, trong lòng yên lặng khuyến khích bản nhất, sau đó hất cổ lên, nhìn thoáng qua Kiều Lân đang đứng một bên nhìn chằm chằm mình: “Mất trí nhớ! Bệnh gì thế?”

“Phốc!” Điều này thế nhưng lại khiến Kiều Lân bệ hạ thật vui vẻ. Nhịn không được vươn tay bóp bóp hai má Tiểu Ngư, cúi đầu hôn xuống chóp mũi một cái. “Bán manh quá gượng! Đừng nói nhảm nữa, nhanh nhanh rời giường, tôi mang cậu đi ăn điểm tâm.” Chưa hề nói ra lời cự tuyệt nào, cái loại lấy lệ này với chuyện đồng ý khác nhau cái lông gì chứ?

Bị hôn??? Bị hôn… Bị hôn! ! ! ! Tiểu Ngư nhất thời hóa đá. Người kia bệnh hay sao mà hôn thuận miệng như thế… Không không! Cũng không phải dùng bữa, phải nói anh ta tại sao hôn đến tự nhiên như vậy? Vì sao bản thân lại muốn cười a!! Hỗn đản!! Nhất định là bị lây bệnh thần kinh của người kia!! Quan trọng là, vì cái khỉ gì phải hôn tui! Không đúng, người này hình như đã “tỏ tình” với mình ngày hôm qua? Đồ quỷ! Anh ta lại chưa nói thích mình! Anh ấy nhất định thầm suy nghĩ bảo mình làm đồ ăn ngon cho anh ta! Hừ! Mình vừa tỉnh ngủ liền nói muốn đi ăn điểm tâm! Cật hóa đáng giận! Dám chiếm tiện nghi tiểu gia ta!!! Lát nữa làm một bát thịt ốc cay gấp bốn lần cay chết ngươi!!

Bị Tiểu Ngư hung tợn trừng mắt nhìn nửa ngày, tạo thành nội thương trong nội tâm cuồng tiếu không ngừng của Kiều Lân bệ hạ. “Sao vậy? Ước pháp tam chương của chúng ta cũng không có không cho hôn mà? Nếu giờ không rời giường tôi liền hôn môi đó!”

“A a a ! ! ! ! Anh còn dám nói? ! Đồ lưu manh ! ! ! !” Rốt cuộc hoàn toàn ý thức được bản thân bị đùa giỡn, Tiểu Ngư trong nháy mắt từ một tia ngọt, thêm chút 囧, nhanh chóng thức tỉnh khỏi tầng kinh sợ cùng e lệ nối theo, phút chốc hóa thân thành cao thủ võ lâm, thi triển tuyệt chiêu đoạt mệnh liên hoàn đá tập kích về phía Kiều Lân đồng chí.

Xin mọi người chú ý, Tiểu Ngư đồng học giờ phút này không hề mặc trang bị trên người. Tối hôm qua ngủ như thế nào các vị có nhớ hay không?

Bắt lấy mắt cá chân trần trụi non nõn của Tiểu Ngư, Kiều Lân nghĩ nếu chuyện này phát sinh trong hiện thực, bản thân nhất định đã nhìn thấy cảnh xuân vô hạn rồi. Chảy máu mũi là nhẹ, nặng chính là con cá ngốc này đổ máu. Đối mặt với một người đàn ông biết rõ có tình ý với mình mà còn dám không mặc quần áo đá chân loạn xạ, không phải tự đâm đầu vào thì chính là câu dẫn a!!! Tuy anh biết ngốc nghếch nhà anh nhất định thuộc loại người trước, nhưng không gây trở ngại cho việc não bổ thành người sau trong đầu. “Đá nữa sẽ không nhận tiền lương!” Câu uy hiếp này, đối bang chúng Cẩm Lân Đường đều là chuyện tốt. Anh tin tưởng, đối Tiểu Ngư lại càng tuyệt đối trongtruyệt đối.

Quả nhiên, Tiểu Ngư ngay lập tức dùng lực rút hai chân mình về. “Hừ! Tha cho ngươi một mạng! Xem ngươi lần sau còn dám đùa giỡn đại gia hay không!”

Kiều Lân bệ hạ lập tức cuồng tiếu: “Được được, trẫm về sau sẽ không đùa giỡn đại gia, nhanh nhanh đứng lên. Tiểu Thu nói Xuân Phong lâu có người bán hoành thánh nhân tôm ăn cực kỳ ngon, không tới sẽ bán sạch hết.”

Cảm thấy mình giành thắng lợi rồi, Tiểu Ngư lập tức ngông nghênh tự đắc. “Vậy thì phải nhanh nhanh đi thôi! Tôi thích ăn tôm nhất!!!!”

Hồng Điệp Tri Thu đã sớm mua hoành thánh nhân tôm, Tiểu Ngư cũng thuận tiện “hiến tặng” bát Long Phượng Trình Tường của mình cho Thu tỷ tỷ. Thu tỷ tỷ rất vui vẻ, dù nhìn kiểu gì cũng thấy so sánh hoành thánh với canh hầm thịt rắn cùng gà rừng đâu phải chỉ kém một vài cấp bậc.

Hoành thánh nhân tôm quả thật thập phần ngọt thơm ngon miệng. Vị tôm nhân rất nhạt, có thể trực tiếp nếm được cái tươi ngọt của tôm biển, cho nên mặn không nồng là điều chỉnh tốt nhất. Nước canh cực kỳ phối hợp với hoành thánh, trừ bỏ vị nước rong biển sấy khô bên ngoài, canh hoành thánh này ngoài việc dùng gà mái già, còn dùng đầu tôm và vỏ tôm để hầm. Cho nên khi uống một ngụm canh, trong miệng mới có thể cảm nhận được tinh hoa của thịt tôm. Đối với người thích ăn tôm mà nói, quả thật là mỹ vị tối cao, cho nên Tiểu Ngư ăn đến nhộn nhạo.

Nhìn thấy Tiểu Ngư rất thích thú với bát hoành thánh này, Kiều Lân bệ hạ lập tức buông thìa trong tay, kéo cái bát trong tay mình đến trước mặt Tiểu Ngư. “Tôi vẫn còn này, nếu không đủ của Tiểu Thu cũng cho cậu.”

Hồng Điệp Tri Thu lập tức trợn mắt: “Cái gì? Tôi vất vả lắm mới cướp được ba bát, cậu lấy lòng vợ mình không ăn thì thôi, làm gì cũng cướp đoạt quyền lợi hưởng thụ của tôi chứ!”

Kiều Lân liếc Hồng Điệp Tri Thu một cái: “Vậy cậu có muốn nếm thử thịt ốc Tiểu Ngư làm không? Hai chúng tôi hôm qua làm nhiệm vụ, cậu ấy bào đinh được vài tổ đó!”

Thu tỷ tỷ lập tức rối rắm. “Đừng có đe dọa đầy cám dỗ như thế chứ!! Tỷ ta thà chết chứ không chịu khuất phục!” Nhưng tay nghề của Tiểu Ngư rất không tồi a! Quả thực rất muốn nếm thử trước tiên…

Tiểu Ngư lúc này buông bát đũa, nhìn thoáng qua bát hoành thánh trước mặt mình vốn thuộc về Kiều Lân, sau đó ngẩng đầu, cười nói: “Một bát là đủ rồi, buổi sáng tôi không quen ăn quá nhiều thứ. Bất quá nói tới thịt ốc, tôi còn thật muốn thử dùng thịt ốc có thể làm nhân hoành thánh hay không. Bây giờ ăn xong cái nhân tôm này, lát nữa nếm thử nhân thịt ốc tôi làm thì thế nào?”

Hồng Điệp Tri Thu lập tức mắt long lanh: “Manh chết người! Tiểu Ngư a Tiểu Ngư, cậu nói xem cậu sao có thể am hiểu ý người như vậy!! Yên tâm! Tỷ tỷ nhất định tâng bốc tay nghề của cậu em!”

Tiểu Ngư ngượng ngùng kéo khóe miệng. “Hai người vẫn luôn giúp đỡ tôi, tôi cũng nên làm đồ ăn hồi báo lại một chút.” Nói xong lại kéo bát hoành thánh trước mặt cho Kiều Lân, “Anh nhanh ăn đi.”

Kiều Lân chỉ cần nghĩ tới việc lát nữa có thể thưởng thức món hoành thánh ốc do Tiểu Ngư nhà mình làm, anh liền không còn bao nhiêu hứng thú với món hoành thành nhân tôm cực phẩm này nữa. Dù sao Tiểu Ngư thích ăn, anh dứt khoát múc bốn viên hoành thánh vào bát Tiểu Ngư, chừa lại cho mình hai viên. Sau đó nói: “Vậy cậu thay tôi ăn một chút, tôi phải giữ bụng ăn hoành thánh cậu làm.”

Thật ra, loại thế công “chiếu cố” này của Kiều Lân bệ hạ tương đối hữu dụng, ít ra Tiểu Ngư nghiêm túc ăn đồ của anh. À không, vừa nghe Tiểu Hỉ Tử nói đặc biệt dành bụng ăn hoành thánh mình tự làm, buông tha món hoành thánh mà bản thân mình cho rằng ăn ngon đến nỗi muốn nhảy dựng lên hò hét, cậu liền cảm thấy có chút lâng lâng. Ấu trĩ gì đó có quan hệ gì chứ? Dù sao Tiểu Ngư cảm thấy rất thích rất vui vẻ là được! Tiểu Hỉ Tử sao càng nhìn lại càng thuận mắt!! Cậu giờ khắc này đã quên hết một màn phát sinh vừa rồi trong ổ chăn và màn phát sinh đêm qua không còn một mảnh… Thiếu tâm nhãn gì đó, cậu hoàn toàn xứng đáng!

Hồng Điệp Tri Thu một bên đột nhiên cảm thấy không còn khẩu vị gì. Đương nhiên bát hoành thánh trong tay anh ta, ngoài canh thì cũng không còn gí khác. “Ta nói chứ, ăn sủi cảo cho tôi dấm chua còn không tính. Ăn hoành thánh tôi một ngụm cũng không xong a! Làm gì vậy chứ, chua quá sức, khi dễ tôi cô gia quả nhân chắc?”

Mặt Tiểu Ngư hơi hơi đỏ lên, theo bản năng hỏi lại: “Gì mà cô gia quả nhân? Cái gì đó kêu…Đại…. đúng rồi, kêu là Trình Đại Hổ Quân Cơ hôm đó không phải rất thích anh sao?”

Cái này gọi là vạch áo cho người xem lưng, Hồng Điệp Tri Thu lập tức bị nghẹn một muỗng canh hoành thánh. “Khụ! Khụ khụ! Tiểu… Tiểu Ngư, ai nói với cậu vậy?” Nói xong tất nhiên hung tợn nhìn về phía Kiều Lân đồng chí.

Tiểu Ngư thành thật trả lời: “Không ai nói với tôi a. Biểu hiện của Quân Cơ đó rất rõ rệt. Tôi không phải ngu ngốc, đương nhiên nhìn ra được, cơ mà Lân bảo việc anh là nam tuyệt đối không thể nói với người khác, anh yên tâm, tôi rất rất kín miệng!” Nói xong còn mân mân môi, ngay bên khóe miệng làm một động tác kéo khóa.

Không để ý tới nội tâm Hồng Điệp Tri Thu xoắn xuýt, Kiều Lân đồng chí đã bị động tác của Tiểu Ngư làm manh chết! Càng ngày càng yêu thích con cá nhỏ lười này rồi, làm sao bây giờ? Thật muốn ôm em ấy thật chặt vào rồi cắn vài miếng lên cái miệng nhỏ nhắn kia! Không được! Hôm nay nhất định phải đột phá thêm một tầng nữa! Nhất định!

Kiều Lân bệ hạ đã tiến nhập trạng thái điên cuồng, người phụ cận thỉnh tản ra! ! !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.